Editor : May
Mạnh Chấn Tông vừa nói những lời này xong, Mạnh Thiệu Đình lập tức ngẩng đầu lên, ánh sáng thưa thớt đổ xuống sau lưng anh giống như là ánh sáng màu hổ phách xinh đẹp, mà thần sắc trên mặt anh lại không thấy rõ, đều ẩn ở trong bóng mờ. Mạnh Chấn Tông thấy không rõ vẻ mặt của anh, chỉ tiếp tục tự nói: "Thời gian có chút gấp, nhưng tóm lại cũng sẽ không ủy khuất cô ta, huống chi hiện tại thân thể cô ta cũng nặng nề, ở lại bên cạnh con cũng không làm được chuyện gì. Trước hết sắp xếp cô ta ở bên ngoài mấy tháng, chờ sau khi quan hệ của con và Mạn Quân ổn định, nếu con còn muốn cô ta trở về, ta cũng không ngăn cản con..."
"Cha, cha cảm thấy con đưa cô ấy đi theo lời cha nói, con và cô ấy, còn có sau này sao?"
Mạnh Thiệu Đình cười lạnh một tiếng, anh chậm rãi đứng lên từ sau bàn làm việc, không nhìn nổi cha mình thêm nữa. Mặc dù trong lòng vẫn tồn tại cảm giác không đành lòng, nhưng tóm lại càng có bất mãn mãnh liệt hơn.
"Phụ nữ chỉ qua là quần áo, Thiệu Đình, đối với một bộ quần áo mà nói, con không khỏi quá coi trọng rồi."
"Phải không, nếu nói như vậy, Thẩm Mạn Quân kia cũng chỉ là một bộ quần áo, vì sao cha cứ sống chết không bỏ được?"
Mạnh Thiệu Đình vòng qua bàn, đứng ở trước mặt Mạnh Chấn Tông: "Hay là cha đã không tự tin tới trình độ này, muốn dựa vào phụ nữ tới chấn hưng gia nghiệp?"
"Ta chỉ là suy nghĩ cho nhà họ Mạnh, đi một con đường đơn giản và thu lợi nhiều nhất mà thôi."
"Nhưng ngài không cảm thấy an bài như thế đối với con mà nói, càng giống như là một loại nhục nhã sao? Nếu như từ nay về sau, con làm ra một phen sự nghiệp, người đời sẽ nói, nhị thiếu chỉ ỷ lại thế lực nhà mẹ của vợ mà thôi. Nếu tương lai con là kẻ vô tích sự, người đời sẽ nói, nhìn đi, nhị thiếu chỉ là một Lưu A Đấu chống đỡ không nổi, sự nghiệp nhà mẹ vợ lớn như vậy cũng bị hắn làm thất bại. Có hậu quả như thế, đối với con trai yêu thương của ngài mà nói, quả thật tính là chuyện tốt sao?"
"Trên đời này chỗ nào cũng có quan hệ thông gia với nhà giàu, con không cần nghĩ chuyện này quá phức tạp. Được rồi, sau khi con và Mạn Quân cử hành hôn lễ, ta nên trở về nước Mỹ, lão tam kia của con cũng không để cho ta bớt lo, ta phải đi nhìn nó. Đứa nào cũng vì người phụ nữ đó, cái gì cũng không muốn, thật có tiền đồ mà!"
Mạnh Chấn Tông hời hợt mấy câu liền kéo chuyện lại quỹ đạo "Nói hôn luận gả", ông run rẩy đứng lên, cũng không nhìn sắc mặt xanh mét của Mạnh Thiệu Đình, trực tiếp đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, ông bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, ngoại ô phía tây còn có một biệt thự để đó không dùng, hoàn cảnh không tồi, con có thể sắp xếp Phó Tĩnh Tri đến đó. Tóm lại vẫn cùng thành phố, lúc con muốn đi nhìn cô ta cũng tiện."
