Ngón tay Thanh Thu chống trán, chỉ cảm thấy đầu đau đến muốn nứt ra. Tại sao cô có thể không tự trách, không hối hận đây? Cô đã từng thấy Tương Tư khác thường mấy lần, thế nhưng cô không để ở trong lòng. Cô không ngờ sự việc đã đến trình độ nghiêm trọng như vậy, thẳng cho tới hôm nay, cô nhìn thấy cả người Tương Tư đầy máu tươi.
Tĩnh Tri lắc đầu liên tục, vừa hận vừa tức: "Cô bé thực sự là hồ đồ, coi như là ân tình lớn bằng trời, cũng không nên bán chính mình!"
"Bây giờ nói những thứ này thì có ích lợi gì? Tôi nghe Bắc Thành nói, hình như nhà họ Hà có ân oán gì đó với trong nhà Tương Tư, vì thế Hà Dĩ Kiệt mới có thể ngược đãi Tương Tư như vậy. Phụ nữ của anh ta chưa bao giờ từng gặp phải những chuyện này."
"Thanh Thu, phải nghĩ biện pháp thôi. Cô xem lần này Tương Tư sinh non, Hà Dĩ Kiệt lại quản cũng không quản liền đi. Sao tim của anh ta lại ngoan độc như vậy? Nếu lại náo ra một chuyện như vậy, chẳng may Tương Tư xảy ra chuyện gì, chúng ta hối hận cũng đã muộn!"
Tĩnh Tri có chút bối rối, cô không muốn quản trước đây như thế nào, cô chỉ quan tâm một vấn đề, chính là sau này Tương Tư phải làm sao? Cô không sợ Hà Dĩ Kiệt, nếu muốn trở mặt, cô cũng không quan tâm. Nói chung, Tương Tư gọi cô một tiếng chị Tĩnh Tri, cô sẽ không có biện pháp mở mắt trừng trừng nhìn cô bé như vậy.
Thanh Thu nhíu chặt mày, vừa muốn nói gì đó, Thẩm Bắc Thành bỗng nhiên cầm điện thoại xông vào. Anh ta có chút cổ quái liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại nhịn xuống, sau đó anh ta nhìn về phía Thanh Thu, ngữ điệu gấp gáp: "Thanh Thu, bên thành phố A xảy ra chuyện lớn, hiện tại anh nhất định phải chạy trở về. Em và Tĩnh Tri chăm sóc cho Tương Tư trước, anh hết bận chuyện bên kia, sẽ đến đón mọi người!"
"Xảy ra chuyện gì?" Thanh Thu thấy thần sắc hoang mang của anh, không khỏi hỏi ngay.
Tĩnh Tri cũng nghi hoặc nhìn về phía anh ta, giữa lông mày cũng có mấy phần hoảng loạn. Vừa rồi lúc Thẩm Bắc Thành xông tới, mí mắt cô lại điên cuồng nhảy mấy cái.
"Là một người bạn xảy ra chuyện lớn, tôi nhất định phải chạy trở về giúp. Các người đừng lo lắng, mặc dù chuyện xảy ra đột ngột, nhưng cũng may không có vấn đề gì lớn. Hiện tại anh chạy trở về, giải quyết xong chuyện liền gọi điện thoại cho em. Thanh Thu, Tĩnh Tri, anh đi trước, các người chăm sóc Tương Tư cho tốt."
Thẩm Bắc Thành nói, nét mặt lại lúng túng, nhưng anh không có thời gian dừng lại. Mạnh Thiệu Đình xảy ra tai nạn xe cộ, mặc dù không có lo lắng về tính mạng, nhưng nghe ý An Thành, anh ta bị thương ở chân, hơn nữa tình huống rất không lạc quan.
Trước khi vào phòng giải phẫu, anh ta nửa tỉnh nửa mê dặn An Thành ngàn vạn lần không thể nói tin tức anh ta gặp chuyện không may cho Tĩnh Tri, vì thế lúc này anh mới có thể giấu giếm.
Kỳ thực, anh thật rất muốn nhìn một chút, Phó Tĩnh Tri nghe được tin tức này sẽ không khống chế được, hay sẽ vẫn thờ ơ.
