Ở trước mặt Tĩnh Viên an tĩnh và trang nghiêm, lần đầu tiên cô tự hỏi mình, lần đầu tiên có chút cảm giác mê man nói không nên lời.
"Tĩnh Tĩnh, làm sao vậy?" Lúc này anh mới đi lên đình, đưa tay đè lại bả vai của cô. Gió thổi giọng nói của anh tới, mang theo một chút mùi hương làm an lòng người.
Vẻ mặt cô trầm tĩnh như nước, mà trên mặt sạch sẽ lại dần dần có nụ cười thản nhiên. Cô cầm tay anh, cười mở miệng: "Không có gì, có chút xúc động, chúng ta đi thôi."
"Không đi dạo trong vườn ư?" Cô chủ động cầm tay anh, làm cho khóe môi anh hơi nâng lên một chút. Dưới mày kiếm mắt sáng, xác thực là một bề ngoài xinh đẹp. Chưa bao lâu, thế mà cô thường cảm giác bị mê hoặc bởi bộ dáng này của anh, nên mới có dây dưa không ngừng, cắt bỏ không được.
Đáy lòng thở dài một tiếng, lắc lắc đầu: "Còn nhiều thời gian, không cần vội."
Những lời này của cô khiến trong lòng anh khẽ động, không nhịn được quay đầu nhìn cô, lại thấy cô giống như chịu lễ rửa tội, thần sắc rất khác với lúc trước, hoặc là bởi vì trong giọng nói cô ngầm có ý mở rộng tư tưởng. Nhưng chỉ là giật mình trong chốc lát, liền đặt tâm tư ở trên người của cô, dìu cô đi xuống đình.
Xuyên qua hành lang tràn đầy giàn hoa, thỉnh thoảng sẽ đi qua các cổng vòm. Kiến trúc cổ kính, những hành lang gấp khúc và cảnh trí mang theo hơi thở cổ xưa, đi từng bước qua các cảnh đình viện xinh đẹp, cuối cùng từng chút lắp đầy lòng cô.
Đi qua mỗi một chỗ, sẽ nhớ tới vô số quá khứ tốt đẹp. Hồi bé cô leo lên cây đại thụ kia, nó vẫn còn sinh trưởng tốt ở nơi đó. Cô và Tĩnh Ngôn chơi trốn tìm, ngủ quên ở bên trong núi giả, bộ dáng sơn động vẫn như trước. Trong vườn hoa lớn như vậy, bàn đu dây vẫn yên lặng đứng ở đó. Dường như không lâu trước đây
cô còn chơi đùa trên đó, cha cõng cô đi qua mỗi một con đường mòn, mỗi một đoạn hành lang. Cô ở trong ngôi nhà nhỏ kia, ngoài ngôi nhà là đại thụ cao chọc trời. Như là bút vẽ của Mã Lương Thần, tất cả đột nhiên trở lại rồi.
Là anh tặng cho cô mọi thứ, cũng là anh, dùng thủ đoạn thâm trầm và bá đạo làm sống lại lòng của cô
Ngôi nhà trước khi lấy chồng mở rộng cửa chờ cô, trong hốc mắt chợt nóng lên, nước mắt lăn xuống. Mỗi chậu mỗi cảnh trong phòng, còn có cái bàn bày biện đều là hình dạng như trước đây. Thậm chí đi vào là có thể nhìn thấy mấy tấm chữ cha viết cho cô hồi bé, vẫn còn treo ở nơi đó. Phần đề tên và con dấu này, rõ ràng cho thấy là bút tích thực của năm đó. Thật không biết sau khi Tĩnh Viên gặp phải tai họa nhiều năm như vậy, anh tìm được những thứ này từ đâu.
Nhịn không được nữa, cũng không cách nào kiềm chế được tâm tình kia, buông tay anh ra, lảo đảo chạy vào phòng. Mỗi cái bàn, mỗi chiếc ghế đều có thể nói lên quá khứ tang thương, Tĩnh Tri hàm chứa nước mắt, chậm rãi đi từng bước một về phía trước. Đồng hồ đồ cổ nhỏ treo tường ở phía tây, gần cửa sổ bày một xích đu gỗ đàn hương, thậm chí trên xích đu kia còn đặt một quyển sách đang mở, như là chủ nhân vừa mới ở nơi này.
