Ánh mắt anh ảm đạm, cánh tay nắm vai cô rơi xuống, khóe môi lại cố chấp nâng lên. Ngũ quan tuấn mỹ của anh mang theo lạnh lùng và suy sụp không giống như lúc trước, thân thể cao to tùy ý ngồi dựa vào trên ghế: "Tĩnh Tri, anh không cần suy nghĩ, nguyên nhân khiến chúng ta biến thành như bây giờ chỉ là bởi vì anh hai và Tĩnh Viên. Em nghĩ đi, anh và em, chúng ta xuất ngoại đi, rời khỏi đây, mang theo Phi Đồng vĩnh viễn rời khỏi đây. Anh có tay có chân, anh sẽ nuôi sống em, chăm sóc em, chúng ta giống như là một đôi vợ chồng bình thường. Chúng ta cùng trôi qua cuộc sống gia đình bình thường, em đồng ý không?"
Tĩnh Tri chậm rãi quay sang, cô nhìn dòng xe và người đi đường qua lại không dứt trên đường Cảnh Hòa, hồi lâu sau, giọng nói mơ hồ không ổn định của cô mới vang lên: "Nếu như là lúc em đi California tìm anh vào ba năm trước đây, em sẽ đồng ý không chút do dự. Thiệu Hiên, nhưng bây giờ em hỏi anh, cho dù em và anh rời đi, trong lòng của anh có thể hoàn toàn buông xuống được không? Hôm nay anh có thể bởi vì có lẽ em làm sai mà đánh em, ngày mai có thể bởi vì một ít vấn đề nhỏ nhạy cảm lại phát sinh tranh chấp hay không?"
"Nếu như rời đi, rời khỏi thành phố này, những vấn đề kia sẽ không tồn tại nữa!"
"Nhìn không thấy chính là không tồn tại sao?"
Mạnh Thiệu Hiên nhất thời sững sờ. Đúng, cô nói rất đúng, nhìn không thấy anh hai, nhìn không thấy Tĩnh Viên, có thể xem như không tồn tại ư? Anh không dám cam đoan, vào lúc Tĩnh Tri vô ý thức chống cự anh lần nữa, anh còn có thể không khống chế được hay không!
Anh đột nhiên cảm giác mình có chút buồn cười, vợ bị người đoạt đi, nhưng ngay cả quyền lợi tức giận cũng không có!
"Nửa tháng này, em và anh đều nên bình tĩnh lại một chút. Thiệu Hiên, nếu như anh suy nghĩ xong trước, hãy tới đón em."
Cô nói xong, cuối cùng cố gắng hạ quyết tâm, mở cửa xuống xe, ngăn một chiếc taxi, ngồi vào trong. Cửa vừa đóng lại, nước mắt cô tách một tiếng liền rơi xuống. Bởi vì đau lòng và áy náy với anh, bởi vì đối diện với lưu luyến hồi ức tốt đẹp giữa hai người, bởi vì anh đối tốt và thương yêu cô, bởi vì thiện lương và đau khổ anh đã chịu, nên cho tới nay đều dung túng ép buộc mình tốt với anh. Cô có thể nhịn xuống tất cả bởi vì anh, cô không giận hay hận anh, bao gồm cả lần anh ra tay đánh người này!
Thế nhưng, nếu như chuyện cứ tiếp tục phát triển loạn thành một đoàn như vậy, dù anh và cô có đi ra nước ngoài, thì làm sao có thể trôi qua hạnh phúc và tôn trọng lẫn nhau được chứ?
Cô chỉ hi vọng tách ra nửa tháng, Thiệu Hiên có thể thực sự suy nghĩ cẩn thận, thực sự trưởng thành hơn. Mà cô cũng sẽ dùng nửa tháng này, khiến mình hoàn toàn làm ra một quyết định. Nếu còn không quyết định, cuối cùng sẽ hại người hại mình!
