Editor: May
Đỗ Phương Phương nghĩ tới đây, trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhà họ Đỗ chỉ đành phải trông cậy vào cô cháu gái là cô, xem ra hiện tại cũng chỉ có thể gửi hi vọng ở trên người Dĩ Kiệt. Hắn là chồng của mình, hắn có tiền đồ tốt, không phải cũng là phúc khí của cô, phúc khí của nhà họ Đỗ ư?
Đỗ Phương Phương hít sâu một hơi, quyết định phải rút chút thời gian nói chuyện thật tốt với ông nội. Dĩ Kiệt là một người có năng lực, hoàn toàn có năng lực leo lên cao, hơn nữa có nhà họ Đỗ giúp đỡ một bên, không phải là chuyện gì khó.
Hai người đều ôm tâm sự, một đường đều không nói chuyện.
Sau khi về đến nhà, rửa mặt nằm ở trên giường, hai người mới nói một chút. Đỗ Phương Phương xoay người qua ôm hắn khẽ hôn, Hà Dĩ Kiệt nhắm hai mắt không lên tiếng mặc kệ cô ta làm gì thì làm, sau một lát hắn mới kéo cô ta qua, lại đè ép xuống...
Chỉ trong chốc lát, tiếng rên rỉ của Đỗ Phương Phương liền dần dần vang lên.
Sau khi chấm dứt, sắc mặt cô ta ửng hồng nằm ở trên giường, Hà Dĩ Kiệt đứng dậy xuống giường bưng hai ly sữa nóng qua đây, Đỗ Phương Phương vừa thấy liền giận dữ vểnh môi nói: “Lại uống sữa tươi...”
Hà Dĩ Kiệt đưa cho cô ta, dỗ: “Không phải chúng ta chuẩn bị muốn có con ư? Uống nhiều sữa một chút, sau này sinh con sẽ có làn da trắng, thân thể cũng khỏe mạnh...”
Nghe hắn nói chuyện sinh con, lúc này Đỗ Phương Phương mới uống từng ngụm, uống phân nửa liền lắc đầu không muốn uống, Hà Dĩ Kiệt lại nghiêm túc đè tay cô ta lại: “Phương Phương, nghe lời.”
Hắn vừa nghiêm túc, Đỗ Phương Phương liền có chút sợ hãi nói không nên lời, lại nghĩ đến hắn là quan tâm mình, mới có thể sau mỗi lần phát sinh quan hệ với cô, đều tự tay bưng sữa cho cô uống. Mặc dù không thích, nhưng trong lòng lại không khỏi ngọt ngào, ngoan ngoãn uống sạch đưa cho hắn cái ly không, quả nhiên hắn liền tràn ra một nụ cười mê người, nhẹ nhàng hôn cô một cái: “Ngủ đi.”
Đỗ Phương Phương nhìn hắn cầm cái ly để ở một bên, sau khi nằm xuống tự nhiên vươn cánh tay cho cô gối lên, cô không khỏi chui vào trong ngực hắn, âm mũi nồng đậm; “Ông xã, anh thích con trai hay con gái?”
Ở trong bóng tối, Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, sau khi trầm mặc trong chốc lát, giọng nói nặng nề của hắn vang lên: “Con gái.”
“Vì sao?” Đỗ Phương Phương có chút hiếu kỳ, không phải đàn ông đều muốn con trai, sau đó kế thừa sự nghiệp hoặc là tiền đồ của mình sao?
Trong lòng Hà Dĩ Kiệt tràn ngập đau khổ, trong cổ họng giống như bị nghẹn thứ gì đó, thật lâu sau cũng nói không ra lời. Đỗ Phương Phương lại lắc lắc cánh tay hắn truy hỏi, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Con gái nhu thuận, nghe lời, lại hoạt bát đáng yêu.”
Bộ dáng giống như cô gái kia vậy.
Đỗ Phương Phương cọ cọ ở trên cánh tay của hắn, “Ông xã... Vậy nếu như em sinh con trai thì sao?”
