"Dạ..." Đôi mắt sáng của cô nửa mở nửa khép, hơi ngửa đầu nhìn anh, hàng mi thật dài khẽ lay động, trên khuôn mặt trái xoan đẹp mê người đã nhuốm một màu hồng nhàn nhạt. Hai tròng mắt giống như hồ nước sâu kia dường như đang sắp rơi lệ, cô tựa hồ cực kỳ ngượng ngùng, đôi môi đỏ mọng, mềm mại xinh xắn nhẹ nhàng hé ra, khẽ buông một tiếng than nhẹ, "Thiệu Đình..."
Anh gấp gáp đặt một nụ hôn xuống phía dưới, bỗng nhiên ôm cô lên, không kịp đi trở về phòng ngủ dứt khoát gạt mọi thứ lung tung trên mặt bàn xuống dưới sau đó đặt thân hình gần như loã thể của Tĩnh Tri lên đó...
Bình rượu ly trà thi nhau tiếp tục rơi xuống rầm rầm. Tĩnh Tri cực kỳ sợ hãi, dơ tay chống đỡ ở nơi ngực anh, đôi mắt ướt át chậm rãi mở ra, lộ ra vẻ đầy e ngại lẫn sự kháng cự cố nén.
Đúng vậy, cô vẫn còn có chút kháng cự, kháng cự bởi anh đã từng ôm ấp em gái của cô, đôi môi của anh đã từng hôn những đôi môi của người khác, ngón tay anh cũng đã từng ve vuốt qua lại kích thích ở trên thân thể người phụ nữ khác..., cô kháng cự anh bởi vì những động tác ấy không phải chỉ thuộc về một mình cô...
Ở phương diện này từ trước đến nay anh vốn cuồng bạo, mà giờ phút này vẻ mặt lã chã chực khóc của cô lại như càng nảy sinh sự luyến tiếc của anh, rất nhanh, dục vọng đã nổi lên mãnh liệt. Hơi thở hổn hển nặng nề của Mạnh Thiệu Đình dần dần nổi lên ngày càng gấp gáp. Một tay anh vuốt ve qua lại ở trước ngực cô, tay kia dò xét về phía giữa hai chân cô... Tĩnh Tri than nhẹ một tiếng, sự xấu hổ lẫn sự kháng cự không che dấu được, khiến cô đưa tay đẩy tay anh ra. Nhưng anh cũng không cho cô có cơ hội phản kháng, liền tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đẩy chiếc áo tắm của cô lên trên eo, hai chân mềm mại thon dài bị anh cố định tại hai bên thắt lưng.. Anh muốn nhẫn nhịn một chút, ngừng lại một chút, nhưng lại không kìm nén được dục vọng đã sắp bùng nổ... để nơi đã dựng đứng nhẹ nhàng chạm vào nơi ẩm ướt kia, hơi thở hổn hển của anh chợt gấp gáp lên... đẩy mạnh một cái, nhảy vào nơi mềm mại của cô còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận anh. Tĩnh Tri đau đến mức đầu lông mày nhíu chặt lại, không nhịn được kêu lên một tiếng, toàn thân thoáng căng thẳng, chiếc cổ dài duyên dáng kéo cong lên, bày ra thành một đường cong mê người mà lại mị hoặc... Mà từ trong đôi tròng mắt ướt nước đầy xao động kia, một dòng lệ chậm rãi lăn ra, rơi xuống, đúng vậy, cô đã thật sự khóc rồi...
Mạnh Thiệu Đình cảm giác thấy nơi ấy thật chặt chẽ làm cho anh hít thở không thông, trong lòng không khỏi nảy sinh chút áy náy, anh khàn khàn giọng khẽ dỗ dành: "Ngoan, chịu đựng một chút." Anh cúi đầu hôn nước mắt cô, nhưng nước mắt của Tĩnh Tri lại giống như không dừng lại được, cô vừa vui, vừa buồn, tất cả mọi nỗi tủi thân lẫn sự bất mãn với anh đều như vỡ oà, cánh tay mềm mại vòng lên cổ anh, đôi môi run rẩy của cô run run đặt một nụ hôn lên vành tai anh: "Thiệu Đình... Đồng ý với em..."
"Em nói đi..." Trái tim anh đập lợi hại, toàn thân máu tựa hồ đã sôi trào, nhưng lại vẫn cố gắng nhịn xuống, càng thêm lưu luyến nụ hôn của cô, an ủi cô...
" Đồng ý với em, chúng ta hãy sống một chỗ với nhau thật tốt nhé..."
Mạnh Thiệu Đình khẽ run lên, con ngươi hẹp dài nhìn như khóa chặt vào người phụ nữ dưới thân mình đang khóc nghẹn ngào: "Tĩnh Tri, nói cho anh biết, có phải em đã yêu anh hay không?"
Mấy giọt lệ tròn lung linh giống như kim cương treo tại hàng mi cong sắp rớt xuống, Tĩnh Tri cắn vào môi dưới, cũng nhìn lại anh: "Đúng vậy, còn anh thì sao?"