*****************************************************
Chi nhánh công ty ở một thành phố cấp huyện, điều kiện không được tốt lắm, đây cũng là nguyên nhân vì sao những người làm lâu năm trong công ty không muốn đến đây, mà để người mới như cô làm công việc quan trọng này. Tĩnh Tri vừa xuống xe, liền có người phụ trách chi nhánh công ty tới đón, đầu tiên là đi khách sạn tắm rửa ăn cơm, buổi chiều liền đến công ty. Tĩnh Tri tính toán đường xe, cảm thấy từ khách sạn bốn sao đến công ty sẽ hơn nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa vị trí khách sạn cũng có chút hơi xa. Cô nghĩ nghĩ, liền đề cập đến ký túc xá cho nhân viên, mặc dù điều kiện đơn sơ một chút, nhưng cũng may chỉ ở một mình, tất cả đều đơn giản và an toàn. Người phụ trách chi nhánh công ty vừa nghe yêu cầu của cô, khách khí một phen liền đáp ứng, bớt được một số tiền lớn thật là chuyện tốt, ai không muốn?
Dùng hai ngày để quen thuộc một chút nghiệp vụ, Tĩnh Tri mới phát hiện bộ phận phiên dịch ở đây thật sự rất yếu kém. Dù sao phần lớn xí nghiệp ở chỗ thành phố chi nhánh công ty này đều mua bán xuất khẩu, trên cơ bản ba ngày hai bữa đều
phải giao tiếp với người nước ngoài, không có đạo lý trình độ nhân viên phiên dịch ở đây đều kém như vậy!
Nhưng cô lại không có cách nào nhiều lời, cô chỉ tới nơi này giúp đỡ phiên dịch, mặc dù nói là muốn cô đến để dẫn dắt, nhưng rồng có mạnh cũng không áp chế được rắn bản địa, Tĩnh Tri liền làm việc theo quy tắc nói năng thận trong làm tốt công việc, chỉ vùi đầu bắt đầu vất vả làm việc, thà rằng ăn một chút mệt cũng không làm hành động đắc tội với người khác.
Mặc dù bề bộn nhiều việc, nhưng đây cũng là kết quả cô muốn.
Cô không muốn an tĩnh, cũng không muốn làm cho mình có thời gian rãnh rỗi để nghĩ ngợi lung tung. Cả ngày ngoại trừ ăn cơm đi vệ sinh ngủ, thời gian còn lại của cô liền toàn dùng ở trên công việc. Làm việc hết một ngày dài như vậy, lại khiến cho cô cảm thấy thỏa mãn mà trước nay chưa từng có, cô vừa tận chức trách hoàn thành nhiệm vụ được phân phối, vừa bắt đầu lên mạng bổ sung học vấn, nhặt lên từng chút kiến thức đã ném đi vào lúc trước, buổi tối mỗi ngày đều tăng ca muộn nhất ở công ty, lúc trở lại ký túc xá, mệt đến hoàn toàn không có một chút khí lực để suy nghĩ, thường thường đều nấu một gói mì ăn liền, tùy tiện tắm rửa liền mơ màng ngủ!
Thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho Thiệu Hiên hỏi tình huống của Phi Đồng, nhưng phần lớn thời gian là trực tiếp gọi cho giáo viên nhà trẻ của Phi Đồng. Thằng bé rất ngoan, nhưng mỗi lần nói điện thoại với cô đều khóc hu hu, trong lòng cô tự nhiên khó chịu, nhưng lại cứng rắn không trở về thăm nó một lần. Cho tới nay đã quá nuông chiều Phi Đồng, nếu như không phải cô nuông chiều nó tùy hứng không nghe lời, chuyện lần trước...
Không có chuyện lần trước, cũng sẽ có chuyện khác thôi. Quan hệ giữa bọn họ đã sớm hết sức căng thẳng, hiện tại trước lộ ra sớm để giải quyết, ngược lại rất tốt.