Mạnh Thiệu Đình từ chối cho ý kiến, nghe được âm thanh đóng cửa vang lên, nét mặt xơ xác tiêu điều biến mất từng chút một của anh lại hiện lên nụ cười tràn ngập lệ khí. Hay cho một Thẩm Mạn Quân, cho tới bây giờ còn chưa có một người phụ nữ nào nịnh nọt cha mẹ lại khiến anh nhớ kỹ đến trình độ này. Năm năm, cô ta còn chưa buông tha. Năm năm, cô ta còn có năng lực làm cho cha mẹ của mình cũng không buông tha cô ta. Chuyện cho tới bây giờ, càng mượn cơ hội bức hôn lần nữa, tốt!
Hai tay Mạnh Thiệu Đình chống trên bàn, anh cúi đầu nhìn bàn làm việc có vẻ hơi mất trật tự. Cô rất muốn gả phải không? Không bằng để tôi thành toàn cho cô.
Nếu chuyện cưới cô không có chỗ nào xấu, sao tôi lại không làm chứ, cùng lắm thì trên đời này lại có thêm một đôi vợ chồng bất hòa mà thôi.
Lại nói tiếp, cưới cô còn không bằng cưới Phó Tĩnh Tri, chí ít cô ấy còn có năng lực làm cho tôi nhớ mãi không quên cô ấy, luyến tiếc không bỏ xuống được. Mà cô ở bên cạnh tôi năm năm, năm năm, tôi chỉ có một ít áy náy và đồng tình với cô. Mạn Quân, cô không ngốc, vì sao lại không hiểu, kiên nhẫn của đàn ông luôn luôn có hạn, áy náy bởi vì mắc nợ mà ban cho, gió thổi nhẹ liền tiêu tán.
Cô không nên hận tôi vô tình, tôi không có sai, chẳng qua là không có cách nào yêu cô, thích cô.
************************************************************
Lúc Mạnh Thiệu Đình muốn Tĩnh Tri dọn nhà, Tĩnh Tri không hỏi gì hết, thậm chí ngay cả một chút hoài nghi và không hài lòng cũng không có biểu lộ ra, nguyên nhân duy nhất khiến tâm tình cô dao động chỉ là những bông hoa cô tự tay gieo trồng, sau này muốn nhìn thấy nữa, sẽ có chút khó khăn.
Ngược lại Bình Bình lo lắng không thôi, mấy ngày nay nhị thiếu không lộ diện, vừa lộ mặt là liền để Phó tiểu thư chạy tới biệt thự xa xôi giống như ở nông thôn kia. Ở trong mắt Bình Bình, chuyện này quá lớn rồi, nếu như quan hệ hai người càng ngày càng tốt, tiểu thư chỉ có thể
dời đến nơi có hoàn cảnh cao cấp hơn, không đạo lý ngược lại đi đến nơi quê nghèo nước bẩn kia.
Bình Bình vừa thu dọn đồ đạc, vừa ấm ức thay Tĩnh Tri, đều đã bị đày vào lãnh cung, người nọ còn là một bộ dáng không đếm xỉa đến không buồn không lo, thực sự là không biết rốt cuộc trong lòng tiểu thư nghĩ gì!
Thời gian trời gần đến hoàng hôn, Tĩnh Tri thu dọn cũng gần xong, cô không có đồ quan trọng gì, những thứ trân trọng đều ở trên người, chưa bao giờ lấy xuống, trực tiếp đi tới chỗ xe. Lúc ra cửa vườn, Bình Bình là một bộ dáng lưu luyến, mà Tĩnh Tri ngay cả đầu cũng không quay lại.
Không có người cô hy vọng làm bạn ở bên cạnh, đặt mình trong thiên đường hay là địa ngục, có gì khác nhau chứ, chỉ là sống tạm, chờ đợi cuộc sống xuất hiện bước ngoặt mà thôi.
