"Cha, hiện tại con chỉ là một phế vật nằm ở trên giường, công ty có anh cả xử lý, cha không cần phí tâm, cũng không cần nghĩ đến con làm gì, cần gì đến bây giờ mà vẫn muốn ép buộc? Các người vẫn luôn miệng nói Tĩnh Tri chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, dù cô ấy thật sự không tốt, nhưng hiện tại con thích cô ấy, con chính là muốn giữ cô ấy ở bên cạnh con. Về phần Mạn Quân, nếu con đã cô phụ cô ta, cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi."
"Hồ nháo!" Mạnh Chấn Tông bị lời nói không sao cả của anh chọc tức, xông tới một bước, muốn đánh một cái tát xuống. Vốn Tĩnh Tri vẫn yên lặng, hai tròng mắt bỗng nhíu chặt, cô còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã đứng lên, lập tức đẩy bàn tay đang giơ lên cao của Mạnh Chấn Tông ra.
"Tĩnh Tri? !" Mạnh Thiệu Đình thấy cô như vậy, không khỏi vừa vui vừa sợ. Vui chính là cô không đành lòng thấy anh chịu đòn nên ra tay cứu giúp, sợ lại là cô có thể chọc giận cha hay không? Ngược lại rước lấy nhiều phiền phức hơn!
"Phó tiểu thư, đây là chuyện của nhà họ Mạnh chúng tôi, không cần người ngoài như cô đến nhúng tay!" Mạnh Chấn Tông tức giận, sắc mặt có chút tái xanh, mà bà Mạnh cũng không nhịn được liền xông tới, lập tức đẩy Tĩnh Tri lảo đảo một chút, chỉ chóp mũi cô, mở miệng mắng: "Cô - đồ hồ ly tinh này, cô và mẹ cô đều không biết xấu hổ. Thiệu Đình đã kết hôn, cô còn phá hư gia đình của nó, mệt cho nhà họ Phó các người còn tự xưng là dòng dõi thư hương, Phó Chính Tắc chính là dạy dỗ con gái như vậy sao? À, dạy dỗ con gái chuyên đi làm tiểu tam, bà hai?"
Khuôn mặt Tĩnh Tri không bình tĩnh nổi nữa, cô chậm rãi vịn bàn đứng lại, ánh mắt sắc bén, giống như sẽ xuyên thấu lòng người.
Mạnh Thiệu Đình lo lắng nhìn cô, nhưng lại không thể nói chỉ trích mẹ của mình. Trong lúc nhất thời, lòng như lửa đốt, thấy Mạn Quân đứng ngơ ngác ở một bên, không khỏi thầm hận cô ta thêm mấy phần.
"Bà Mạnh, xin bà nói chuyện tôn trọng một chút, đừng quên cái chết của cha mẹ tôi, hơn phân nửa công lao đều do cái miệng của bà ban tặng."
Cô nói rất chậm, từng câu từng chữ, chuyên chú nhìn nét mặt của bà ta.
Thần sắc bà Mạnh quả nhiên đại biến, cả người đều lung lay sắp đổ, người không làm chuyện đuối lý, tự nhiên không sợ quỷ gõ cửa.
Tuy bà giả vờ trấn định, luôn luôn dõng dạc không chịu thừa nhận sai lầm của mình, nhưng những sự thật này giống như là dấu vết khắc cốt ghi xương, dù xóa như thế nào cũng không được. Cô nói rất đúng, hai người nhà họ Phó chết, không thoát được quan hệ với bà!
Thế nhưng, không thoát được thì như thế nào? Nếu thời gian có thể quay ngược, nếu tất cả có thể quay ngược, bà cũng sẽ làm như vậy! Vì con trai bà yêu nhất, vì tiền đồ con trai, bà không quan tâm, gặp thần sát thần, gặp phật trảm phật!
Tĩnh Tri thấy thần sắc bà ta đầu tiên là hốt hoảng, lát sau lại dần dần cắn khớp hàm, giống như trấn định lại, tâm trạng Tĩnh Tri càng lạnh lẽo. Đã bảy năm, thời gian bảy năm, cô vẫn chưa từng nhìn thấy một chút ân hận ở trong mắt bà Mạnh, hai người thân của Phó Tĩnh Tri cô nên chết oan như vậy sao?