Lại đi vài bước, nhìn thấy cầu thang cổ kính nối thẳng đến lầu hai, tim Tĩnh Tri đập thình thịch nhanh hơn, nhấc làn váy liền chạy qua. Mạnh Thiệu Đình đứng ở một bên, tràn đầy ý cười nhìn bóng lưng của cô. Lúc nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của cô, anh mới thực sự cảm thấy, lúc xây lại Tĩnh Viên gặp phải nhiều phiền phức và chuyện phiền lòng như vậy, đó thực sự là chuyện không đủ nhắc tới.
Thậm chí anh còn có chút áy náy, năm đó có mấy lần náo loạn với cô, trong đầu anh không phải không có ý nghĩ buông tha, nhưng cũng may anh tiếp tục kiên trì, sau đó làm cho anh và cô đều đạt được mong muốn.
Cô ở trên lầu thật lâu, lúc đi ra lần nữa, vành mắt hơi sưng, vẻ mặt lại cực kỳ sung sướng. Cô trực tiếp xuống lầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm anh, mà anh cũng nhìn cô chăm chú, thẳng đến khi cô đi tới trước mặt anh, ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói một tiếng cám ơn.
Anh không lên tiếng, mặc cô ở trong ngực hồi lâu, đợi sau khi cô tốt hơn, hai người đối diện một lúc lâu, bỗng nhiên ăn ý đồng thời cười, lại giống như trời tan sương mù sau khi trời mưa.
Cô chân chính cảm giác được thật lòng của anh, mà anh, sau bảy năm ly hôn, lần đầu tiên có nhận thức anh đã gõ được cửa tâm hồn đóng chặt của cô.
"Đi rửa mặt một chút, lát nữa đám người Thanh Thu sẽ tới." Mạnh Thiệu Đình đưa tay sờ sờ tóc mái của cô, mỉm cười mở miệng.
"Ừ." Tĩnh Tri gật đầu cười tươi sáng, tránh ra từ trong ngực của anh, xoay người định đi.
"Thiệu Đình..."
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nữ dịu dàng bi thương, Tĩnh Tri dừng bước chân, quay đầu lại, Mạnh Thiệu Đình cũng theo bản năng xoay người lại nhìn.
Bà Mạnh đỡ Mạn Quân, hai người đang thong thả đi tới.
Đón nhận ánh mắt Tĩnh Tri, bà Mạnh cười đắc ý, lại càng cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy Mạn Quân, mà khí sắc Mạn Quân giống như tốt hơn nhiều, hai gò má cũng đỏ ửng nhàn nhạt, mà một đôi mắt khảm nạm ở trên khuôn mặt nhỏ gầy, lại thêm mấy phần thần thái, Tĩnh Tri thấy hành động của cô ta chậm chạp nói không nên lời, không khỏi hơi sinh nghi, ánh mắt dần dần nhìn xuống, liền thấy một tay cô ta cẩn thận từng li từng tí dán ở trên bụng, bên môi mang theo ý cười dịu dàng.
Ngực Tĩnh Tri lộp bộp một tiếng, Thẩm Mạn Quân mang thai! Cô lập tức xoay mặt nhìn Mạnh Thiệu Đình, lại thấy anh nhíu chặt mi tâm, môi cũng kéo căng, trên cằm cương nghị có nếp nhăn thật sâu, mà trong con ngươi, lại là nghi hoặc và tức giận.
"Mẹ tới làm gì." Anh trầm giọng mở miệng, lại thật có chút phẫn nộ rồi. Anh xem như đã rời khỏi nhà họ Mạnh, Mạnh thị đang không ngừng phát triển ở dưới sự quản lý của anh cả, danh tiếng một ngày tốt hơn một ngày, so với lúc anh nắm quyền, không biết công trạng nhiều hơn gấp bao nhiêu lần. Đã như thế, sao hôm nay còn tìm tới cửa? Chẳng lẽ anh cả không phải là đứa nhỏ của bà? Cho nên bà cứ sống chết cố nài anh trở về nhà họ Mạnh!