Hơn nữa, lần dọn nhà này, đối với Tĩnh Tri mà nói, cũng không coi là chuyện quá xấu. Mặc dù biểu thị cô thất sủng, những thủ đoạn nhỏ cô chuẩn bị kia không thể quang minh chính đại thực hiện nữa, thế nhưng nếu Mạnh Thiệu Đình dần dần hoàn toàn quên cô đi, có phải cô có thể mang theo đứa nhỏ lặng lẽ rời đi không?
Suy nghĩ này vừa xông tới, cô cũng có chút không khống chế được mà nhảy nhót, nhịn không được lại lôi dây chuyền nhẫn của Thiệu Hiên trên cổ ra nhìn, vuốt ve từng chút một. Hình ảnh Thiệu Hiên ở trong đầu càng ngày càng trở nên mơ hồ, chỉ là cách xa mấy tháng, cô lại nhớ không ra dáng vẻ của anh.
Trong khoảng thời gian ngắn, thần sắc của cô liền trở nên ảm đạm, Bình Bình thấy cô toát ra vẻ mặt như vậy, cái miệng nhỏ nhắn chu cao hơn. Mặc dù tính khí Tĩnh Tri "Không tốt", không biết lấy lòng nhị thiếu, nhưng thật sự nhìn thấy bộ dáng khổ sở của cô ấy, trong lòng cô vẫn có chút đau lòng cho cô ấy.
"Tiểu thư, bây giờ chị khổ sở thì có ích lợi gì đâu? Trước đây nhị thiếu đối với chị tốt như vậy, thương chị đến tận trong xương, chị vẫn là một bộ dáng xa cách. Hiện tại nhị thiếu muốn mang chị đi, chị là đang hối hận rồi sao, aizz, nhị thiếu cũng thật là, sao lại không kiên trì như vậy chứ..."
Bình Bình lải nhải, Tĩnh Tri cũng không nghe vào tai, mà Bình Bình nhìn sắc mặt của cô càng ngày càng không tốt, cuối cùng không dám oán giận cô nữa, chỉ lặng lẽ cầu khẩn trong lòng, tốt xấu gì nhị thiếu cũng phải nhìn phân thượng đứa bé trong bụng, nhanh sớm một chút đón tiểu thư trở về mới tốt...
Lúc xe dừng lại ở bên ngoài biệt thự thành tây, trời đã gần tối.
Bình Bình nhảy xuống xe, kéo va ly quần áo của Tĩnh Tri, khuôn mặt nhỏ nhắn càng biến thành màu đen. Nhìn nhà này, nhìn hoàn cảnh này, nhìn mấy mấy dặm xung quanh đây không có người nào, tiểu thư đang có thai, sao có thể ở địa phương như vậy chứ!
Tĩnh Tri lại chưa từng chần chừ, chỉ là chậm rãi đi đến cửa khu vườn, sau khi vật lộn ở tầng dưới chót cuộc sống một thời gian, cô không sợ cực khổ gì hết.
Vừa vào vườn, hai mắt Bình Bình lại đột nhiên phát sáng. Cô vui vẻ không kìm hãm được kéo ống tay áo Tĩnh Tri: "Tiểu thư, chị nhìn đi, xe nhị thiếu! Là nhị thiếu! Em đã nói nhị thiếu thích chiếm lợi nhỏ của chị như thế, hoàn toàn không nỡ mặc kệ ném chị ở nơi này! Tiểu thư, chị mau vào đi, mau đi..."
Bình Bình đẩy Tĩnh Tri nhanh chóng vào nhà, tâm tư Tĩnh Tri còn chưa quay lại từ trên người Thiệu Hiên, mặc dù sắc mặt không khó coi như vừa rồi, nhưng cũng không khá hơn chút nào.