"Lời nói này của Phó tiểu thư khiến tôi không hiểu, năm đó Phó tiên sinh đi về cõi tiên, bác sĩ đã nói, cha cô là đột nhiên phát bệnh nên chết đi, cái đó có quan hệ gì với tôi? Nếu nói là chịu kích thích, cũng nên là hành động không đúng của con gái kích thích cha cô đến chết chứ! Nếu cô không làm chuyện tốt đó, sao Thiệu Đình sẽ ly hôn với cô? Nếu cô không làm chuyện mất mặt đó, sao cha cô có thể chết được? Phó tiểu thư, nước bẩn không thể đều hất lên đầu nhà họ Mạnh chúng tôi như thế, lúc trước nhà họ Phó các người sa sút, đến tiền an táng cha cô cũng không có, vẫn là nhà họ Mạnh chúng tôi cho tiền, nói vậy thì nhà họ Mạnh chúng tôi nên là ân nhân của các người mới đúng..."
Bà Mạnh càng nói càng kích động. Đúng vậy, Phó Chính Tắc chết có quan hệ gì với bà đâu? Là chính ông ta vô dụng, nghe mấy câu liền tức giận chịu không nổi, quan trọng hơn là con gái của ông ta không tốt, làm ra chuyện vô liêm sỉ, có
quan hệ gì với bà? Từ cổ chí kim, còn chưa thấy pháp luật quy định tức chết người còn phải đền mạng!
Bà nghĩ tới đây, lập tức đặt xuống tảng đá lớn trong lòng, đến một chút sợ hãi kia cũng không còn sót lại chút gì, nét mặt còn có chút dương dương đắc ý. Người phụ nữ này lại trở về, chắc là ở bên ngoài trôi qua quá nghèo túng, lão tam cũng không cần cô ta, nên lại bắt đầu đánh chủ ý lên Thiệu Đình!
Tĩnh Tri nghe những lời này của bà ta, lại tức giận đến sắc mặt tuyết trắng, ngực thở gấp gáp. Trên đời này lại là có loại người đổi trắng thay đen như vậy, bà ta nói như thế, chẳng lẽ lương tâm bà ta sẽ không bất an ư?
"Chuyện cho tới bây giờ, mẹ còn có thể nói ra lời như vậy, ngay cả người làm con trai như con đây cũng cảm thấy khinh thường. Mẹ không chịu nhận sai, mẹ không có áy náy, con không thể điều khiển suy nghĩ của mẹ, thế nhưng hôm nay con cũng có lời muốn nói."
Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên mở miệng, phá vỡ yên tĩnh đáng sợ này. Anh nhìn vẻ mặt Tĩnh Tri, biết trong lòng cô chắc chắn vô cùng khổ sở. Nếu không phải hôm nay tự mình thấy, anh còn không ngờ tới người mẹ mình luôn luôn kính trọng lại thật sự là loại người chẳng phân biệt được thị phi, đảo lộn trắng đen.
"Thiệu Đình, con đừng bị hoa ngôn xảo ngữ của cô ta lừa gạt, người phụ nữ này hoàn toàn không phải thật lòng với con, cô ta quyến rũ lão tam không được, mới đến đánh chủ ý lên con..."
"Đừng nói nữa!" Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên giận dữ quát một tiếng, anh đưa tay lên, kéo Tĩnh Tri qua, cường ngạnh nhấn cô ngồi xuống, ôm cả người cô vào trong ngực. Thân thể cô buộc chặt giống như là một tảng đá lạnh như băng, cô nhỏ bé như vậy, không nên chịu đựng những thứ này. Đây đều là lỗi lầm của anh, là năm đó anh có mắt không tròng, là năm đó anh khinh thường phụ lòng, nên mới có tất cả như hôm nay.
"Các người không nhận chuyện này, con nhận thay các người." Mạnh Thiệu Đình hít sâu một hơi, bàn tay dán ở phía sau lưng Tĩnh Tri, nhẹ nhàng vỗ từng cái:
"Chuyện nhà họ Phó, dựng lên tất cả đều là vì con, là con có lỗi với cha mẹ vợ, là con có lỗi với Tĩnh Tri, tất cả sai lầm liền đều sẽ do một mình con gánh chịu!"