"Thiệu Đình, con ở bên ngoài hồ nháo lâu như vậy, cũng nên chơi đã đi? Hiện tại vợ của con mang thai, tiếp tục như vậy nữa, dù sao cũng không ổn. Hôm nay mẹ mang Mạn Quân đến chính là gọi con về nhà."
Bà Mạnh đắc ý liếc xéo Tĩnh Tri một cái, trực tiếp đi lên phía trước kéo Mạnh Thiệu Đình.
Thiệu Đình hơi nghiêng mình, giấu giếm thanh sắc né tránh. Nét mặt ngược lại nhu hòa mấy phần, mỉm cười, giữa khuôn mặt lại có một nụ cười nhạt; "Mẹ, con không có hồ nháo, hiện tại tất cả chuyện con làm, đều rất nghiêm túc."
Bà Mạnh nghiêm mặt: "Nói bậy! Con có gia đình, có đứa nhỏ, còn quấn quýt không rõ với phụ nữ không đứng đắn, đây không gọi là hồ nháo thì gọi là gì? Lúc trước thế nào thì Mạn Quân cũng nhịn, thế nhưng bây giờ Mạn Quân mang thai con của con! Thiệu Đình, con cũng không thể không cần đứa nhỏ của mình chứ?"
"A, đứa nhỏ." Mạnh Thiệu Đình cười như không cười gật gật đầu, mắt vừa chuyển liền nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt dại ra của Tĩnh Tri, đưa tay nắm tay cô, quả nhiên ngón tay lạnh băng. Vốn còn muốn đùa cô ta một phen, lúc này cũng không kiên nhẫn được nữa.
"Có đứa nhỏ là chuyện lớn hàng đầu, nhiều năm như vậy, nhà họ Mạnh chúng ta cũng không có thêm đứa bé, nên không thể qua loa được. Con đây liền gọi điện thoại cho bác sĩ khoa phụ sản giỏi nhất ở chỗ Bắc Thành, sau đó con sẽ đích thân đưa Mạn Quân đi kiểm tra một phen. Con nhớ thời gian trước Mạn Quân vẫn luôn bị bệnh, giờ lại có đứa nhỏ, tự nhiên càng không thể khinh thường. Mẹ, người nói như vậy được không?"
"Tĩnh Tĩnh, làm sao vậy?" Lúc này anh mới đi lên đình, đưa tay đè lại bả vai của cô. Gió thổi giọng nói của anh tới, mang theo một chút mùi hương làm an lòng người.
Vẻ mặt cô trầm tĩnh như nước, mà trên mặt sạch sẽ lại dần dần có nụ cười thản nhiên. Cô cầm tay anh, cười mở miệng: "Không có gì, có chút xúc động, chúng ta đi thôi."
"Không đi dạo trong vườn ư?" Cô chủ động cầm tay anh, làm cho khóe môi anh hơi nâng lên một chút. Dưới mày kiếm mắt sáng, xác thực là một bề ngoài xinh đẹp. Chưa bao lâu, thế mà cô thường cảm giác bị mê hoặc bởi bộ dáng này của anh, nên mới có dây dưa không ngừng, cắt bỏ không được.
Đáy lòng thở dài một tiếng, lắc lắc đầu: "Còn nhiều thời gian, không cần vội."
Những lời này của cô khiến trong lòng anh khẽ động, không nhịn được quay đầu nhìn cô, lại thấy cô giống như chịu lễ rửa tội, thần sắc rất khác với lúc trước, hoặc là bởi vì trong giọng nói cô ngầm có ý mở rộng tư tưởng. Nhưng chỉ là giật mình trong chốc lát, liền đặt tâm tư ở trên người của cô, dìu cô đi xuống đình.
Xuyên qua hành lang tràn đầy giàn hoa, thỉnh thoảng sẽ đi qua các cổng vòm. Kiến trúc cổ kính, những hành lang gấp khúc và cảnh trí mang theo hơi thở cổ xưa, đi từng bước qua các cảnh đình viện xinh đẹp, cuối cùng từng chút lắp đầy lòng cô.