Bình Bình giúp đẩy Tĩnh Tri vào phòng khách, quả nhiên thấy Mạnh Thiệu Đình đang ngồi uống trà ở trên sô pha phòng khách, Bình Bình hưng phấn gần như nói năng lộn xộn, cô cũng không quản Tĩnh Tri còn ở một bên, liền thao thao bất tuyệt báo cáo với Mạnh Thiệu Đình: "Nhị thiếu gia, mới vừa rồi Bình Bình còn đang suy nghĩ, sao tâm ngài lại độc ác như vậy, tiểu thư đã sắp sinh, ngài còn để chị ấy chạy tới nơi xa xôi như vậy chứ. Ngài không biết đâu, miệng tiểu thư không nói, nhưng lúc ở trên xe, sắc mặt tiểu thư rất khó coi, thiếu chút nữa đã khóc lên..."
"Thật sao?" Mạnh Thiệu Đình đặt chén trà xuống, trên mặt vốn có chút mệt mỏi cũng chậm rãi hiện lên ý cười, mặc dù anh không tin Tĩnh Tri sẽ vì mình đưa cô đi chỗ khác mà khổ sở, nhưng rõ ràng những lời này của Bình Bình khiến cho tâm tình tích tụ của anh tốt hơn nhiều.
"Em nào dám lừa ngài, nhị thiếu ngài cũng không biết, em nhìn biểu tình vừa rồi của tiểu thư mà rất đau lòng, nếu như ngài thấy, nhất định dù tức giận thế nào đều ném lên chín tầng mây. Tiểu thư là người rất tốt, em liền biết nhị thiếu hoàn toàn không nỡ đuổi tiểu thư đi!"
"Đương nhiên không nỡ." Mạnh Thiệu Đình rất tự nhiên đáp lại lời Bình Bình, ánh mắt lại như nước chậm rãi bao phủ Tĩnh Tri. Hình như cô hơi giật mình, mà sắc mặt quả thật có chút không tốt, vui sướng trong lòng anh càng lớn hơn mấy phần, ánh mắt nhìn cô càng trở nên ôn nhu.
Mạnh Chấn Tông vừa nói những lời này xong, Mạnh Thiệu Đình lập tức ngẩng đầu lên, ánh sáng thưa thớt đổ xuống sau lưng anh giống như là ánh sáng màu hổ phách xinh đẹp, mà thần sắc trên mặt anh lại không thấy rõ, đều ẩn ở trong bóng mờ. Mạnh Chấn Tông thấy không rõ vẻ mặt của anh, chỉ tiếp tục tự nói: "Thời gian có chút gấp, nhưng tóm lại cũng sẽ không ủy khuất cô ta, huống chi hiện tại thân thể cô ta cũng nặng nề, ở lại bên cạnh con cũng không làm được chuyện gì. Trước hết sắp xếp cô ta ở bên ngoài mấy tháng, chờ sau khi quan hệ của con và Mạn Quân ổn định, nếu con còn muốn cô ta trở về, ta cũng không ngăn cản con..."
"Cha, cha cảm thấy con đưa cô ấy đi theo lời cha nói, con và cô ấy, còn có sau này sao?"
Mạnh Thiệu Đình cười lạnh một tiếng, anh chậm rãi đứng lên từ sau bàn làm việc, không nhìn nổi cha mình thêm nữa. Mặc dù trong lòng vẫn tồn tại cảm giác không đành lòng, nhưng tóm lại càng có bất mãn mãnh liệt hơn.
"Phụ nữ chỉ qua là quần áo, Thiệu Đình, đối với một bộ quần áo mà nói, con không khỏi quá coi trọng rồi."
"Phải không, nếu nói như vậy, Thẩm Mạn Quân kia cũng chỉ là một bộ quần áo, vì sao cha cứ sống chết không bỏ được?"
Mạnh Thiệu Đình vòng qua bàn, đứng ở trước mặt Mạnh Chấn Tông: "Hay là cha đã không tự tin tới trình độ này, muốn dựa vào phụ nữ tới chấn hưng gia nghiệp?"