Thế nhưng dù sao Mạnh Thiệu Đình cũng là anh em tốt của anh, anh chỉ có thể nghe theo căn dặn của anh ta.
Bên này Thẩm Bắc Thành vừa đi, tâm Thanh Thu liền rối loạn. Cô ấy là một bộ dáng mất hồn mất vía, hoàn toàn không có biện pháp chăm sóc bệnh nhân. Tĩnh Tri cố gắng khuyên cô ấy tới phòng nghỉ nghỉ ngơi trước, để cô chăm sóc Tương Tư. Mặc dù Thanh Thu có chút lo lắng, nhưng cô ấy hoảng sợ bởi vì Thẩm Bắc Thành bỗng nhiên nói có chuyện nên rời đi, cũng không rảnh phân tâm chăm sóc Tương Tư nữa, chỉ đành đáp ứng Tĩnh Tri.
Tĩnh Tri dàn xếp tốt cho Thanh Thu, lại an ủi cô ấy mấy câu mới đi ra ngoài.
*****************************************
Lúc cô đi ra, Tương Tư đã tỉnh, hai mắt lớn ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên điềm đạm đáng yêu. Cô bé nghe được động tĩnh, con ngươi xoay chuyển, khi ánh sáng đen bóng nhìn thấy Tĩnh Tri xuất hiện liền ảm đạm đi một chút.
Lòng Tĩnh Tri chua xót khó nhịn, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: "Tương Tư, tỉnh? Có đói bụng không? Chị chuẩn bị cháo cho em nhé?"
Tương Tư vô lực lắc lắc đầu, bên môi nổi lên ý cười trắng bệch. Cô bé mở lớn mắt, ánh mắt lướt qua Tĩnh Tri nhìn về phía cửa. Cửa phòng bệnh vẫn đóng chặt, mà cô bé cũng cứ nhìn si ngốc như vậy.
Tĩnh Tri nhìn chua xót, nhịn không được che miệng quay đầu đi.
Qua hồi lâu, giọng nói suy yếu của Tương Tư bỗng nhiên vang lên: "Chị Tĩnh Tri..."
"Aizz, có phải khát rồi không?" Tĩnh Tri vội vàng rót một ly nước đi tới, cô nâng giường lên, nhét một gối mềm mại ở sau lưng cô bé. Chỉ một động tác như vậy, Tương Tư liền thở hồng hộc, mồ hôi chảy một thân.
Tĩnh Tri cầm một cái khăn mặt sạch sẽ tỉ mỉ lau tay, lau mặt cho cô bé, cô cúi đầu không dám nhìn biểu tình của Tương Tư, dần dần lại có một giọt nước mắt lăn xuống, rơi vào mu bàn tay của cô.
Tĩnh Tri ngừng lại, đau lòng nhìn Tương Tư. Cô bé cố chấp và quật cường mở lớn mắt rơi lệ, nhưng không chịu phát ra một chút âm thanh.
"Tương Tư, đừng khổ sở, trên người còn đau không? Nếu không thoải mái thì nói với chị, không nên cố nén ở trước mặt chị, biết không?"
Nước mắt Tương Tư rơi càng nhanh hơn, cô bé run rẩy gọi một tiếng chị Tĩnh Tri, bỗng nhiên liền nhào vào trong lòng Tĩnh Tri, sau đó oa một tiếng khóc rống lên...
"Không khóc, Tương Tư không khóc, không có việc gì, không có việc gì? Đừng sợ, đều đã qua..."
Tĩnh Tri ôm cô bé nhẹ nhàng dỗ, nước mắt cũng rơi xuống theo, Tương Tư khóc lớn hồi lâu mới dần dần dừng lại nghẹn ngào.
Tĩnh Tri lấy khăn tay cẩn thận lau sạch sẽ nước mắt cho cô, lại đỡ cô nằm xuống, sau khi đút cô uống nước, uống thuốc, gọi điện thoại đặt cơm, mới ngồi xuống bên giường của cô bé.
Tương Tư tựa hồ tốt hơn trước khi khóc nhiều, trên mặt cũng có một chút huyết sắc, nhưng ánh mắt của cô bé vẫn vô cùng trống rỗng, giống như là cục diện đáng buồn.
