Anh cẩn thận từng li từng tí nắm chặt tay cô, không ngừng nhẹ nhàng ma sát trên mu bàn tay của cô, cô ngủ không yên, thỉnh thoảng sẽ nhíu chặt mày, thỉnh thoảng lại chợt tuôn ra một chút nước mắt, anh nhìn thấy vậy, trong lòng liền khó chịu. Anh giao cô cho người khác, nếu như cô sống tốt, như vậy một mình anh sẽ tùy tiện chịu đựng sống tiếp...
Nhưng nhìn thấy cô không tốt, anh liền không thể tha thứ cho chính mình, tự trách nồng đậm dưới đáy lòng bắt đầu lan tràn. Anh không nên trêu chọc cô, không nên lại trêu chọc cô vào ba năm trước đây, nếu như anh không ích kỷ chiếm đoạt cô ở trong hôn lễ của cô, hiện tại cô và Thiệu Hiên tất nhiên sẽ rất hòa thuận, là anh đẩy cô vào lựa chọn khó khăn, là anh dồn ép cô đến tình cảnh như vậy!
Anh không trách cô buông tha anh, cũng không trách Thiệu Hiên lại xuất hiện một lần nữa, khiến cô dao động rời đi. Anh chỉ hận chính mình, hận chính mình yêu cô quá ích kỷ, quá ích kỷ!
Nếu như anh biết sẽ bức cô đến trình độ như vậy, anh nhất định đã sớm buông tay cô ra, không phải là không yêu, mà là không nỡ nhìn cô khổ sở, không nỡ nhìn cô chịu khổ.
"Tĩnh Tri..." Anh cúi người xuống, muốn sờ mặt cô một chút, vươn tay ra, nhưng lại cứng ngắc ở giữa không trung. Bây giờ anh không hề có quan hệ với cô, dù tình cảm nồng đậm đến không thể tự kiềm chế, cũng chỉ có thể ép buộc chính mình nhịn xuống.
Một đêm này, cô mấy lần sốt mơ mơ màng màng hoặc là gọi Tĩnh Viên, hoặc là gọi tên của anh, anh đáp lời từng tiếng, nắm chặt tay cô, chưa bao giờ từng buông ra. Đợi đến khi bình minh, nhiệt độ của cô rốt cuộc giảm xuống, cũng ngủ an ổn, anh mới nhẹ thở phào nhẹ nhõm, lại nửa vui nửa buồn, cô khỏe rồi, anh cũng nên rời đi.
Lúc Bình Bình rời giường, liền nhìn thấy anh ngồi ở bên giường, nhìn dung nhan ngủ say của chị Tĩnh Tri, trong lòng cô không nhịn được chua xót, vừa muốn mở miệng, Mạnh Thiệu Đình lại bỗng nhiên giơ tay ngăn lại, dùng giọng nói vô cùng nhẹ mở miệng: "Mới ngủ an ổn, đừng quấy rầy cô ấy."
Bình Bình gật đầu, định đi chuẩn bị bữa sáng, lại thấy Mạnh Thiệu Đình cũng đứng lên. Anh cầm áo gió, một bộ dáng muốn rời đi, Bình Bình không khỏi giật mình: "Nhị thiếu, ngài... ngài muốn đi ra sao?"
Mạnh Thiệu Đình lại không đáp lời, đợi đi ra khỏi phòng bệnh với Bình Bình, anh mới chậm rãi mở miệng: "Bệnh tình cô ấy đã chuyển biến tốt hơn, tôi cũng yên tâm, còn có rất nhiều chuyện chờ tôi xử lý."
"Nhưng nhị thiếu, ngài không ở bên cạnh chị ấy ư? Chị ấy vẫn luôn rất nhớ ngài..."
Mạnh Thiệu Đình xoay người, nhìn vào trong phòng theo một khối thủy tinh nho nhỏ trên cửa phòng bệnh, vẻ mặt tiều tụy làm cho Bình Bình nhìn liền cảm thấy khó chịu, nhưng anh lại bỗng nhiên cười cười: "Cô ấy khỏe rồi, vậy thì tôi đã yên tâm, tôi cũng không ở lại chỗ này nữa. Dù sao bây giờ cô ấy... cô ấy đang ở cùng một chỗ với Thiệu Hiên, tôi ở trong này sẽ không tốt, cũng gây phiền phức cho cô ấy, phiền em chăm sóc cô ấy mấy ngày, tôi đi trước."