Anh nở nụ cười đầy ma quỷ, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi của cô, giọng nói khàn khàn nặng nề đầy sự mị hoặc: "Em cảm thấy thế nào?"
Tĩnh Tri nhắm mắt lại, hai lông mi cong hơi run rẩy: "Em không biết, Thiệu Đình, em không biết..."
Anh gấp gáp đặt một nụ hôn xuống phía dưới, bỗng nhiên ôm cô lên, không kịp đi trở về phòng ngủ dứt khoát gạt mọi thứ lung tung trên mặt bàn xuống dưới sau đó đặt thân hình gần như loã thể của Tĩnh Tri lên đó...
Bình rượu ly trà thi nhau tiếp tục rơi xuống rầm rầm. Tĩnh Tri cực kỳ sợ hãi, dơ tay chống đỡ ở nơi ngực anh, đôi mắt ướt át chậm rãi mở ra, lộ ra vẻ đầy e ngại lẫn sự kháng cự cố nén.
Đúng vậy, cô vẫn còn có chút kháng cự, kháng cự bởi anh đã từng ôm ấp em gái của cô, đôi môi của anh đã từng hôn những đôi môi của người khác, ngón tay anh cũng đã từng ve vuốt qua lại kích thích ở trên thân thể người phụ nữ khác..., cô kháng cự anh bởi vì những động tác ấy không phải chỉ thuộc về một mình cô...
Ở phương diện này từ trước đến nay anh vốn cuồng bạo, mà giờ phút này vẻ mặt lã chã chực khóc của cô lại như càng nảy sinh sự luyến tiếc của anh, rất nhanh, dục vọng đã nổi lên mãnh liệt. Hơi thở hổn hển nặng nề của Mạnh Thiệu Đình dần dần nổi lên ngày càng gấp gáp. Một tay anh vuốt ve qua lại ở trước ngực cô, tay kia dò xét về phía giữa hai chân cô... Tĩnh Tri than nhẹ một tiếng, sự xấu hổ lẫn sự kháng cự không che dấu được, khiến cô đưa tay đẩy tay anh ra. Nhưng anh cũng không cho cô có cơ hội phản kháng, liền tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đẩy chiếc áo tắm của cô lên trên eo, hai chân mềm mại thon dài bị anh cố định tại hai bên thắt lưng.. Anh muốn nhẫn nhịn một chút, ngừng lại một chút, nhưng lại không kìm nén được dục vọng đã sắp bùng nổ... để nơi đã dựng đứng nhẹ nhàng chạm vào nơi ẩm ướt kia, hơi thở hổn hển của anh chợt gấp gáp lên... đẩy mạnh một cái, nhảy vào nơi mềm mại của cô còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận anh. Tĩnh Tri đau đến mức đầu lông mày nhíu chặt lại, không nhịn được kêu lên một tiếng, toàn thân thoáng căng thẳng, chiếc cổ dài duyên dáng kéo cong lên, bày ra thành một đường cong mê người mà lại mị hoặc... Mà từ trong đôi tròng mắt ướt nước đầy xao động kia, một dòng lệ chậm rãi lăn ra, rơi xuống, đúng vậy, cô đã thật sự khóc rồi...
Mạnh Thiệu Đình cảm giác thấy nơi ấy thật chặt chẽ làm cho anh hít thở không thông, trong lòng không khỏi nảy sinh chút áy náy, anh khàn khàn giọng khẽ dỗ dành: "Ngoan, chịu đựng một chút." Anh cúi đầu hôn nước mắt cô, nhưng nước mắt của Tĩnh Tri lại giống như không dừng lại được, cô vừa vui, vừa buồn, tất cả mọi nỗi tủi thân lẫn sự bất mãn với anh đều như vỡ oà, cánh tay mềm mại vòng lên cổ anh, đôi môi run rẩy của cô run run đặt một nụ hôn lên vành tai anh: "Thiệu Đình... Đồng ý với em..."
"Em nói đi..." Trái tim anh đập lợi hại, toàn thân máu tựa hồ đã sôi trào, nhưng lại vẫn cố gắng nhịn xuống, càng thêm lưu luyến nụ hôn của cô, an ủi cô...
" Đồng ý với em, chúng ta hãy sống một chỗ với nhau thật tốt nhé..."
Mạnh Thiệu Đình khẽ run lên, con ngươi hẹp dài nhìn như khóa chặt vào người phụ nữ dưới thân mình đang khóc nghẹn ngào: "Tĩnh Tri, nói cho anh biết, có phải em đã yêu anh hay không?"
Mấy giọt lệ tròn lung linh giống như kim cương treo tại hàng mi cong sắp rớt xuống, Tĩnh Tri cắn vào môi dưới, cũng nhìn lại anh: "Đúng vậy, còn anh thì sao?"
Anh nở nụ cười đầy ma quỷ, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi của cô, giọng nói khàn khàn nặng nề đầy sự mị hoặc: "Em cảm thấy thế nào?"
Tĩnh Tri nhắm mắt lại, hai lông mi cong hơi run rẩy: "Em không biết, Thiệu Đình, em không biết..."