Editor : May
Nhưng suy đoán như thế nào cũng không dùng được, chuyện cũ không thể quay đầu lại… không thể quay đầu lại nữa.
"Nhưng hiện tại, anh vừa nhìn thấy em, đáy lòng không tự chủ liền trở nên mềm mại, chỉ muốn làm em cười mỗi ngày, mỗi ngày đều thật vui vẻ, bù đắp lại những năm em chịu khổ, đây chính là đáp án của anh. Tĩnh Tri, anh là một thương nhân, đối với bất cứ chuyện gì cũng sẽ có tính toán, có do dự, anh suy nghĩ trước hết cũng chỉ là lợi ích. Nhưng đối với em, chuyện đó đều không tồn tại, em không nên nghĩ chuyện quá phức tạp, chỉ cần nhớ kỹ, anh sẽ đối tốt với em."
Giọng anh chân thành làm cho nước mắt cô không tự chủ được liền rơi xuống, nơi cổ họng nghẹn ngào, tay bị anh cầm trong tay lại đang run rẩy. Cô chớp mắt muốn nhịn nước mắt xuống, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản nước mắt cuộn trào mãnh liệt này, "Vì thế, vì thế... Tĩnh Viên, Tĩnh Viên là anh xây lại cho em đúng không?"
Tròng mắt nhuận nước của cô trông mong nhìn anh thật sâu, làm cho anh không tự kìm hãm được, thở dài một tiếng, nâng mi cười khẽ: "Vốn là muốn chờ lúc sinh nhật em, sẽ làm đại lễ tặng cho em, nhưng hiện tại náo loạn thành ra như vậy, anh thực sự là cảm thấy có lỗi với em..."
"Không." Cô bỗng nhiên trở tay cầm tay anh, thân thể chậm rãi tới gần trong ngực của anh. Cánh tay anh hơi cứng ngắc, đột nhiên không chút do dự ôm chặt lấy cô.
"Thiệu Đình, trong lòng em rất vui." Cô ngưỡng mặt lên, vừa khóc vừa cười, "Em rất vui mừng."
"Chỉ cần em thích." Đáy mắt anh một mảnh ôn nhu, lưu luyến hôn cô.
Xe không biết ngừng lại từ khi nào, hai người bọn họ cũng không có phát hiện, vẫn còn đang trầm mặc ôm nhau.
"Em đã cho rằng cả đời này của em đều không được nhìn thấy Tĩnh Viên nữa." Cô nằm ở trong lòng anh, thì thào nói. Mà anh vỗ về mái tóc dài của cô, yên lặng nhìn cô, cũng không lên tiếng. Anh biết, cách làm tốt nhất vào lúc này chính là nghe cô nói hết.
"Thiệu Đình, sao anh nghĩ đến tặng em lễ vật như vậy? Cho tới bây giờ em chưa từng nói em nhớ Tĩnh Viên, cho tới bây giờ em cũng không nói với bất luận ai là Tĩnh Viên quan trọng với em cỡ nào? Thiệu Hiên ở cùng một chỗ lâu như vậy, cũng không biết em nằm mộng cũng muốn trở về..."
Cô đột nhiên thốt ra, sau đó bỗng nhiên che miệng, theo bản năng nhìn anh, mà con ngươi anh rất bình tĩnh, cũng không có cảm xúc dao động. chỉ là trong xe yên tĩnh, gương mặt của anh rơi vào trong bóng tối, nhìn không rõ biểu tĩnh lúc này của anh, nhưng cánh tay anh ôm cô lại rất căng thẳng.
Tim cô đập nhanh hơn, dần dần sinh ra mấy phần bất an. Đây là đề tài kiêng kị nhất giữa bọn họ, cô biết anh để ý nhất là Thiệu Hiên, đó là điểm không có cách nào chạm vào.
Nhưng anh lại chậm rãi cười, nụ cười mê người và bá đạo, kéo tâm ẩn trốn của cô tới gần. Anh giống như liếc nhìn chúng sinh, cười sâu kín mở miệng: "Nếu anh dụng tâm, trên đời này còn có cái gì mà anh không biết?"
Thiệu Hiên không biết, cũng chỉ là dùng tâm tư không đủ, thực sự để ý một người, không phải cười cười náo loạn giống như ông và cháu, quan trọng nhất là biết cô muốn cái gì, cô để ý cái gì, sau đó giấu giếm thanh sắc làm tốt hết cả, đưa đến trước mặt cô. Không vì tranh công, không vì phần thưởng, chỉ là vì một phút nhìn thấy ánh sáng vui vẻ nơi đáy mắt của cô là đủ.