Anh nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn Tĩnh Tri. Lại thấy mắt to của cô rưng rưng, cũng đang ngơ ngẩn nhìn anh.
"Hồ nháo!" Mạnh Chấn Tông bị lời nói không sao cả của anh chọc tức, xông tới một bước, muốn đánh một cái tát xuống. Vốn Tĩnh Tri vẫn yên lặng, hai tròng mắt bỗng nhíu chặt, cô còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã đứng lên, lập tức đẩy bàn tay đang giơ lên cao của Mạnh Chấn Tông ra.
"Tĩnh Tri? !" Mạnh Thiệu Đình thấy cô như vậy, không khỏi vừa vui vừa sợ. Vui chính là cô không đành lòng thấy anh chịu đòn nên ra tay cứu giúp, sợ lại là cô có thể chọc giận cha hay không? Ngược lại rước lấy nhiều phiền phức hơn!
"Phó tiểu thư, đây là chuyện của nhà họ Mạnh chúng tôi, không cần người ngoài như cô đến nhúng tay!" Mạnh Chấn Tông tức giận, sắc mặt có chút tái xanh, mà bà Mạnh cũng không nhịn được liền xông tới, lập tức đẩy Tĩnh Tri lảo đảo một chút, chỉ chóp mũi cô, mở miệng mắng: "Cô - đồ hồ ly tinh này, cô và mẹ cô đều không biết xấu hổ. Thiệu Đình đã kết hôn, cô còn phá hư gia đình của nó, mệt cho nhà họ Phó các người còn tự xưng là dòng dõi thư hương, Phó Chính Tắc chính là dạy dỗ con gái như vậy sao? À, dạy dỗ con gái chuyên đi làm tiểu tam, bà hai?"
Khuôn mặt Tĩnh Tri không bình tĩnh nổi nữa, cô chậm rãi vịn bàn đứng lại, ánh mắt sắc bén, giống như sẽ xuyên thấu lòng người.
Mạnh Thiệu Đình lo lắng nhìn cô, nhưng lại không thể nói chỉ trích mẹ của mình. Trong lúc nhất thời, lòng như lửa đốt, thấy Mạn Quân đứng ngơ ngác ở một bên, không khỏi thầm hận cô ta thêm mấy phần.
"Bà Mạnh, xin bà nói chuyện tôn trọng một chút, đừng quên cái chết của cha mẹ tôi, hơn phân nửa công lao đều do cái miệng của bà ban tặng."
Cô nói rất chậm, từng câu từng chữ, chuyên chú nhìn nét mặt của bà ta.
Thần sắc bà Mạnh quả nhiên đại biến, cả người đều lung lay sắp đổ, người không làm chuyện đuối lý, tự nhiên không sợ quỷ gõ cửa.
Tuy bà giả vờ trấn định, luôn luôn dõng dạc không chịu thừa nhận sai lầm của mình, nhưng những sự thật này giống như là dấu vết khắc cốt ghi xương, dù xóa như thế nào cũng không được. Cô nói rất đúng, hai người nhà họ Phó chết, không thoát được quan hệ với bà!
Thế nhưng, không thoát được thì như thế nào? Nếu thời gian có thể quay ngược, nếu tất cả có thể quay ngược, bà cũng sẽ làm như vậy! Vì con trai bà yêu nhất, vì tiền đồ con trai, bà không quan tâm, gặp thần sát thần, gặp phật trảm phật!
Tĩnh Tri thấy thần sắc bà ta đầu tiên là hốt hoảng, lát sau lại dần dần cắn khớp hàm, giống như trấn định lại, tâm trạng Tĩnh Tri càng lạnh lẽo. Đã bảy năm, thời gian bảy năm, cô vẫn chưa từng nhìn thấy một chút ân hận ở trong mắt bà Mạnh, hai người thân của Phó Tĩnh Tri cô nên chết oan như vậy sao?