Lúc Tĩnh Tri công tác ở chi nhánh công ty, cuối cùng Mạnh Thiệu Đình đã thuyết phục được Mạnh lão gia, bay ra nước ngoài, một lần nữa tiếp nhận Hào Đình -- một xí nghiệp ở nước ngoài dưới danh nghĩa của Mạnh thị. Sự lựa chọn của anh làm cho Mạnh Thiệu Tiệm tạm thời thả lỏng, không có động tác tiếp tục
nào. Mà khi anh tiếp nhận Hào Đình, mới phát hiện xí nghiệp vốn không ngừng phát triểu trong tay anh, thế nhưng giờ đã hỏng bét, thành tích công ty trong ba năm đều rất nhỏ!
Trách không được Mạnh Thiệu Tiệm dễ dàng bỏ qua Hào Đình như vậy, nếu như là Hào Đình lúc trước, anh ta tuyệt đối không chịu dễ dàng chắp tay đưa cho anh!
Trong nước có một đống chuyện phiền lòng, công việc lại không thuận lợi, những người này ngựa quen đường cũ, đột nhiên nhô ra một người mạnh mẽ vang dội gây chiến, mỗi một người đều không khỏi bắt đầu bất mãn, ra sức khước từ làm việc, thậm chí có một vài người giảo hoạt, còn cậy già lên mặt, chỉ muốn anh biết khó mà lui, xám xịt chạy trở về Trung Quốc!
Mạnh Thiệu Đình dứt khoát chuyển đến ở trong công ty, lại thanh lý một nhóm sâu mọt chiếm vị trí mà không làm chính sự, một lần nữa dùng số tiền lớn thông báo tuyển dụng nhân tài cho bộ phận cao cấp của công ty. Lúc mỗi một lão già từng xông pha thiên hạ với Mạnh Chấn Tông tìm tới cửa, anh dứt khoát chọn lựa đóng cửa không gặp, chỉ để An Thành ra mặt, ra lệnh vừa đấm vừa xoa, mời từng người một ra khỏi công ty để về nhà dưỡng lão. Những người này không gặp được anh, ngược lại báo cho Mạnh Chấn Tông, Mạnh Chấn Tông lại chỉ nói một câu; "Tôi già rồi, giao công ty cho thằng hai, đương nhiên sẽ để nó định đoạt tất cả."
Trong lúc nhất thời, người từ trên xuống dưới trong công ty cảm thấy bất an, cục diện năm bè bảy mảng lúc trước bị anh dễ dàng khống chế được, dần dần vào quỹ đạo.
Tĩnh Tri chậm rãi quay sang, cô nhìn dòng xe và người đi đường qua lại không dứt trên đường Cảnh Hòa, hồi lâu sau, giọng nói mơ hồ không ổn định của cô mới vang lên: "Nếu như là lúc em đi California tìm anh vào ba năm trước đây, em sẽ đồng ý không chút do dự. Thiệu Hiên, nhưng bây giờ em hỏi anh, cho dù em và anh rời đi, trong lòng của anh có thể hoàn toàn buông xuống được không? Hôm nay anh có thể bởi vì có lẽ em làm sai mà đánh em, ngày mai có thể bởi vì một ít vấn đề nhỏ nhạy cảm lại phát sinh tranh chấp hay không?"
"Nếu như rời đi, rời khỏi thành phố này, những vấn đề kia sẽ không tồn tại nữa!"
"Nhìn không thấy chính là không tồn tại sao?"
Mạnh Thiệu Hiên nhất thời sững sờ. Đúng, cô nói rất đúng, nhìn không thấy anh hai, nhìn không thấy Tĩnh Viên, có thể xem như không tồn tại ư? Anh không dám cam đoan, vào lúc Tĩnh Tri vô ý thức chống cự anh lần nữa, anh còn có thể không khống chế được hay không!
Anh đột nhiên cảm giác mình có chút buồn cười, vợ bị người đoạt đi, nhưng ngay cả quyền lợi tức giận cũng không có!