Bình Bình tức giận, rốt cuộc phát tiết ra, nhịn không được thở phì phì oán giận.
Ngón tay cuộn tròn ở bên chân nhịn không được liền siết chặt, trong lòng dâng lên cảm giác chua chát đau khổ, anh khó khăn đưa tay vỗ vỗ vai Bình Bình: "Hai người ở chung... náo loạn có chút hiểu lầm, cũng bình thường thôi ..."
Nói ra những lời này rất khó khăn. anh gần như là chết lặng, mặc cho chính mình nói ra từng câu từng chữ, đợi đến cuối cùng, lại dặn dò Bình Bình mấy câu, vẫn dứt khoát rời đi.
Bình Bình tức giận giậm chân, đến tột cùng hai người kia muốn làm gì? Rõ ràng đều không bỏ xuống được, còn giả bộ phóng khoáng đẩy đối phương ra! Sau đó lại thống khổ đến chết đi sống lại, tội gì dằn vặt chính mình như vậy chứ?
Xoay người vào phòng bệnh, lại thấy Tĩnh Tri đã tỉnh, đôi mắt cô bởi vì gầy đi mà càng có vẻ lớn hơn, có chút mệt mỏi nhưng lại sáng ngời, đang nhìn về phía cửa, đợi khi nhìn thấy Bình Bình tiến vào, cô giống như thở dài một hơi, đáy mắt lại như có chút mất mác.
Bình Bình nhìn ở trong mắt, giận dỗi không nói lời nào, chỉ chờ cô hỏi. Không ngờ qua hồi lâu, cô mới chậm rãi mở miệng: "Bình Bình, Phi Đồng đâu?"
Bình Bình lập tức sa sút tinh thần thở dài một hơi: "Đang ngủ."
"Ừ." Ánh mắt Tĩnh Tri bất động, chỉ hơi hạ mi mắt: "Bình Bình, chị có chút đói bụng."
Giọng nói cô nhẹ nhàng ôn nhu, khiến Bình Bình không có biện pháp tức giận với cô.
"Bữa sáng lập tức đưa tới, chị Tĩnh Tri, nhị thiếu..."
Nhưng nhìn thấy cô không tốt, anh liền không thể tha thứ cho chính mình, tự trách nồng đậm dưới đáy lòng bắt đầu lan tràn. Anh không nên trêu chọc cô, không nên lại trêu chọc cô vào ba năm trước đây, nếu như anh không ích kỷ chiếm đoạt cô ở trong hôn lễ của cô, hiện tại cô và Thiệu Hiên tất nhiên sẽ rất hòa thuận, là anh đẩy cô vào lựa chọn khó khăn, là anh dồn ép cô đến tình cảnh như vậy!
Anh không trách cô buông tha anh, cũng không trách Thiệu Hiên lại xuất hiện một lần nữa, khiến cô dao động rời đi. Anh chỉ hận chính mình, hận chính mình yêu cô quá ích kỷ, quá ích kỷ!
Nếu như anh biết sẽ bức cô đến trình độ như vậy, anh nhất định đã sớm buông tay cô ra, không phải là không yêu, mà là không nỡ nhìn cô khổ sở, không nỡ nhìn cô chịu khổ.
"Tĩnh Tri..." Anh cúi người xuống, muốn sờ mặt cô một chút, vươn tay ra, nhưng lại cứng ngắc ở giữa không trung. Bây giờ anh không hề có quan hệ với cô, dù tình cảm nồng đậm đến không thể tự kiềm chế, cũng chỉ có thể ép buộc chính mình nhịn xuống.
Một đêm này, cô mấy lần sốt mơ mơ màng màng hoặc là gọi Tĩnh Viên, hoặc là gọi tên của anh, anh đáp lời từng tiếng, nắm chặt tay cô, chưa bao giờ từng buông ra. Đợi đến khi bình minh, nhiệt độ của cô rốt cuộc giảm xuống, cũng ngủ an ổn, anh mới nhẹ thở phào nhẹ nhõm, lại nửa vui nửa buồn, cô khỏe rồi, anh cũng nên rời đi.