Cô thấy anh không có tức giận, ngược lại vẫn vô cùng thân thiết ôm lấy cô, nhưng trong lòng có mấy phần buồn bã.
Anh thật có thể bỏ xuống tất cả quá khứ của cô và Thiệu Hiên sao? Mà cô, lại thật có thể quên được Thiệu Hiên ư? Dù sao bọn họ còn có Phi Đồng, cho tới bây giờ cô cũng không chịu tin Thiệu Hiên sẽ không quan tâm Phi Đồng. Cô quan tâm chính là Phi Đồng phải chia sẻ cha với đứa bé khác, cô chỉ vừa nghĩ, đã cảm thấy không có cách nào chịu đựng.
Giãy dụa và cô đơn nơi đáy mắt cô đều bị anh thấy được, giống như là một cây gai, cứng rắn ghim vào trái tim. Anh muốn nhổ tận gốc Thiệu Hiên, anh muốn tất cả dấu vết anh ta lưu lại đều biến mất không còn bóng dáng. Cô đã là người phụ nữ của anh, đây là chuyện đã định rồi!
"Em đã nói, chỉ là do em quên rồi." Anh bỗng nhiên một mím môi, đáy mắt đột nhiên chảy ra mấy phần nhu tình: "Lúc ở Mai Viên, em từng nói qua, nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng ngủ có một gốc cây rất lớn, thoạt nhìn rất giống ngôi nhà ở trong Tịnh Viên của em lúc trước. Lúc đó anh hỏi em, có phải rất nhớ Tĩnh Viên không, em nói là em vẫn nhớ thương, vấn vương Tĩnh Viên. Lúc xây dựng Tĩnh Viên trải qua rất nhiều chuyện, cũng may anh kiên trì, mà nay Tĩnh Viên xây xong rồi, nó vẫn đứng ở đó như lúc trước. Tĩnh Tri, em xem, những thứ đã không còn bóng dáng trên đời này, chỉ cần em chịu dụng tâm tư, chịu tốn công sức và thời gian, thì em sẽ có thể làm cho nó trở về một lần nữa. Vì sao em lại không chịu tin tâm của anh đối với em, cũng như là Tĩnh Viên, vĩnh viễn sẽ không thay đổi..."
Anh nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, tựa như đang do dự. Sau một lát, anh lại cười một tiếng, ngữ điệu nhẹ nhàng và mang mấy phần trêu tức: "Cũng không bằng một phần lúc trước Thiệu Hiên đối với em sao."
Cô sửng sốt, bỗng ngẩng đầu lên, lại chạm phải tròng mắt đen nhánh của anh. Cô rất ít khi nhìn thấy bộ dáng ngưng trọng như thế của anh, mặc dù trong giọng nói lộ ra mấy phần không để ý, nhưng ánh mắt của anh nói cho cô biết, anh rất khẩn trương, rất để ý.
Anh chủ động nhắc tới Thiệu Hiên, anh so sánh với Thiệu Hiên, đây đối với một người đang ông kiêu ngạo và tôn nghiêm mà nói, là khiêu chiến cực lớn. Anh thật sự quên mất thân phận của mình, vì cô… chỉ là vì muốn cô tin anh quan tâm cô.
Nhưng muốn cô trả lời như thế nào? Cô nhất định không chịu nói xấu Thiệu Hiên một câu. Ở trong lòng của cô, Thiệu Hiên vĩnh viễn như ánh trăng sáng rõ ràng tinh khiết nhất. Mặc kệ anh đã làm cái gì, lựa chọn như thế nào, cô cũng vẫn sẽ khẳng định nói, anh là người thiện lương nhất trên đời này. Cô sẽ không phủ định tình yêu và sự giúp đỡ của anh với cô, tuyệt đối sẽ không.
Thiệu Đình không có cách nào so sánh với anh, vĩnh viễn không có biện pháp so sánh. Vào lúc cô thống khổ và bất lực nhất, người ở bên cạnh cô, cứu giúp cô là Thiệu Hiên, không phải Thiệu Đình.
Dù cho lúc này Thiệu Hiên lựa chọn người khác, hoặc là quên mất cô, cô vẫn không oán anh, chỉ cầu anh hồi phục, chỉ cầu anh sống tốt, bởi vì anh xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn cô, cô không phải lựa chọn tốt nhất của anh.
"Được rồi." Anh bỗng nhiên cười rộ lên, đánh vỡ trầm mặc khó chịu này, tâm lại như là bị xé rách ra một vết thương dữ tợn, nó đang cười nhạo anh.