"Nửa tháng này, em và anh đều nên bình tĩnh lại một chút. Thiệu Hiên, nếu như anh suy nghĩ xong trước, hãy tới đón em."
Cô nói xong, cuối cùng cố gắng hạ quyết tâm, mở cửa xuống xe, ngăn một chiếc taxi, ngồi vào trong. Cửa vừa đóng lại, nước mắt cô tách một tiếng liền rơi xuống. Bởi vì đau lòng và áy náy với anh, bởi vì đối diện với lưu luyến hồi ức tốt đẹp giữa hai người, bởi vì anh đối tốt và thương yêu cô, bởi vì thiện lương và đau khổ anh đã chịu, nên cho tới nay đều dung túng ép buộc mình tốt với anh. Cô có thể nhịn xuống tất cả bởi vì anh, cô không giận hay hận anh, bao gồm cả lần anh ra tay đánh người này!
Thế nhưng, nếu như chuyện cứ tiếp tục phát triển loạn thành một đoàn như vậy, dù anh và cô có đi ra nước ngoài, thì làm sao có thể trôi qua hạnh phúc và tôn trọng lẫn nhau được chứ?
Cô chỉ hi vọng tách ra nửa tháng, Thiệu Hiên có thể thực sự suy nghĩ cẩn thận, thực sự trưởng thành hơn. Mà cô cũng sẽ dùng nửa tháng này, khiến mình hoàn toàn làm ra một quyết định. Nếu còn không quyết định, cuối cùng sẽ hại người hại mình!
*****************************************************
Chi nhánh công ty ở một thành phố cấp huyện, điều kiện không được tốt lắm, đây cũng là nguyên nhân vì sao những người làm lâu năm trong công ty không muốn đến đây, mà để người mới như cô làm công việc quan trọng này. Tĩnh Tri vừa xuống xe, liền có người phụ trách chi nhánh công ty tới đón, đầu tiên là đi khách sạn tắm rửa ăn cơm, buổi chiều liền đến công ty. Tĩnh Tri tính toán đường xe, cảm thấy từ khách sạn bốn sao đến công ty sẽ hơn nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa vị trí khách sạn cũng có chút hơi xa. Cô nghĩ nghĩ, liền đề cập đến ký túc xá cho nhân viên, mặc dù điều kiện đơn sơ một chút, nhưng cũng may chỉ ở một mình, tất cả đều đơn giản và an toàn. Người phụ trách chi nhánh công ty vừa nghe yêu cầu của cô, khách khí một phen liền đáp ứng, bớt được một số tiền lớn thật là chuyện tốt, ai không muốn?
Dùng hai ngày để quen thuộc một chút nghiệp vụ, Tĩnh Tri mới phát hiện bộ phận phiên dịch ở đây thật sự rất yếu kém. Dù sao phần lớn xí nghiệp ở chỗ thành phố chi nhánh công ty này đều mua bán xuất khẩu, trên cơ bản ba ngày hai bữa đều
phải giao tiếp với người nước ngoài, không có đạo lý trình độ nhân viên phiên dịch ở đây đều kém như vậy!
Nhưng cô lại không có cách nào nhiều lời, cô chỉ tới nơi này giúp đỡ phiên dịch, mặc dù nói là muốn cô đến để dẫn dắt, nhưng rồng có mạnh cũng không áp chế được rắn bản địa, Tĩnh Tri liền làm việc theo quy tắc nói năng thận trong làm tốt công việc, chỉ vùi đầu bắt đầu vất vả làm việc, thà rằng ăn một chút mệt cũng không làm hành động đắc tội với người khác.
Mặc dù bề bộn nhiều việc, nhưng đây cũng là kết quả cô muốn.
