Cô thoáng ngạc nhiên, nhưng đáy lòng vẫn như cũ, giống như sóng nước chẳng xao, chỉ “À” một tiếng, nhưng cũng không lấy làm lạ, xem ra thím Tần đã cố ý nói với cô tin tức này.
Sáng sớm ngày thứ hai khi rời giường, cô kinh ngạc khi thấy Mạnh Thiệu Đình vậy mà đã ngồi ở trước bàn ăn vừa ăn bữa sáng vừa xem báo.
Tĩnh Tri mặt dày gắng gượng ngồi xuống phía đối diện với anh. Cô cảm thấy không khí yên tĩnh đến dọa người, tiện tay cũng cầm lấy tờ báo, đang đọc tờ báo Tân Văn, cô liền chỉ tay vào trang báo lúng túng, gượng gạo nói: “Không biết tờ báo Tân Văn này cũng đã bắt đầu đăng những thứ tin tức Bát Quát này từ lúc nào thế nhỉ?”
Mạnh Thiệu Đình vô tình thoáng liếc qua một cái, vừa định thu hồi ánh mắt, chợt dừng lại, anh nhìn vào tấm hình chụp hai người rất quen thuộc kia, rồi lạnh lẽo liếc nhìn cô một cái: “Tôi có thể lý giải thành là cô đối với từng hành động nhỏ cả người chồng này trong lòng luôn mang sự bất mãn nên cố ý khiêu khích không?”
“Hả?” Tĩnh Tri sửng sốt một phen, cô theo ánh mắt của anh nhìn xuống tờ báo, không khỏi kinh ngạc đến ngây người, trên tấm hình kia nam chính, rõ ràng là chồng của cô! Còn nữ chính thì lại chính là người thường xuyên nhìn thấy, chính là Đại Minh Tinh mới nổi, tiểu thư La Phỉ Lệ.
“Ách, thật xin lỗi, em không nhận ra người đó chính là anh, đương nhiên.... ách... em không hề có ý định khiêu khích...” Tĩnh Tri luôn bình tĩnh, hơn nữa cô có lối suy nghĩ rõ ràng, nhưng giờ phút này gặp phải ánh mắt soi mói của Mạnh Thiệu Đình, ngôn ngữ cũng trở nên hỗn loạn hơn, cô không khỏi cúi thấp đầu hơn, không sao nói rõ ràng được.
“Cô hiểu được như vậy là rất tốt. Cô hãy nhớ kỹ điều này cho tôi, chuyện của Mạnh Thiệu Đình tôi, không tới phiên cô quản, nếu như cô để cho tôi biết được, cô dám động tay chân gì đó ở sau lưng tôi, Phó Tĩnh Tri, tôi sẽ cho cô cái chết cực kỳ khó coi!” Mặt anh ghé sát vào cô cực kỳ gần, Tĩnh Tri ngửi thấy rõ mùi hương nhàn nhạt của nước cạo râu tỏa ra từ trên người anh...
“Anh cứ yên tâm, em sẽ không làm bất cứ điều gì.” Cô hít sâu một hơi, bình thản nói, thậm chí trên khuôn mặt nhỏ nhắn, sáng bóng hình trứng ngỗng kia còn mang theo nụ cười.
Mạnh Thiệu Đình nhìn cô đầy nghi ngờ: “Tốt nhất là cô nên thật sự không làm điều gì hết!”
Tĩnh Tri bình thản liếc nhìn anh một cái, lại thuận tay đổi lại ly sữa nóng tới cho anh: “Đương nhiên, em hẳn sẽ không ngốc đến độ đi trêu chọc để cho chồng mình ghét bỏ.”
Mạnh Thiệu Đình nhìn ly sữa trong suốt, khóe môi chậm rãi thoáng gợi lên ý cười lạnh bạc: “Phó Tĩnh Tri, phụ nữ không nên quá thông minh.”
Tĩnh Tri nhướng nhướng mày, bỗng nhiên cười sáng lạn: “Nhưng mà so với ngu dốt thì thông minh luôn luôn tốt hơn mà.”
Mạnh Thiệu Đình tựa hồ bị nét cười của cô cuốn hút, đưa tay bưng chén sữa, ngực Tĩnh Tri nhảy dựng lên, ánh mắt có chút tha thiết nhìn động tác của anh.
Anh bưng ly sữa lắc lắc rồi lại nặng nề đặt xuống, liền nhìn thấy vẻ ảm đạm nơi đáy mắt của cô, bất giác trong lòng thích thú, nói châm biếm: “Nhưng mà cô không biết rằng từ trước đến nay, đàn ông chỉ thích những cô gái ngu ngốc hay sao? Như vậy sẽ dễ dàng để dụ dỗ và bảo vệ hơn...”
Đầu lông mày của Tĩnh Tri nhíu lại: “Nhưng mà từ trước đến nay, tính kiên nhẫn của đàn ông chỉ có hạn, đối với những cô gái ngu ngôc, trong khoảng thời gian ngắn có thể cảm thấy trêu đùa thật thú vị, nhưng sau đó một thời gian dài chẳng phải sẽ rất chán ghét đó sao?”