Đau đớn tràn ngập trái tim chậm rãi rút đi, hắn ngăn cản suy nghĩ kế tiếp của mình, ngược lại ứng phó Đỗ Phương Phương: “Em sinh, anh đều thích.”
Đỗ Phương Phương quả nhiên liền cao hứng, lại kéo hắn nói một hồi, bắt đầu oán giận: “Ông xã... Chúng ta đã ở cùng một chỗ lâu như vậy, anh nói đi, sao em còn chưa mang thai?”
Hà Dĩ Kiệt từ chối cho ý kiến, ôn nhu khuyên nhủ: “Đây thì tính là cái gì? Em không thấy có vài cặp vợ chồng kết hôn hai ba năm mới có con sao?”
Đỗ Phương Phương bĩu môi: “Em không muốn như vậy đâu, ông vẫn chờ ôm cháu ngoại trai đấy...”
Hà Dĩ Kiệt xoa xoa tóc của cô: “Không phải chúng ta đang cố gắng sao.”
Đỗ Phương Phương aizz một tiếng: “... Không phải là em không sinh được chứ?” Cô có chút lo lắng, từ nhỏ đến lớn đều giống như con trai, lăn lộn đánh nhau, sẽ không phải là bị thương tới chỗ nào chứ?
Nghĩ tới đây, lập tức trở mình bò dậy: “Ông xã, lại nói chúng ta đã ở cùng một chỗ hơn nửa năm, bằng không em bớt thời giờ đi kiểm tra một chút?”
Cô biết trước đây Văn Tương Tư từng xảy thai, vì thế sẽ không suy nghĩ về hướng hắn không thể có con.
Hà Dĩ Kiệt không khỏi cười rộ lên: “Em xem em cả ngày nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy hả, chúng ta là thân phận gì? Bên này em vừa đi kiểm tra, bên kia thì sẽ có mấy tờ báo nhỏ một đồng truyền ra làm dư luận xôn xao...”
“Không phải anh có một người bạn mở bệnh viện sao? Chúng ta đi nơi đó...”
Đỗ Phương Phương nghĩ tới đây, trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhà họ Đỗ chỉ đành phải trông cậy vào cô cháu gái là cô, xem ra hiện tại cũng chỉ có thể gửi hi vọng ở trên người Dĩ Kiệt. Hắn là chồng của mình, hắn có tiền đồ tốt, không phải cũng là phúc khí của cô, phúc khí của nhà họ Đỗ ư?
Đỗ Phương Phương hít sâu một hơi, quyết định phải rút chút thời gian nói chuyện thật tốt với ông nội. Dĩ Kiệt là một người có năng lực, hoàn toàn có năng lực leo lên cao, hơn nữa có nhà họ Đỗ giúp đỡ một bên, không phải là chuyện gì khó.
Hai người đều ôm tâm sự, một đường đều không nói chuyện.
Sau khi về đến nhà, rửa mặt nằm ở trên giường, hai người mới nói một chút. Đỗ Phương Phương xoay người qua ôm hắn khẽ hôn, Hà Dĩ Kiệt nhắm hai mắt không lên tiếng mặc kệ cô ta làm gì thì làm, sau một lát hắn mới kéo cô ta qua, lại đè ép xuống...
Chỉ trong chốc lát, tiếng rên rỉ của Đỗ Phương Phương liền dần dần vang lên.
Sau khi chấm dứt, sắc mặt cô ta ửng hồng nằm ở trên giường, Hà Dĩ Kiệt đứng dậy xuống giường bưng hai ly sữa nóng qua đây, Đỗ Phương Phương vừa thấy liền giận dữ vểnh môi nói: “Lại uống sữa tươi...”
Hà Dĩ Kiệt đưa cho cô ta, dỗ: “Không phải chúng ta chuẩn bị muốn có con ư? Uống nhiều sữa một chút, sau này sinh con sẽ có làn da trắng, thân thể cũng khỏe mạnh...”