Nhưng suy đoán như thế nào cũng không dùng được, chuyện cũ không thể quay đầu lại… không thể quay đầu lại nữa.
"Nhưng hiện tại, anh vừa nhìn thấy em, đáy lòng không tự chủ liền trở nên mềm mại, chỉ muốn làm em cười mỗi ngày, mỗi ngày đều thật vui vẻ, bù đắp lại những năm em chịu khổ, đây chính là đáp án của anh. Tĩnh Tri, anh là một thương nhân, đối với bất cứ chuyện gì cũng sẽ có tính toán, có do dự, anh suy nghĩ trước hết cũng chỉ là lợi ích. Nhưng đối với em, chuyện đó đều không tồn tại, em không nên nghĩ chuyện quá phức tạp, chỉ cần nhớ kỹ, anh sẽ đối tốt với em."
Giọng anh chân thành làm cho nước mắt cô không tự chủ được liền rơi xuống, nơi cổ họng nghẹn ngào, tay bị anh cầm trong tay lại đang run rẩy. Cô chớp mắt muốn nhịn nước mắt xuống, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản nước mắt cuộn trào mãnh liệt này, "Vì thế, vì thế... Tĩnh Viên, Tĩnh Viên là anh xây lại cho em đúng không?"
Tròng mắt nhuận nước của cô trông mong nhìn anh thật sâu, làm cho anh không tự kìm hãm được, thở dài một tiếng, nâng mi cười khẽ: "Vốn là muốn chờ lúc sinh nhật em, sẽ làm đại lễ tặng cho em, nhưng hiện tại náo loạn thành ra như vậy, anh thực sự là cảm thấy có lỗi với em..."
"Không." Cô bỗng nhiên trở tay cầm tay anh, thân thể chậm rãi tới gần trong ngực của anh. Cánh tay anh hơi cứng ngắc, đột nhiên không chút do dự ôm chặt lấy cô.
"Thiệu Đình, trong lòng em rất vui." Cô ngưỡng mặt lên, vừa khóc vừa cười, "Em rất vui mừng."
"Chỉ cần em thích." Đáy mắt anh một mảnh ôn nhu, lưu luyến hôn cô.
Xe không biết ngừng lại từ khi nào, hai người bọn họ cũng không có phát hiện, vẫn còn đang trầm mặc ôm nhau.
"Em đã cho rằng cả đời này của em đều không được nhìn thấy Tĩnh Viên nữa." Cô nằm ở trong lòng anh, thì thào nói. Mà anh vỗ về mái tóc dài của cô, yên lặng nhìn cô, cũng không lên tiếng. Anh biết, cách làm tốt nhất vào lúc này chính là nghe cô nói hết.
"Thiệu Đình, sao anh nghĩ đến tặng em lễ vật như vậy? Cho tới bây giờ em chưa từng nói em nhớ Tĩnh Viên, cho tới bây giờ em cũng không nói với bất luận ai là Tĩnh Viên quan trọng với em cỡ nào? Thiệu Hiên ở cùng một chỗ lâu như vậy, cũng không biết em nằm mộng cũng muốn trở về..."
Cô đột nhiên thốt ra, sau đó bỗng nhiên che miệng, theo bản năng nhìn anh, mà con ngươi anh rất bình tĩnh, cũng không có cảm xúc dao động. chỉ là trong xe yên tĩnh, gương mặt của anh rơi vào trong bóng tối, nhìn không rõ biểu tĩnh lúc này của anh, nhưng cánh tay anh ôm cô lại rất căng thẳng.
Tim cô đập nhanh hơn, dần dần sinh ra mấy phần bất an. Đây là đề tài kiêng kị nhất giữa bọn họ, cô biết anh để ý nhất là Thiệu Hiên, đó là điểm không có cách nào chạm vào.
Nhưng anh lại chậm rãi cười, nụ cười mê người và bá đạo, kéo tâm ẩn trốn của cô tới gần. Anh giống như liếc nhìn chúng sinh, cười sâu kín mở miệng: "Nếu anh dụng tâm, trên đời này còn có cái gì mà anh không biết?"
Thiệu Hiên không biết, cũng chỉ là dùng tâm tư không đủ, thực sự để ý một người, không phải cười cười náo loạn giống như ông và cháu, quan trọng nhất là biết cô muốn cái gì, cô để ý cái gì, sau đó giấu giếm thanh sắc làm tốt hết cả, đưa đến trước mặt cô. Không vì tranh công, không vì phần thưởng, chỉ là vì một phút nhìn thấy ánh sáng vui vẻ nơi đáy mắt của cô là đủ.