Sáng sớm ngày thứ hai khi rời giường, cô kinh ngạc khi thấy Mạnh Thiệu Đình vậy mà đã ngồi ở trước bàn ăn vừa ăn bữa sáng vừa xem báo.
Tĩnh Tri mặt dày gắng gượng ngồi xuống phía đối diện với anh. Cô cảm thấy không khí yên tĩnh đến dọa người, tiện tay cũng cầm lấy tờ báo, đang đọc tờ báo Tân Văn, cô liền chỉ tay vào trang báo lúng túng, gượng gạo nói: “Không biết tờ báo Tân Văn này cũng đã bắt đầu đăng những thứ tin tức Bát Quát này từ lúc nào thế nhỉ?”
Mạnh Thiệu Đình vô tình thoáng liếc qua một cái, vừa định thu hồi ánh mắt, chợt dừng lại, anh nhìn vào tấm hình chụp hai người rất quen thuộc kia, rồi lạnh lẽo liếc nhìn cô một cái: “Tôi có thể lý giải thành là cô đối với từng hành động nhỏ cả người chồng này trong lòng luôn mang sự bất mãn nên cố ý khiêu khích không?”
“Hả?” Tĩnh Tri sửng sốt một phen, cô theo ánh mắt của anh nhìn xuống tờ báo, không khỏi kinh ngạc đến ngây người, trên tấm hình kia nam chính, rõ ràng là chồng của cô! Còn nữ chính thì lại chính là người thường xuyên nhìn thấy, chính là Đại Minh Tinh mới nổi, tiểu thư La Phỉ Lệ.
“Ách, thật xin lỗi, em không nhận ra người đó chính là anh, đương nhiên.... ách... em không hề có ý định khiêu khích...” Tĩnh Tri luôn bình tĩnh, hơn nữa cô có lối suy nghĩ rõ ràng, nhưng giờ phút này gặp phải ánh mắt soi mói của Mạnh Thiệu Đình, ngôn ngữ cũng trở nên hỗn loạn hơn, cô không khỏi cúi thấp đầu hơn, không sao nói rõ ràng được.
“Cô hiểu được như vậy là rất tốt. Cô hãy nhớ kỹ điều này cho tôi, chuyện của Mạnh Thiệu Đình tôi, không tới phiên cô quản, nếu như cô để cho tôi biết được, cô dám động tay chân gì đó ở sau lưng tôi, Phó Tĩnh Tri, tôi sẽ cho cô cái chết cực kỳ khó coi!” Mặt anh ghé sát vào cô cực kỳ gần, Tĩnh Tri ngửi thấy rõ mùi hương nhàn nhạt của nước cạo râu tỏa ra từ trên người anh...
“Anh cứ yên tâm, em sẽ không làm bất cứ điều gì.” Cô hít sâu một hơi, bình thản nói, thậm chí trên khuôn mặt nhỏ nhắn, sáng bóng hình trứng ngỗng kia còn mang theo nụ cười.
Mạnh Thiệu Đình nhìn cô đầy nghi ngờ: “Tốt nhất là cô nên thật sự không làm điều gì hết!”
Tĩnh Tri bình thản liếc nhìn anh một cái, lại thuận tay đổi lại ly sữa nóng tới cho anh: “Đương nhiên, em hẳn sẽ không ngốc đến độ đi trêu chọc để cho chồng mình ghét bỏ.”
Mạnh Thiệu Đình nhìn ly sữa trong suốt, khóe môi chậm rãi thoáng gợi lên ý cười lạnh bạc: “Phó Tĩnh Tri, phụ nữ không nên quá thông minh.”
Tĩnh Tri nhướng nhướng mày, bỗng nhiên cười sáng lạn: “Nhưng mà so với ngu dốt thì thông minh luôn luôn tốt hơn mà.”
Mạnh Thiệu Đình tựa hồ bị nét cười của cô cuốn hút, đưa tay bưng chén sữa, ngực Tĩnh Tri nhảy dựng lên, ánh mắt có chút tha thiết nhìn động tác của anh.
Anh bưng ly sữa lắc lắc rồi lại nặng nề đặt xuống, liền nhìn thấy vẻ ảm đạm nơi đáy mắt của cô, bất giác trong lòng thích thú, nói châm biếm: “Nhưng mà cô không biết rằng từ trước đến nay, đàn ông chỉ thích những cô gái ngu ngốc hay sao? Như vậy sẽ dễ dàng để dụ dỗ và bảo vệ hơn...”
Đầu lông mày của Tĩnh Tri nhíu lại: “Nhưng mà từ trước đến nay, tính kiên nhẫn của đàn ông chỉ có hạn, đối với những cô gái ngu ngôc, trong khoảng thời gian ngắn có thể cảm thấy trêu đùa thật thú vị, nhưng sau đó một thời gian dài chẳng phải sẽ rất chán ghét đó sao?”