Đi qua mỗi một chỗ, sẽ nhớ tới vô số quá khứ tốt đẹp. Hồi bé cô leo lên cây đại thụ kia, nó vẫn còn sinh trưởng tốt ở nơi đó. Cô và Tĩnh Ngôn chơi trốn tìm, ngủ quên ở bên trong núi giả, bộ dáng sơn động vẫn như trước. Trong vườn hoa lớn như vậy, bàn đu dây vẫn yên lặng đứng ở đó. Dường như không lâu trước đây
cô còn chơi đùa trên đó, cha cõng cô đi qua mỗi một con đường mòn, mỗi một đoạn hành lang. Cô ở trong ngôi nhà nhỏ kia, ngoài ngôi nhà là đại thụ cao chọc trời. Như là bút vẽ của Mã Lương Thần, tất cả đột nhiên trở lại rồi.
Là anh tặng cho cô mọi thứ, cũng là anh, dùng thủ đoạn thâm trầm và bá đạo làm sống lại lòng của cô
Ngôi nhà trước khi lấy chồng mở rộng cửa chờ cô, trong hốc mắt chợt nóng lên, nước mắt lăn xuống. Mỗi chậu mỗi cảnh trong phòng, còn có cái bàn bày biện đều là hình dạng như trước đây. Thậm chí đi vào là có thể nhìn thấy mấy tấm chữ cha viết cho cô hồi bé, vẫn còn treo ở nơi đó. Phần đề tên và con dấu này, rõ ràng cho thấy là bút tích thực của năm đó. Thật không biết sau khi Tĩnh Viên gặp phải tai họa nhiều năm như vậy, anh tìm được những thứ này từ đâu.
Nhịn không được nữa, cũng không cách nào kiềm chế được tâm tình kia, buông tay anh ra, lảo đảo chạy vào phòng. Mỗi cái bàn, mỗi chiếc ghế đều có thể nói lên quá khứ tang thương, Tĩnh Tri hàm chứa nước mắt, chậm rãi đi từng bước một về phía trước. Đồng hồ đồ cổ nhỏ treo tường ở phía tây, gần cửa sổ bày một xích đu gỗ đàn hương, thậm chí trên xích đu kia còn đặt một quyển sách đang mở, như là chủ nhân vừa mới ở nơi này.
Lại đi vài bước, nhìn thấy cầu thang cổ kính nối thẳng đến lầu hai, tim Tĩnh Tri đập thình thịch nhanh hơn, nhấc làn váy liền chạy qua. Mạnh Thiệu Đình đứng ở một bên, tràn đầy ý cười nhìn bóng lưng của cô. Lúc nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của cô, anh mới thực sự cảm thấy, lúc xây lại Tĩnh Viên gặp phải nhiều phiền phức và chuyện phiền lòng như vậy, đó thực sự là chuyện không đủ nhắc tới.
Thậm chí anh còn có chút áy náy, năm đó có mấy lần náo loạn với cô, trong đầu anh không phải không có ý nghĩ buông tha, nhưng cũng may anh tiếp tục kiên trì, sau đó làm cho anh và cô đều đạt được mong muốn.
Cô ở trên lầu thật lâu, lúc đi ra lần nữa, vành mắt hơi sưng, vẻ mặt lại cực kỳ sung sướng. Cô trực tiếp xuống lầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm anh, mà anh cũng nhìn cô chăm chú, thẳng đến khi cô đi tới trước mặt anh, ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói một tiếng cám ơn.
Anh không lên tiếng, mặc cô ở trong ngực hồi lâu, đợi sau khi cô tốt hơn, hai người đối diện một lúc lâu, bỗng nhiên ăn ý đồng thời cười, lại giống như trời tan sương mù sau khi trời mưa.
Cô chân chính cảm giác được thật lòng của anh, mà anh, sau bảy năm ly hôn, lần đầu tiên có nhận thức anh đã gõ được cửa tâm hồn đóng chặt của cô.
"Đi rửa mặt một chút, lát nữa đám người Thanh Thu sẽ tới." Mạnh Thiệu Đình đưa tay sờ sờ tóc mái của cô, mỉm cười mở miệng.
"Ừ." Tĩnh Tri gật đầu cười tươi sáng, tránh ra từ trong ngực của anh, xoay người định đi.
"Thiệu Đình..."
