Anh đi vào tiệm cà phê, mang theo một chút gió lạnh, rất nhanh liền bị hơi ấm của điều hòa thổi tan, anh chậm rãi đi đến trước bàn của Tĩnh Tri ngồi xuống, yên lặng nhìn người phụ nữ ở trước mặt.
Tĩnh Tri nghe thấy chung quanh truyền đến tiếng xuýt xoa, thân là phụ nữ cũng có chút lòng hư vinh nho nhỏ, cô không khỏi cảm thấy thật thỏa mãn.
Trên đôi môi hồng nhạt mà trơn bóng của cô có dính chút chocolate nóng, lại càng tôn thêm vẻ kiều diễm. Mạnh Thiệu Đình quan sát cô, thấy chiếc áo choàng màu đen của cô khoác lên trên lưng ghế dựa, bên trong cô mặc một chiếc áo lông màu đen bó sát người làm tôn lên vóc dáng vốn đã nhỏ bé và yếu ớt. Dáng người uyển chuyển lồi lõm lại càng gây thêm hứng thú. Mạnh Thiệu Đình không thể khống chế được ánh mắt rơi vào phía trước bộ ngực của cô, nơi có đường cong nhô lên mềm mại mà lại mị hoặc kia, khiến bất giác trong cổ họng anh thoáng hơi căng thẳng, đã lâu rồi anh không hề chạm vào cô.
Mạnh Thiệu Đình ép buộc ánh mắt mình dời đi rơi vào trên mặt của cô. Mái tóc dài của cô được búi cao lên ở sau gáy, để lộ cái trán trơn bóng như ngọc. Ánh mắt của cô không phải là rất đẹp, nhưng trong suốt đến lạ thường, cái mũi của cô cũng không thuộc loại cao thẳng lắm, nhưng rất thanh tú, lại có đường cong lưu loát, đôi môi của cô nhìn nghiêng hơi mỏng một chút, nhưng lại ánh lên màu hồng nhạt rất mê người... Nói tóm lại, ngũ quan của cô tuy không được đẹp lắm, nhưng khi kết hợp với nhau thì chỉ có thể hình dung ra bằng một từ ... thoải mái.
Cô là một người phụ nữ làm cho người ta khi nhìn thấy liền có cảm giác rất thoải mái.
Bất tri bất giác, cô giống như chocolate nóng ở trong chén vậy, từng điểm từng điểm thấm vào lục phủ ngũ tạng của anh, bất giác làm cho anh có chút không khống chế được.
"Có chuyện gì cần nói sao?" Anh đặt ly coffee, chậm rãi nói, tiếng nói nghe thuần hậu mê người, làm cho Tĩnh Tri cảm thấy một trận đau lòng. Cô cũng nhìn lại anh, Mạnh Thiệu Đình chỉ ngồi ở chỗ kia, cũng đã có năm phần khí thế nghiêm nghị, nhìn xuống dưới, thấy nơi hai bàn tay đang giao nhau khớp xương lộ ra đặt lên trên tấm khăn trải bàn giống như ngọc vậy, Tĩnh Tri không khỏi cắn môi dưới, gương mặt hơi phiếm hồng: "Mắt cá chân của anh đã đỡ nhiều chưa?"
Mạnh Thiệu Đình khẽ gật đầu, Tĩnh Tri căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt nhìn xuống không dám nhìn anh : " Đêm nay anh có thể về nhà được không?"
"Không thể." Anh lập tức đáp lại ngay. Tĩnh Tri sửng sốt, nâng mắt nhìn anhn: "Vì sao vậy?"
"Cho tôi một lý do." Ánh mắt Mạnh Thiệu Đình sáng quắc, giống như một thanh kiếm sắc bén như muốn mở toang lồng ngực của cô ra xem rõ ràng trong ấy cô đang suy nghĩ cái gì.
"Em nghe nói anh sắp phải đi công tác những ba tháng, cho nên..."
"Em nhớ tôi rồi hả ?" Anh gõ gõ ngón tay lên bàn, lười biếng ngả người tựa vào phía sau , chiếc cằm kiên nghị hơi nâng lên, khí thế cao ngạo lẫm liệt bức người.
Gương mặt Tĩnh Tri càng thêm đỏ rực, nhưng vẫn cố gắng gật gật đầu, ngón tay trên bàn từ từ di chuyển tới, phủ lên trên mu bàn tay của anh nhẹ nhàng bao ở trong tay mình: "Em rất nhớ anh."
Thoáng trong con ngươi của Mạnh Thiệu Đình có ánh lấp lánh ngắn ngủi, nhưng tiếp theo đã bị bóng đen dày đặc che khuất, "Tôi không muốn trở về với em."
Trong mắt của Tĩnh Tri lộ rõ sự cực kỳ thất vọng. Thậm chí Mạnh Thiệu Đình còn cảm thấy lòng bàn tay đang phủ trên mu bàn tay của mình trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
"Nhưng mà, mấy ngày này em có thể tới quán rượu của tôi." Anh chợt cười, khóe môi gợi cảm cong lên làm động lòng người. Anh trở tay lại cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: "Tĩnh Tri, tôi hình như luôn không đoán ra được là em đang suy nghĩ điều gì... Nhưng mà, tôi nghe nói, càng không đoán ra được tâm tư của phụ nữ, lại càng dễ dàng bị cô ấy hấp dẫn. Có lẽ, hiện giờ tôi đã có chút bị em hấp dẫn rồi đấy."
Anh nói xong liền đứng lên, Tĩnh Tri cảm thấy tay mình bị anh nắm lấy thật gắt gao một lúc rồi lại chậm rãi buông ra. Thân hình cao lớn của anh khom xuống bên cô, dán sát vào bên tai cô vô cùng thân thiết, khe khẽ thì thầm: "Tám giờ tối hôm nay, tôi chờ em ở trong phòng."