"Lời nói này của Phó tiểu thư khiến tôi không hiểu, năm đó Phó tiên sinh đi về cõi tiên, bác sĩ đã nói, cha cô là đột nhiên phát bệnh nên chết đi, cái đó có quan hệ gì với tôi? Nếu nói là chịu kích thích, cũng nên là hành động không đúng của con gái kích thích cha cô đến chết chứ! Nếu cô không làm chuyện tốt đó, sao Thiệu Đình sẽ ly hôn với cô? Nếu cô không làm chuyện mất mặt đó, sao cha cô có thể chết được? Phó tiểu thư, nước bẩn không thể đều hất lên đầu nhà họ Mạnh chúng tôi như thế, lúc trước nhà họ Phó các người sa sút, đến tiền an táng cha cô cũng không có, vẫn là nhà họ Mạnh chúng tôi cho tiền, nói vậy thì nhà họ Mạnh chúng tôi nên là ân nhân của các người mới đúng..."
Bà Mạnh càng nói càng kích động. Đúng vậy, Phó Chính Tắc chết có quan hệ gì với bà đâu? Là chính ông ta vô dụng, nghe mấy câu liền tức giận chịu không nổi, quan trọng hơn là con gái của ông ta không tốt, làm ra chuyện vô liêm sỉ, có
quan hệ gì với bà? Từ cổ chí kim, còn chưa thấy pháp luật quy định tức chết người còn phải đền mạng!
Bà nghĩ tới đây, lập tức đặt xuống tảng đá lớn trong lòng, đến một chút sợ hãi kia cũng không còn sót lại chút gì, nét mặt còn có chút dương dương đắc ý. Người phụ nữ này lại trở về, chắc là ở bên ngoài trôi qua quá nghèo túng, lão tam cũng không cần cô ta, nên lại bắt đầu đánh chủ ý lên Thiệu Đình!
Tĩnh Tri nghe những lời này của bà ta, lại tức giận đến sắc mặt tuyết trắng, ngực thở gấp gáp. Trên đời này lại là có loại người đổi trắng thay đen như vậy, bà ta nói như thế, chẳng lẽ lương tâm bà ta sẽ không bất an ư?
"Chuyện cho tới bây giờ, mẹ còn có thể nói ra lời như vậy, ngay cả người làm con trai như con đây cũng cảm thấy khinh thường. Mẹ không chịu nhận sai, mẹ không có áy náy, con không thể điều khiển suy nghĩ của mẹ, thế nhưng hôm nay con cũng có lời muốn nói."
Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên mở miệng, phá vỡ yên tĩnh đáng sợ này. Anh nhìn vẻ mặt Tĩnh Tri, biết trong lòng cô chắc chắn vô cùng khổ sở. Nếu không phải hôm nay tự mình thấy, anh còn không ngờ tới người mẹ mình luôn luôn kính trọng lại thật sự là loại người chẳng phân biệt được thị phi, đảo lộn trắng đen.
"Thiệu Đình, con đừng bị hoa ngôn xảo ngữ của cô ta lừa gạt, người phụ nữ này hoàn toàn không phải thật lòng với con, cô ta quyến rũ lão tam không được, mới đến đánh chủ ý lên con..."
"Đừng nói nữa!" Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên giận dữ quát một tiếng, anh đưa tay lên, kéo Tĩnh Tri qua, cường ngạnh nhấn cô ngồi xuống, ôm cả người cô vào trong ngực. Thân thể cô buộc chặt giống như là một tảng đá lạnh như băng, cô nhỏ bé như vậy, không nên chịu đựng những thứ này. Đây đều là lỗi lầm của anh, là năm đó anh có mắt không tròng, là năm đó anh khinh thường phụ lòng, nên mới có tất cả như hôm nay.
"Các người không nhận chuyện này, con nhận thay các người." Mạnh Thiệu Đình hít sâu một hơi, bàn tay dán ở phía sau lưng Tĩnh Tri, nhẹ nhàng vỗ từng cái:
"Chuyện nhà họ Phó, dựng lên tất cả đều là vì con, là con có lỗi với cha mẹ vợ, là con có lỗi với Tĩnh Tri, tất cả sai lầm liền đều sẽ do một mình con gánh chịu!"
Anh nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn Tĩnh Tri. Lại thấy mắt to của cô rưng rưng, cũng đang ngơ ngẩn nhìn anh.