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nữ dịu dàng bi thương, Tĩnh Tri dừng bước chân, quay đầu lại, Mạnh Thiệu Đình cũng theo bản năng xoay người lại nhìn.
Bà Mạnh đỡ Mạn Quân, hai người đang thong thả đi tới.
Đón nhận ánh mắt Tĩnh Tri, bà Mạnh cười đắc ý, lại càng cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy Mạn Quân, mà khí sắc Mạn Quân giống như tốt hơn nhiều, hai gò má cũng đỏ ửng nhàn nhạt, mà một đôi mắt khảm nạm ở trên khuôn mặt nhỏ gầy, lại thêm mấy phần thần thái, Tĩnh Tri thấy hành động của cô ta chậm chạp nói không nên lời, không khỏi hơi sinh nghi, ánh mắt dần dần nhìn xuống, liền thấy một tay cô ta cẩn thận từng li từng tí dán ở trên bụng, bên môi mang theo ý cười dịu dàng.
Ngực Tĩnh Tri lộp bộp một tiếng, Thẩm Mạn Quân mang thai! Cô lập tức xoay mặt nhìn Mạnh Thiệu Đình, lại thấy anh nhíu chặt mi tâm, môi cũng kéo căng, trên cằm cương nghị có nếp nhăn thật sâu, mà trong con ngươi, lại là nghi hoặc và tức giận.
"Mẹ tới làm gì." Anh trầm giọng mở miệng, lại thật có chút phẫn nộ rồi. Anh xem như đã rời khỏi nhà họ Mạnh, Mạnh thị đang không ngừng phát triển ở dưới sự quản lý của anh cả, danh tiếng một ngày tốt hơn một ngày, so với lúc anh nắm quyền, không biết công trạng nhiều hơn gấp bao nhiêu lần. Đã như thế, sao hôm nay còn tìm tới cửa? Chẳng lẽ anh cả không phải là đứa nhỏ của bà? Cho nên bà cứ sống chết cố nài anh trở về nhà họ Mạnh!
"Thiệu Đình, con ở bên ngoài hồ nháo lâu như vậy, cũng nên chơi đã đi? Hiện tại vợ của con mang thai, tiếp tục như vậy nữa, dù sao cũng không ổn. Hôm nay mẹ mang Mạn Quân đến chính là gọi con về nhà."
Bà Mạnh đắc ý liếc xéo Tĩnh Tri một cái, trực tiếp đi lên phía trước kéo Mạnh Thiệu Đình.
Thiệu Đình hơi nghiêng mình, giấu giếm thanh sắc né tránh. Nét mặt ngược lại nhu hòa mấy phần, mỉm cười, giữa khuôn mặt lại có một nụ cười nhạt; "Mẹ, con không có hồ nháo, hiện tại tất cả chuyện con làm, đều rất nghiêm túc."
Bà Mạnh nghiêm mặt: "Nói bậy! Con có gia đình, có đứa nhỏ, còn quấn quýt không rõ với phụ nữ không đứng đắn, đây không gọi là hồ nháo thì gọi là gì? Lúc trước thế nào thì Mạn Quân cũng nhịn, thế nhưng bây giờ Mạn Quân mang thai con của con! Thiệu Đình, con cũng không thể không cần đứa nhỏ của mình chứ?"
"A, đứa nhỏ." Mạnh Thiệu Đình cười như không cười gật gật đầu, mắt vừa chuyển liền nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt dại ra của Tĩnh Tri, đưa tay nắm tay cô, quả nhiên ngón tay lạnh băng. Vốn còn muốn đùa cô ta một phen, lúc này cũng không kiên nhẫn được nữa.
"Có đứa nhỏ là chuyện lớn hàng đầu, nhiều năm như vậy, nhà họ Mạnh chúng ta cũng không có thêm đứa bé, nên không thể qua loa được. Con đây liền gọi điện thoại cho bác sĩ khoa phụ sản giỏi nhất ở chỗ Bắc Thành, sau đó con sẽ đích thân đưa Mạn Quân đi kiểm tra một phen. Con nhớ thời gian trước Mạn Quân vẫn luôn bị bệnh, giờ lại có đứa nhỏ, tự nhiên càng không thể khinh thường. Mẹ, người nói như vậy được không?"