"Ta chỉ là suy nghĩ cho nhà họ Mạnh, đi một con đường đơn giản và thu lợi nhiều nhất mà thôi."
"Nhưng ngài không cảm thấy an bài như thế đối với con mà nói, càng giống như là một loại nhục nhã sao? Nếu như từ nay về sau, con làm ra một phen sự nghiệp, người đời sẽ nói, nhị thiếu chỉ ỷ lại thế lực nhà mẹ của vợ mà thôi. Nếu tương lai con là kẻ vô tích sự, người đời sẽ nói, nhìn đi, nhị thiếu chỉ là một Lưu A Đấu chống đỡ không nổi, sự nghiệp nhà mẹ vợ lớn như vậy cũng bị hắn làm thất bại. Có hậu quả như thế, đối với con trai yêu thương của ngài mà nói, quả thật tính là chuyện tốt sao?"
"Trên đời này chỗ nào cũng có quan hệ thông gia với nhà giàu, con không cần nghĩ chuyện này quá phức tạp. Được rồi, sau khi con và Mạn Quân cử hành hôn lễ, ta nên trở về nước Mỹ, lão tam kia của con cũng không để cho ta bớt lo, ta phải đi nhìn nó. Đứa nào cũng vì người phụ nữ đó, cái gì cũng không muốn, thật có tiền đồ mà!"
Mạnh Chấn Tông hời hợt mấy câu liền kéo chuyện lại quỹ đạo "Nói hôn luận gả", ông run rẩy đứng lên, cũng không nhìn sắc mặt xanh mét của Mạnh Thiệu Đình, trực tiếp đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, ông bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, ngoại ô phía tây còn có một biệt thự để đó không dùng, hoàn cảnh không tồi, con có thể sắp xếp Phó Tĩnh Tri đến đó. Tóm lại vẫn cùng thành phố, lúc con muốn đi nhìn cô ta cũng tiện."
Mạnh Thiệu Đình từ chối cho ý kiến, nghe được âm thanh đóng cửa vang lên, nét mặt xơ xác tiêu điều biến mất từng chút một của anh lại hiện lên nụ cười tràn ngập lệ khí. Hay cho một Thẩm Mạn Quân, cho tới bây giờ còn chưa có một người phụ nữ nào nịnh nọt cha mẹ lại khiến anh nhớ kỹ đến trình độ này. Năm năm, cô ta còn chưa buông tha. Năm năm, cô ta còn có năng lực làm cho cha mẹ của mình cũng không buông tha cô ta. Chuyện cho tới bây giờ, càng mượn cơ hội bức hôn lần nữa, tốt!
Hai tay Mạnh Thiệu Đình chống trên bàn, anh cúi đầu nhìn bàn làm việc có vẻ hơi mất trật tự. Cô rất muốn gả phải không? Không bằng để tôi thành toàn cho cô.
Nếu chuyện cưới cô không có chỗ nào xấu, sao tôi lại không làm chứ, cùng lắm thì trên đời này lại có thêm một đôi vợ chồng bất hòa mà thôi.
Lại nói tiếp, cưới cô còn không bằng cưới Phó Tĩnh Tri, chí ít cô ấy còn có năng lực làm cho tôi nhớ mãi không quên cô ấy, luyến tiếc không bỏ xuống được. Mà cô ở bên cạnh tôi năm năm, năm năm, tôi chỉ có một ít áy náy và đồng tình với cô. Mạn Quân, cô không ngốc, vì sao lại không hiểu, kiên nhẫn của đàn ông luôn luôn có hạn, áy náy bởi vì mắc nợ mà ban cho, gió thổi nhẹ liền tiêu tán.
Cô không nên hận tôi vô tình, tôi không có sai, chẳng qua là không có cách nào yêu cô, thích cô.