Cô thấy anh không có tức giận, ngược lại vẫn vô cùng thân thiết ôm lấy cô, nhưng trong lòng có mấy phần buồn bã.
Anh thật có thể bỏ xuống tất cả quá khứ của cô và Thiệu Hiên sao? Mà cô, lại thật có thể quên được Thiệu Hiên ư? Dù sao bọn họ còn có Phi Đồng, cho tới bây giờ cô cũng không chịu tin Thiệu Hiên sẽ không quan tâm Phi Đồng. Cô quan tâm chính là Phi Đồng phải chia sẻ cha với đứa bé khác, cô chỉ vừa nghĩ, đã cảm thấy không có cách nào chịu đựng.
Giãy dụa và cô đơn nơi đáy mắt cô đều bị anh thấy được, giống như là một cây gai, cứng rắn ghim vào trái tim. Anh muốn nhổ tận gốc Thiệu Hiên, anh muốn tất cả dấu vết anh ta lưu lại đều biến mất không còn bóng dáng. Cô đã là người phụ nữ của anh, đây là chuyện đã định rồi!
"Em đã nói, chỉ là do em quên rồi." Anh bỗng nhiên một mím môi, đáy mắt đột nhiên chảy ra mấy phần nhu tình: "Lúc ở Mai Viên, em từng nói qua, nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng ngủ có một gốc cây rất lớn, thoạt nhìn rất giống ngôi nhà ở trong Tịnh Viên của em lúc trước. Lúc đó anh hỏi em, có phải rất nhớ Tĩnh Viên không, em nói là em vẫn nhớ thương, vấn vương Tĩnh Viên. Lúc xây dựng Tĩnh Viên trải qua rất nhiều chuyện, cũng may anh kiên trì, mà nay Tĩnh Viên xây xong rồi, nó vẫn đứng ở đó như lúc trước. Tĩnh Tri, em xem, những thứ đã không còn bóng dáng trên đời này, chỉ cần em chịu dụng tâm tư, chịu tốn công sức và thời gian, thì em sẽ có thể làm cho nó trở về một lần nữa. Vì sao em lại không chịu tin tâm của anh đối với em, cũng như là Tĩnh Viên, vĩnh viễn sẽ không thay đổi..."
Anh nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, tựa như đang do dự. Sau một lát, anh lại cười một tiếng, ngữ điệu nhẹ nhàng và mang mấy phần trêu tức: "Cũng không bằng một phần lúc trước Thiệu Hiên đối với em sao."
Cô sửng sốt, bỗng ngẩng đầu lên, lại chạm phải tròng mắt đen nhánh của anh. Cô rất ít khi nhìn thấy bộ dáng ngưng trọng như thế của anh, mặc dù trong giọng nói lộ ra mấy phần không để ý, nhưng ánh mắt của anh nói cho cô biết, anh rất khẩn trương, rất để ý.
Anh chủ động nhắc tới Thiệu Hiên, anh so sánh với Thiệu Hiên, đây đối với một người đang ông kiêu ngạo và tôn nghiêm mà nói, là khiêu chiến cực lớn. Anh thật sự quên mất thân phận của mình, vì cô… chỉ là vì muốn cô tin anh quan tâm cô.
Nhưng muốn cô trả lời như thế nào? Cô nhất định không chịu nói xấu Thiệu Hiên một câu. Ở trong lòng của cô, Thiệu Hiên vĩnh viễn như ánh trăng sáng rõ ràng tinh khiết nhất. Mặc kệ anh đã làm cái gì, lựa chọn như thế nào, cô cũng vẫn sẽ khẳng định nói, anh là người thiện lương nhất trên đời này. Cô sẽ không phủ định tình yêu và sự giúp đỡ của anh với cô, tuyệt đối sẽ không.
Thiệu Đình không có cách nào so sánh với anh, vĩnh viễn không có biện pháp so sánh. Vào lúc cô thống khổ và bất lực nhất, người ở bên cạnh cô, cứu giúp cô là Thiệu Hiên, không phải Thiệu Đình.
Dù cho lúc này Thiệu Hiên lựa chọn người khác, hoặc là quên mất cô, cô vẫn không oán anh, chỉ cầu anh hồi phục, chỉ cầu anh sống tốt, bởi vì anh xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn cô, cô không phải lựa chọn tốt nhất của anh.
"Được rồi." Anh bỗng nhiên cười rộ lên, đánh vỡ trầm mặc khó chịu này, tâm lại như là bị xé rách ra một vết thương dữ tợn, nó đang cười nhạo anh.