"Tương Tư, em tính toán sau này làm sao?" Mặc dù biết hỏi vấn đề này sẽ làm cô bé nhớ tới chuyện khổ sở, nhưng Tĩnh Tri vẫn hỏi ra miệng. Cô không thể ngồi yên không để ý đến chuyện của Tương Tư, cô không thể nhìn cô gái tốt như thế lại gặp phải đau khổ và nhục nhã lớn như vậy.
Tương Tư giật mình, nhếch miệng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Làm sao bây giờ? Chị, chị nói đời này em còn có thể làm sao? Em đã dơ bẩn, mặc kệ thế nào, đều bẩn đến em cũng buồn nôn. Chị nhìn em đi, em mới hai mươi tuổi, em còn đang đi học, nhưng em lại làm tình nhân của người khác, còn mang thai, sinh non. Cô gái đáng chết như em làm sao còn có tương lai, làm sao còn có tương lai? Chỉ là không như ý trộn lẫn một ngày lại một ngày, em chỉ mong em có thể sớm chết một chút, nếu chết thì em cũng không cần chịu tội như vậy nữa..."
Cô nói xong lời cuối cùng, giọng nói hơi nghẹn ngào, một hàng nước mắt lăn xuống dọc theo hai má thanh tú, trượt ra một vết nước nổi bật.
"Đừng nói như vậy. Tương Tư, trên đời không phải không có hố sâu, trước đây chị cũng tuyệt vọng như vậy, chị cũng cho là ngoài chết ra thì chị không còn đường nào khác. Thế nhưng Tương Tư, sau khi sống tiếp mới biết được sống sót là chuyện quan trọng như thế nào! Em còn trẻ, tại sao em không có tương lai? Mặc kệ bây giờ em đã trải qua chuyện gì, mặc kệ trên người của em xảy ra chuyện gì, ở trong mắt chị, Tương Tư vĩnh viễn là một cô gái xinh đẹp trong sạch."
Giọng nói lúc này của Tĩnh Tri đặc biệt thành khẩn, ánh mắt của cô ôn nhu và kiên định nhìn Tương Tư, tựa hồ chỉ cần cô bé nhìn ánh mắt của cô, cô bé sẽ không tự chủ được mà tin tất cả lời của cô.
Tĩnh Tri lắc đầu liên tục, vừa hận vừa tức: "Cô bé thực sự là hồ đồ, coi như là ân tình lớn bằng trời, cũng không nên bán chính mình!"
"Bây giờ nói những thứ này thì có ích lợi gì? Tôi nghe Bắc Thành nói, hình như nhà họ Hà có ân oán gì đó với trong nhà Tương Tư, vì thế Hà Dĩ Kiệt mới có thể ngược đãi Tương Tư như vậy. Phụ nữ của anh ta chưa bao giờ từng gặp phải những chuyện này."
"Thanh Thu, phải nghĩ biện pháp thôi. Cô xem lần này Tương Tư sinh non, Hà Dĩ Kiệt lại quản cũng không quản liền đi. Sao tim của anh ta lại ngoan độc như vậy? Nếu lại náo ra một chuyện như vậy, chẳng may Tương Tư xảy ra chuyện gì, chúng ta hối hận cũng đã muộn!"
Tĩnh Tri có chút bối rối, cô không muốn quản trước đây như thế nào, cô chỉ quan tâm một vấn đề, chính là sau này Tương Tư phải làm sao? Cô không sợ Hà Dĩ Kiệt, nếu muốn trở mặt, cô cũng không quan tâm. Nói chung, Tương Tư gọi cô một tiếng chị Tĩnh Tri, cô sẽ không có biện pháp mở mắt trừng trừng nhìn cô bé như vậy.
Thanh Thu nhíu chặt mày, vừa muốn nói gì đó, Thẩm Bắc Thành bỗng nhiên cầm điện thoại xông vào. Anh ta có chút cổ quái liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại nhịn xuống, sau đó anh ta nhìn về phía Thanh Thu, ngữ điệu gấp gáp: "Thanh Thu, bên thành phố A xảy ra chuyện lớn, hiện tại anh nhất định phải chạy trở về. Em và Tĩnh Tri chăm sóc cho Tương Tư trước, anh hết bận chuyện bên kia, sẽ đến đón mọi người!"