************************************************************
Lúc Mạnh Thiệu Đình muốn Tĩnh Tri dọn nhà, Tĩnh Tri không hỏi gì hết, thậm chí ngay cả một chút hoài nghi và không hài lòng cũng không có biểu lộ ra, nguyên nhân duy nhất khiến tâm tình cô dao động chỉ là những bông hoa cô tự tay gieo trồng, sau này muốn nhìn thấy nữa, sẽ có chút khó khăn.
Ngược lại Bình Bình lo lắng không thôi, mấy ngày nay nhị thiếu không lộ diện, vừa lộ mặt là liền để Phó tiểu thư chạy tới biệt thự xa xôi giống như ở nông thôn kia. Ở trong mắt Bình Bình, chuyện này quá lớn rồi, nếu như quan hệ hai người càng ngày càng tốt, tiểu thư chỉ có thể
dời đến nơi có hoàn cảnh cao cấp hơn, không đạo lý ngược lại đi đến nơi quê nghèo nước bẩn kia.
Bình Bình vừa thu dọn đồ đạc, vừa ấm ức thay Tĩnh Tri, đều đã bị đày vào lãnh cung, người nọ còn là một bộ dáng không đếm xỉa đến không buồn không lo, thực sự là không biết rốt cuộc trong lòng tiểu thư nghĩ gì!
Thời gian trời gần đến hoàng hôn, Tĩnh Tri thu dọn cũng gần xong, cô không có đồ quan trọng gì, những thứ trân trọng đều ở trên người, chưa bao giờ lấy xuống, trực tiếp đi tới chỗ xe. Lúc ra cửa vườn, Bình Bình là một bộ dáng lưu luyến, mà Tĩnh Tri ngay cả đầu cũng không quay lại.
Không có người cô hy vọng làm bạn ở bên cạnh, đặt mình trong thiên đường hay là địa ngục, có gì khác nhau chứ, chỉ là sống tạm, chờ đợi cuộc sống xuất hiện bước ngoặt mà thôi.
Hơn nữa, lần dọn nhà này, đối với Tĩnh Tri mà nói, cũng không coi là chuyện quá xấu. Mặc dù biểu thị cô thất sủng, những thủ đoạn nhỏ cô chuẩn bị kia không thể quang minh chính đại thực hiện nữa, thế nhưng nếu Mạnh Thiệu Đình dần dần hoàn toàn quên cô đi, có phải cô có thể mang theo đứa nhỏ lặng lẽ rời đi không?
Suy nghĩ này vừa xông tới, cô cũng có chút không khống chế được mà nhảy nhót, nhịn không được lại lôi dây chuyền nhẫn của Thiệu Hiên trên cổ ra nhìn, vuốt ve từng chút một. Hình ảnh Thiệu Hiên ở trong đầu càng ngày càng trở nên mơ hồ, chỉ là cách xa mấy tháng, cô lại nhớ không ra dáng vẻ của anh.
Trong khoảng thời gian ngắn, thần sắc của cô liền trở nên ảm đạm, Bình Bình thấy cô toát ra vẻ mặt như vậy, cái miệng nhỏ nhắn chu cao hơn. Mặc dù tính khí Tĩnh Tri "Không tốt", không biết lấy lòng nhị thiếu, nhưng thật sự nhìn thấy bộ dáng khổ sở của cô ấy, trong lòng cô vẫn có chút đau lòng cho cô ấy.
"Tiểu thư, bây giờ chị khổ sở thì có ích lợi gì đâu? Trước đây nhị thiếu đối với chị tốt như vậy, thương chị đến tận trong xương, chị vẫn là một bộ dáng xa cách. Hiện tại nhị thiếu muốn mang chị đi, chị là đang hối hận rồi sao, aizz, nhị thiếu cũng thật là, sao lại không kiên trì như vậy chứ..."