Cô không muốn an tĩnh, cũng không muốn làm cho mình có thời gian rãnh rỗi để nghĩ ngợi lung tung. Cả ngày ngoại trừ ăn cơm đi vệ sinh ngủ, thời gian còn lại của cô liền toàn dùng ở trên công việc. Làm việc hết một ngày dài như vậy, lại khiến cho cô cảm thấy thỏa mãn mà trước nay chưa từng có, cô vừa tận chức trách hoàn thành nhiệm vụ được phân phối, vừa bắt đầu lên mạng bổ sung học vấn, nhặt lên từng chút kiến thức đã ném đi vào lúc trước, buổi tối mỗi ngày đều tăng ca muộn nhất ở công ty, lúc trở lại ký túc xá, mệt đến hoàn toàn không có một chút khí lực để suy nghĩ, thường thường đều nấu một gói mì ăn liền, tùy tiện tắm rửa liền mơ màng ngủ!
Thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho Thiệu Hiên hỏi tình huống của Phi Đồng, nhưng phần lớn thời gian là trực tiếp gọi cho giáo viên nhà trẻ của Phi Đồng. Thằng bé rất ngoan, nhưng mỗi lần nói điện thoại với cô đều khóc hu hu, trong lòng cô tự nhiên khó chịu, nhưng lại cứng rắn không trở về thăm nó một lần. Cho tới nay đã quá nuông chiều Phi Đồng, nếu như không phải cô nuông chiều nó tùy hứng không nghe lời, chuyện lần trước...
Không có chuyện lần trước, cũng sẽ có chuyện khác thôi. Quan hệ giữa bọn họ đã sớm hết sức căng thẳng, hiện tại trước lộ ra sớm để giải quyết, ngược lại rất tốt.
Lúc Tĩnh Tri công tác ở chi nhánh công ty, cuối cùng Mạnh Thiệu Đình đã thuyết phục được Mạnh lão gia, bay ra nước ngoài, một lần nữa tiếp nhận Hào Đình -- một xí nghiệp ở nước ngoài dưới danh nghĩa của Mạnh thị. Sự lựa chọn của anh làm cho Mạnh Thiệu Tiệm tạm thời thả lỏng, không có động tác tiếp tục
nào. Mà khi anh tiếp nhận Hào Đình, mới phát hiện xí nghiệp vốn không ngừng phát triểu trong tay anh, thế nhưng giờ đã hỏng bét, thành tích công ty trong ba năm đều rất nhỏ!
Trách không được Mạnh Thiệu Tiệm dễ dàng bỏ qua Hào Đình như vậy, nếu như là Hào Đình lúc trước, anh ta tuyệt đối không chịu dễ dàng chắp tay đưa cho anh!
Trong nước có một đống chuyện phiền lòng, công việc lại không thuận lợi, những người này ngựa quen đường cũ, đột nhiên nhô ra một người mạnh mẽ vang dội gây chiến, mỗi một người đều không khỏi bắt đầu bất mãn, ra sức khước từ làm việc, thậm chí có một vài người giảo hoạt, còn cậy già lên mặt, chỉ muốn anh biết khó mà lui, xám xịt chạy trở về Trung Quốc!
Mạnh Thiệu Đình dứt khoát chuyển đến ở trong công ty, lại thanh lý một nhóm sâu mọt chiếm vị trí mà không làm chính sự, một lần nữa dùng số tiền lớn thông báo tuyển dụng nhân tài cho bộ phận cao cấp của công ty. Lúc mỗi một lão già từng xông pha thiên hạ với Mạnh Chấn Tông tìm tới cửa, anh dứt khoát chọn lựa đóng cửa không gặp, chỉ để An Thành ra mặt, ra lệnh vừa đấm vừa xoa, mời từng người một ra khỏi công ty để về nhà dưỡng lão. Những người này không gặp được anh, ngược lại báo cho Mạnh Chấn Tông, Mạnh Chấn Tông lại chỉ nói một câu; "Tôi già rồi, giao công ty cho thằng hai, đương nhiên sẽ để nó định đoạt tất cả."
Trong lúc nhất thời, người từ trên xuống dưới trong công ty cảm thấy bất an, cục diện năm bè bảy mảng lúc trước bị anh dễ dàng khống chế được, dần dần vào quỹ đạo.