Lúc Bình Bình rời giường, liền nhìn thấy anh ngồi ở bên giường, nhìn dung nhan ngủ say của chị Tĩnh Tri, trong lòng cô không nhịn được chua xót, vừa muốn mở miệng, Mạnh Thiệu Đình lại bỗng nhiên giơ tay ngăn lại, dùng giọng nói vô cùng nhẹ mở miệng: "Mới ngủ an ổn, đừng quấy rầy cô ấy."
Bình Bình gật đầu, định đi chuẩn bị bữa sáng, lại thấy Mạnh Thiệu Đình cũng đứng lên. Anh cầm áo gió, một bộ dáng muốn rời đi, Bình Bình không khỏi giật mình: "Nhị thiếu, ngài... ngài muốn đi ra sao?"
Mạnh Thiệu Đình lại không đáp lời, đợi đi ra khỏi phòng bệnh với Bình Bình, anh mới chậm rãi mở miệng: "Bệnh tình cô ấy đã chuyển biến tốt hơn, tôi cũng yên tâm, còn có rất nhiều chuyện chờ tôi xử lý."
"Nhưng nhị thiếu, ngài không ở bên cạnh chị ấy ư? Chị ấy vẫn luôn rất nhớ ngài..."
Mạnh Thiệu Đình xoay người, nhìn vào trong phòng theo một khối thủy tinh nho nhỏ trên cửa phòng bệnh, vẻ mặt tiều tụy làm cho Bình Bình nhìn liền cảm thấy khó chịu, nhưng anh lại bỗng nhiên cười cười: "Cô ấy khỏe rồi, vậy thì tôi đã yên tâm, tôi cũng không ở lại chỗ này nữa. Dù sao bây giờ cô ấy... cô ấy đang ở cùng một chỗ với Thiệu Hiên, tôi ở trong này sẽ không tốt, cũng gây phiền phức cho cô ấy, phiền em chăm sóc cô ấy mấy ngày, tôi đi trước."
Bình Bình tức giận, rốt cuộc phát tiết ra, nhịn không được thở phì phì oán giận.
Ngón tay cuộn tròn ở bên chân nhịn không được liền siết chặt, trong lòng dâng lên cảm giác chua chát đau khổ, anh khó khăn đưa tay vỗ vỗ vai Bình Bình: "Hai người ở chung... náo loạn có chút hiểu lầm, cũng bình thường thôi ..."
Nói ra những lời này rất khó khăn. anh gần như là chết lặng, mặc cho chính mình nói ra từng câu từng chữ, đợi đến cuối cùng, lại dặn dò Bình Bình mấy câu, vẫn dứt khoát rời đi.
Bình Bình tức giận giậm chân, đến tột cùng hai người kia muốn làm gì? Rõ ràng đều không bỏ xuống được, còn giả bộ phóng khoáng đẩy đối phương ra! Sau đó lại thống khổ đến chết đi sống lại, tội gì dằn vặt chính mình như vậy chứ?
Xoay người vào phòng bệnh, lại thấy Tĩnh Tri đã tỉnh, đôi mắt cô bởi vì gầy đi mà càng có vẻ lớn hơn, có chút mệt mỏi nhưng lại sáng ngời, đang nhìn về phía cửa, đợi khi nhìn thấy Bình Bình tiến vào, cô giống như thở dài một hơi, đáy mắt lại như có chút mất mác.
Bình Bình nhìn ở trong mắt, giận dỗi không nói lời nào, chỉ chờ cô hỏi. Không ngờ qua hồi lâu, cô mới chậm rãi mở miệng: "Bình Bình, Phi Đồng đâu?"
Bình Bình lập tức sa sút tinh thần thở dài một hơi: "Đang ngủ."
"Ừ." Ánh mắt Tĩnh Tri bất động, chỉ hơi hạ mi mắt: "Bình Bình, chị có chút đói bụng."
Giọng nói cô nhẹ nhàng ôn nhu, khiến Bình Bình không có biện pháp tức giận với cô.
"Bữa sáng lập tức đưa tới, chị Tĩnh Tri, nhị thiếu..."