Bình Bình lải nhải, Tĩnh Tri cũng không nghe vào tai, mà Bình Bình nhìn sắc mặt của cô càng ngày càng không tốt, cuối cùng không dám oán giận cô nữa, chỉ lặng lẽ cầu khẩn trong lòng, tốt xấu gì nhị thiếu cũng phải nhìn phân thượng đứa bé trong bụng, nhanh sớm một chút đón tiểu thư trở về mới tốt...
Lúc xe dừng lại ở bên ngoài biệt thự thành tây, trời đã gần tối.
Bình Bình nhảy xuống xe, kéo va ly quần áo của Tĩnh Tri, khuôn mặt nhỏ nhắn càng biến thành màu đen. Nhìn nhà này, nhìn hoàn cảnh này, nhìn mấy mấy dặm xung quanh đây không có người nào, tiểu thư đang có thai, sao có thể ở địa phương như vậy chứ!
Tĩnh Tri lại chưa từng chần chừ, chỉ là chậm rãi đi đến cửa khu vườn, sau khi vật lộn ở tầng dưới chót cuộc sống một thời gian, cô không sợ cực khổ gì hết.
Vừa vào vườn, hai mắt Bình Bình lại đột nhiên phát sáng. Cô vui vẻ không kìm hãm được kéo ống tay áo Tĩnh Tri: "Tiểu thư, chị nhìn đi, xe nhị thiếu! Là nhị thiếu! Em đã nói nhị thiếu thích chiếm lợi nhỏ của chị như thế, hoàn toàn không nỡ mặc kệ ném chị ở nơi này! Tiểu thư, chị mau vào đi, mau đi..."
Bình Bình đẩy Tĩnh Tri nhanh chóng vào nhà, tâm tư Tĩnh Tri còn chưa quay lại từ trên người Thiệu Hiên, mặc dù sắc mặt không khó coi như vừa rồi, nhưng cũng không khá hơn chút nào.
Bình Bình giúp đẩy Tĩnh Tri vào phòng khách, quả nhiên thấy Mạnh Thiệu Đình đang ngồi uống trà ở trên sô pha phòng khách, Bình Bình hưng phấn gần như nói năng lộn xộn, cô cũng không quản Tĩnh Tri còn ở một bên, liền thao thao bất tuyệt báo cáo với Mạnh Thiệu Đình: "Nhị thiếu gia, mới vừa rồi Bình Bình còn đang suy nghĩ, sao tâm ngài lại độc ác như vậy, tiểu thư đã sắp sinh, ngài còn để chị ấy chạy tới nơi xa xôi như vậy chứ. Ngài không biết đâu, miệng tiểu thư không nói, nhưng lúc ở trên xe, sắc mặt tiểu thư rất khó coi, thiếu chút nữa đã khóc lên..."
"Thật sao?" Mạnh Thiệu Đình đặt chén trà xuống, trên mặt vốn có chút mệt mỏi cũng chậm rãi hiện lên ý cười, mặc dù anh không tin Tĩnh Tri sẽ vì mình đưa cô đi chỗ khác mà khổ sở, nhưng rõ ràng những lời này của Bình Bình khiến cho tâm tình tích tụ của anh tốt hơn nhiều.
"Em nào dám lừa ngài, nhị thiếu ngài cũng không biết, em nhìn biểu tình vừa rồi của tiểu thư mà rất đau lòng, nếu như ngài thấy, nhất định dù tức giận thế nào đều ném lên chín tầng mây. Tiểu thư là người rất tốt, em liền biết nhị thiếu hoàn toàn không nỡ đuổi tiểu thư đi!"
"Đương nhiên không nỡ." Mạnh Thiệu Đình rất tự nhiên đáp lại lời Bình Bình, ánh mắt lại như nước chậm rãi bao phủ Tĩnh Tri. Hình như cô hơi giật mình, mà sắc mặt quả thật có chút không tốt, vui sướng trong lòng anh càng lớn hơn mấy phần, ánh mắt nhìn cô càng trở nên ôn nhu.