"Xảy ra chuyện gì?" Thanh Thu thấy thần sắc hoang mang của anh, không khỏi hỏi ngay.
Tĩnh Tri cũng nghi hoặc nhìn về phía anh ta, giữa lông mày cũng có mấy phần hoảng loạn. Vừa rồi lúc Thẩm Bắc Thành xông tới, mí mắt cô lại điên cuồng nhảy mấy cái.
"Là một người bạn xảy ra chuyện lớn, tôi nhất định phải chạy trở về giúp. Các người đừng lo lắng, mặc dù chuyện xảy ra đột ngột, nhưng cũng may không có vấn đề gì lớn. Hiện tại anh chạy trở về, giải quyết xong chuyện liền gọi điện thoại cho em. Thanh Thu, Tĩnh Tri, anh đi trước, các người chăm sóc Tương Tư cho tốt."
Thẩm Bắc Thành nói, nét mặt lại lúng túng, nhưng anh không có thời gian dừng lại. Mạnh Thiệu Đình xảy ra tai nạn xe cộ, mặc dù không có lo lắng về tính mạng, nhưng nghe ý An Thành, anh ta bị thương ở chân, hơn nữa tình huống rất không lạc quan.
Trước khi vào phòng giải phẫu, anh ta nửa tỉnh nửa mê dặn An Thành ngàn vạn lần không thể nói tin tức anh ta gặp chuyện không may cho Tĩnh Tri, vì thế lúc này anh mới có thể giấu giếm.
Kỳ thực, anh thật rất muốn nhìn một chút, Phó Tĩnh Tri nghe được tin tức này sẽ không khống chế được, hay sẽ vẫn thờ ơ.
Thế nhưng dù sao Mạnh Thiệu Đình cũng là anh em tốt của anh, anh chỉ có thể nghe theo căn dặn của anh ta.
Bên này Thẩm Bắc Thành vừa đi, tâm Thanh Thu liền rối loạn. Cô ấy là một bộ dáng mất hồn mất vía, hoàn toàn không có biện pháp chăm sóc bệnh nhân. Tĩnh Tri cố gắng khuyên cô ấy tới phòng nghỉ nghỉ ngơi trước, để cô chăm sóc Tương Tư. Mặc dù Thanh Thu có chút lo lắng, nhưng cô ấy hoảng sợ bởi vì Thẩm Bắc Thành bỗng nhiên nói có chuyện nên rời đi, cũng không rảnh phân tâm chăm sóc Tương Tư nữa, chỉ đành đáp ứng Tĩnh Tri.
Tĩnh Tri dàn xếp tốt cho Thanh Thu, lại an ủi cô ấy mấy câu mới đi ra ngoài.
*****************************************
Lúc cô đi ra, Tương Tư đã tỉnh, hai mắt lớn ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên điềm đạm đáng yêu. Cô bé nghe được động tĩnh, con ngươi xoay chuyển, khi ánh sáng đen bóng nhìn thấy Tĩnh Tri xuất hiện liền ảm đạm đi một chút.
Lòng Tĩnh Tri chua xót khó nhịn, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: "Tương Tư, tỉnh? Có đói bụng không? Chị chuẩn bị cháo cho em nhé?"
Tương Tư vô lực lắc lắc đầu, bên môi nổi lên ý cười trắng bệch. Cô bé mở lớn mắt, ánh mắt lướt qua Tĩnh Tri nhìn về phía cửa. Cửa phòng bệnh vẫn đóng chặt, mà cô bé cũng cứ nhìn si ngốc như vậy.
Tĩnh Tri nhìn chua xót, nhịn không được che miệng quay đầu đi.
Qua hồi lâu, giọng nói suy yếu của Tương Tư bỗng nhiên vang lên: "Chị Tĩnh Tri..."
"Aizz, có phải khát rồi không?" Tĩnh Tri vội vàng rót một ly nước đi tới, cô nâng giường lên, nhét một gối mềm mại ở sau lưng cô bé. Chỉ một động tác như vậy, Tương Tư liền thở hồng hộc, mồ hôi chảy một thân.