Tĩnh Tri nghe thấy chung quanh truyền đến tiếng xuýt xoa, thân là phụ nữ cũng có chút lòng hư vinh nho nhỏ, cô không khỏi cảm thấy thật thỏa mãn.
Trên đôi môi hồng nhạt mà trơn bóng của cô có dính chút chocolate nóng, lại càng tôn thêm vẻ kiều diễm. Mạnh Thiệu Đình quan sát cô, thấy chiếc áo choàng màu đen của cô khoác lên trên lưng ghế dựa, bên trong cô mặc một chiếc áo lông màu đen bó sát người làm tôn lên vóc dáng vốn đã nhỏ bé và yếu ớt. Dáng người uyển chuyển lồi lõm lại càng gây thêm hứng thú. Mạnh Thiệu Đình không thể khống chế được ánh mắt rơi vào phía trước bộ ngực của cô, nơi có đường cong nhô lên mềm mại mà lại mị hoặc kia, khiến bất giác trong cổ họng anh thoáng hơi căng thẳng, đã lâu rồi anh không hề chạm vào cô.
Mạnh Thiệu Đình ép buộc ánh mắt mình dời đi rơi vào trên mặt của cô. Mái tóc dài của cô được búi cao lên ở sau gáy, để lộ cái trán trơn bóng như ngọc. Ánh mắt của cô không phải là rất đẹp, nhưng trong suốt đến lạ thường, cái mũi của cô cũng không thuộc loại cao thẳng lắm, nhưng rất thanh tú, lại có đường cong lưu loát, đôi môi của cô nhìn nghiêng hơi mỏng một chút, nhưng lại ánh lên màu hồng nhạt rất mê người... Nói tóm lại, ngũ quan của cô tuy không được đẹp lắm, nhưng khi kết hợp với nhau thì chỉ có thể hình dung ra bằng một từ ... thoải mái.
Cô là một người phụ nữ làm cho người ta khi nhìn thấy liền có cảm giác rất thoải mái.
Bất tri bất giác, cô giống như chocolate nóng ở trong chén vậy, từng điểm từng điểm thấm vào lục phủ ngũ tạng của anh, bất giác làm cho anh có chút không khống chế được.
"Có chuyện gì cần nói sao?" Anh đặt ly coffee, chậm rãi nói, tiếng nói nghe thuần hậu mê người, làm cho Tĩnh Tri cảm thấy một trận đau lòng. Cô cũng nhìn lại anh, Mạnh Thiệu Đình chỉ ngồi ở chỗ kia, cũng đã có năm phần khí thế nghiêm nghị, nhìn xuống dưới, thấy nơi hai bàn tay đang giao nhau khớp xương lộ ra đặt lên trên tấm khăn trải bàn giống như ngọc vậy, Tĩnh Tri không khỏi cắn môi dưới, gương mặt hơi phiếm hồng: "Mắt cá chân của anh đã đỡ nhiều chưa?"
Mạnh Thiệu Đình khẽ gật đầu, Tĩnh Tri căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt nhìn xuống không dám nhìn anh : " Đêm nay anh có thể về nhà được không?"
"Không thể." Anh lập tức đáp lại ngay. Tĩnh Tri sửng sốt, nâng mắt nhìn anhn: "Vì sao vậy?"
"Cho tôi một lý do." Ánh mắt Mạnh Thiệu Đình sáng quắc, giống như một thanh kiếm sắc bén như muốn mở toang lồng ngực của cô ra xem rõ ràng trong ấy cô đang suy nghĩ cái gì.
"Em nghe nói anh sắp phải đi công tác những ba tháng, cho nên..."
"Em nhớ tôi rồi hả ?" Anh gõ gõ ngón tay lên bàn, lười biếng ngả người tựa vào phía sau , chiếc cằm kiên nghị hơi nâng lên, khí thế cao ngạo lẫm liệt bức người.
Gương mặt Tĩnh Tri càng thêm đỏ rực, nhưng vẫn cố gắng gật gật đầu, ngón tay trên bàn từ từ di chuyển tới, phủ lên trên mu bàn tay của anh nhẹ nhàng bao ở trong tay mình: "Em rất nhớ anh."
Thoáng trong con ngươi của Mạnh Thiệu Đình có ánh lấp lánh ngắn ngủi, nhưng tiếp theo đã bị bóng đen dày đặc che khuất, "Tôi không muốn trở về với em."
Trong mắt của Tĩnh Tri lộ rõ sự cực kỳ thất vọng. Thậm chí Mạnh Thiệu Đình còn cảm thấy lòng bàn tay đang phủ trên mu bàn tay của mình trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
"Nhưng mà, mấy ngày này em có thể tới quán rượu của tôi." Anh chợt cười, khóe môi gợi cảm cong lên làm động lòng người. Anh trở tay lại cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: "Tĩnh Tri, tôi hình như luôn không đoán ra được là em đang suy nghĩ điều gì... Nhưng mà, tôi nghe nói, càng không đoán ra được tâm tư của phụ nữ, lại càng dễ dàng bị cô ấy hấp dẫn. Có lẽ, hiện giờ tôi đã có chút bị em hấp dẫn rồi đấy."
Anh nói xong liền đứng lên, Tĩnh Tri cảm thấy tay mình bị anh nắm lấy thật gắt gao một lúc rồi lại chậm rãi buông ra. Thân hình cao lớn của anh khom xuống bên cô, dán sát vào bên tai cô vô cùng thân thiết, khe khẽ thì thầm: "Tám giờ tối hôm nay, tôi chờ em ở trong phòng."