Nghe hắn nói chuyện sinh con, lúc này Đỗ Phương Phương mới uống từng ngụm, uống phân nửa liền lắc đầu không muốn uống, Hà Dĩ Kiệt lại nghiêm túc đè tay cô ta lại: “Phương Phương, nghe lời.”
Hắn vừa nghiêm túc, Đỗ Phương Phương liền có chút sợ hãi nói không nên lời, lại nghĩ đến hắn là quan tâm mình, mới có thể sau mỗi lần phát sinh quan hệ với cô, đều tự tay bưng sữa cho cô uống. Mặc dù không thích, nhưng trong lòng lại không khỏi ngọt ngào, ngoan ngoãn uống sạch đưa cho hắn cái ly không, quả nhiên hắn liền tràn ra một nụ cười mê người, nhẹ nhàng hôn cô một cái: “Ngủ đi.”
Đỗ Phương Phương nhìn hắn cầm cái ly để ở một bên, sau khi nằm xuống tự nhiên vươn cánh tay cho cô gối lên, cô không khỏi chui vào trong ngực hắn, âm mũi nồng đậm; “Ông xã, anh thích con trai hay con gái?”
Ở trong bóng tối, Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, sau khi trầm mặc trong chốc lát, giọng nói nặng nề của hắn vang lên: “Con gái.”
“Vì sao?” Đỗ Phương Phương có chút hiếu kỳ, không phải đàn ông đều muốn con trai, sau đó kế thừa sự nghiệp hoặc là tiền đồ của mình sao?
Trong lòng Hà Dĩ Kiệt tràn ngập đau khổ, trong cổ họng giống như bị nghẹn thứ gì đó, thật lâu sau cũng nói không ra lời. Đỗ Phương Phương lại lắc lắc cánh tay hắn truy hỏi, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Con gái nhu thuận, nghe lời, lại hoạt bát đáng yêu.”
Bộ dáng giống như cô gái kia vậy.
Đỗ Phương Phương cọ cọ ở trên cánh tay của hắn, “Ông xã... Vậy nếu như em sinh con trai thì sao?”
Đau đớn tràn ngập trái tim chậm rãi rút đi, hắn ngăn cản suy nghĩ kế tiếp của mình, ngược lại ứng phó Đỗ Phương Phương: “Em sinh, anh đều thích.”
Đỗ Phương Phương quả nhiên liền cao hứng, lại kéo hắn nói một hồi, bắt đầu oán giận: “Ông xã... Chúng ta đã ở cùng một chỗ lâu như vậy, anh nói đi, sao em còn chưa mang thai?”
Hà Dĩ Kiệt từ chối cho ý kiến, ôn nhu khuyên nhủ: “Đây thì tính là cái gì? Em không thấy có vài cặp vợ chồng kết hôn hai ba năm mới có con sao?”
Đỗ Phương Phương bĩu môi: “Em không muốn như vậy đâu, ông vẫn chờ ôm cháu ngoại trai đấy...”
Hà Dĩ Kiệt xoa xoa tóc của cô: “Không phải chúng ta đang cố gắng sao.”
Đỗ Phương Phương aizz một tiếng: “... Không phải là em không sinh được chứ?” Cô có chút lo lắng, từ nhỏ đến lớn đều giống như con trai, lăn lộn đánh nhau, sẽ không phải là bị thương tới chỗ nào chứ?
Nghĩ tới đây, lập tức trở mình bò dậy: “Ông xã, lại nói chúng ta đã ở cùng một chỗ hơn nửa năm, bằng không em bớt thời giờ đi kiểm tra một chút?”
Cô biết trước đây Văn Tương Tư từng xảy thai, vì thế sẽ không suy nghĩ về hướng hắn không thể có con.
Hà Dĩ Kiệt không khỏi cười rộ lên: “Em xem em cả ngày nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy hả, chúng ta là thân phận gì? Bên này em vừa đi kiểm tra, bên kia thì sẽ có mấy tờ báo nhỏ một đồng truyền ra làm dư luận xôn xao...”
“Không phải anh có một người bạn mở bệnh viện sao? Chúng ta đi nơi đó...”