Tĩnh Tri cầm một cái khăn mặt sạch sẽ tỉ mỉ lau tay, lau mặt cho cô bé, cô cúi đầu không dám nhìn biểu tình của Tương Tư, dần dần lại có một giọt nước mắt lăn xuống, rơi vào mu bàn tay của cô.
Tĩnh Tri ngừng lại, đau lòng nhìn Tương Tư. Cô bé cố chấp và quật cường mở lớn mắt rơi lệ, nhưng không chịu phát ra một chút âm thanh.
"Tương Tư, đừng khổ sở, trên người còn đau không? Nếu không thoải mái thì nói với chị, không nên cố nén ở trước mặt chị, biết không?"
Nước mắt Tương Tư rơi càng nhanh hơn, cô bé run rẩy gọi một tiếng chị Tĩnh Tri, bỗng nhiên liền nhào vào trong lòng Tĩnh Tri, sau đó oa một tiếng khóc rống lên...
"Không khóc, Tương Tư không khóc, không có việc gì, không có việc gì? Đừng sợ, đều đã qua..."
Tĩnh Tri ôm cô bé nhẹ nhàng dỗ, nước mắt cũng rơi xuống theo, Tương Tư khóc lớn hồi lâu mới dần dần dừng lại nghẹn ngào.
Tĩnh Tri lấy khăn tay cẩn thận lau sạch sẽ nước mắt cho cô, lại đỡ cô nằm xuống, sau khi đút cô uống nước, uống thuốc, gọi điện thoại đặt cơm, mới ngồi xuống bên giường của cô bé.
Tương Tư tựa hồ tốt hơn trước khi khóc nhiều, trên mặt cũng có một chút huyết sắc, nhưng ánh mắt của cô bé vẫn vô cùng trống rỗng, giống như là cục diện đáng buồn.
"Tương Tư, em tính toán sau này làm sao?" Mặc dù biết hỏi vấn đề này sẽ làm cô bé nhớ tới chuyện khổ sở, nhưng Tĩnh Tri vẫn hỏi ra miệng. Cô không thể ngồi yên không để ý đến chuyện của Tương Tư, cô không thể nhìn cô gái tốt như thế lại gặp phải đau khổ và nhục nhã lớn như vậy.
Tương Tư giật mình, nhếch miệng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Làm sao bây giờ? Chị, chị nói đời này em còn có thể làm sao? Em đã dơ bẩn, mặc kệ thế nào, đều bẩn đến em cũng buồn nôn. Chị nhìn em đi, em mới hai mươi tuổi, em còn đang đi học, nhưng em lại làm tình nhân của người khác, còn mang thai, sinh non. Cô gái đáng chết như em làm sao còn có tương lai, làm sao còn có tương lai? Chỉ là không như ý trộn lẫn một ngày lại một ngày, em chỉ mong em có thể sớm chết một chút, nếu chết thì em cũng không cần chịu tội như vậy nữa..."
Cô nói xong lời cuối cùng, giọng nói hơi nghẹn ngào, một hàng nước mắt lăn xuống dọc theo hai má thanh tú, trượt ra một vết nước nổi bật.
"Đừng nói như vậy. Tương Tư, trên đời không phải không có hố sâu, trước đây chị cũng tuyệt vọng như vậy, chị cũng cho là ngoài chết ra thì chị không còn đường nào khác. Thế nhưng Tương Tư, sau khi sống tiếp mới biết được sống sót là chuyện quan trọng như thế nào! Em còn trẻ, tại sao em không có tương lai? Mặc kệ bây giờ em đã trải qua chuyện gì, mặc kệ trên người của em xảy ra chuyện gì, ở trong mắt chị, Tương Tư vĩnh viễn là một cô gái xinh đẹp trong sạch."
Giọng nói lúc này của Tĩnh Tri đặc biệt thành khẩn, ánh mắt của cô ôn nhu và kiên định nhìn Tương Tư, tựa hồ chỉ cần cô bé nhìn ánh mắt của cô, cô bé sẽ không tự chủ được mà tin tất cả lời của cô.