Anh vẫn coi như không nhìn thấy, cặp chân dài bước qua đống hỗn độn ở trên đất... Phó Tĩnh Tri, cô đấy... Mẹ kiếp, sao cô lại giống như âm hồn bất tán vậy, sao cô cứ cuốn lấy tôi thế hả ?
"Quản gia, ông lập tức nhổ hết tất cả hoa sơn chi trong hoa viên, rồi đốt sạch đi cho tôi!"
"Cậu Hai, hoa này đã sớm tàn rồi... Hơn nữa, tiểu thư Mạn Quân lại rất thích..."
Quản gia ở đầu điện thoại kia ấp úng nói, tuy Mạnh Thiệu Đình chẳng dùng giọng nói gầm gào, nhưng ông đã sống nhiều năm với Mạnh Thiệu Đình, nên cũng nhận ra được cậu Hai đã sắp đến ranh giới của cơn giận lôi đình rồi !
"Tàn rồi cũng nhổ đi hết, ngay cả gốc rễ cũng nhổ sạch cho tôi! Tóm lại, từ nay về sau không được phép để cho tôi còn nhìn tháy bất cứ cái gì có liên quan đến loại hoa sơn chi đó nữa!"
Mạnh Thiệu Đình ném chiếc điện thoại, nhưng cơn tức giận trong lồng ngực vẫn không cách nào tan đi. Vì sao khi đang hoan ái cùng với Mạn Quân, anh lại nghĩ đến thân thể của Phó Tĩnh Tri như vậy chứ?
Phụ nữ mà anh chơi đùa, so với cô vừa gợi cảm, vừa mê người hơn nhiều, cô đã là gì đâu! Dựa vào cái gì mà cô lại làm cho anh cứ nhớ mãi không quên như vậy?!
Anh cũng nhất định không tin có chuyện tà ma quỷ quái gì ở đây! Kết hôn với cô lâu như vậy mà anh lại có thể không chút động tâm, ly hôn với cô chẳng có lý do gì, ấy vậy mà ngược lại, còn nhớ cô mãi không quên!
Nhất định đều do anh cả giở trò quỷ quái, chính do anh cả đã thường xuyên ghé vào tai anh mà nhắc cái tên Phó Tĩnh Tri, nên anh mới có thể luôn luôn nhớ tới người phụ nữ này!
Mạnh Thiệu Đình đứng ở trước cửa sổ, mấy lần rút thuốc lá ra lại thôi. Anh mở cửa sổ, luồng gió lạnh chợt thổi vào, mùi nước hoa đang tràn ngập trong không khí liền nhạt bớt dần. Anh không tự kìm hãm được, liền chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình lúc này.
Mạn Quân đứng ở ngoài cửa túm chặt lấy ngực áo mình, cả người trở nên run rẩy. Quả nhiên nguyên nhân là do lọ nước hoa, chẳng lẽ mùi hương của nước hoa sơn chi này đã gợi lên một hồi ức gì đó mà anh không thể nào chịu nổi hay sao?
Nhưng Mạn Quân từ nhỏ đã quen biết với Mạnh Thiệu Đình, anh cũng chưa từng yêu một người phụ nữ nào, thậm chí phụ nữ ở bên cạnh anh đều không quá một tháng, ngoại trừ người phụ nữ đã gả cho anh, Phó Tĩnh Tri...
Mạn Quân có chút nghi hoặc, Thiệu Đình chắc cũng không có chút cảm tình nào với cô ta, nếu không, anh cũng đã không thể ly hôn dễ dàng như vậy, rồi sau đó liền coi như người lạ chẳng hề quan tâm gì đến nữa.
Trong phòng dần dần yên tĩnh trở lại, Mạn Quân đang định gõ cửa, chợt nhìn thấy Mạnh lão tiên sinh đi tới, nhìn thấy cô đứng ở ngoài cửa, bất giác ông tò mò: "Mạn Quân, sao con lại đứng ở bên ngoài vậy, Thiệu Đình đâu?"
"Thiệu Đình ở bên trong..." Mạn Quân đang ở do dự tìm một lý do gì đó thì cửa cũng vừa vặn mở ra...
Vẻ mặt Mạnh Thiệu Đình đã khôi phục lại thần sắc bình thường, mỉm cười nhìn Mạn Quân: "Mạn Quân, sao em đi lâu thế?”
Anh vừa cười nhìn cha mình nói: "Ba, sao ba lại lên đây, có chuyện gì sao? Con đang bảo Mạn Quân đi lấy cho con mấy thứ."
Mạnh lão gia nhìn con trai ôm Mạn Quân, bộ dáng vô cùng thân thiết dịu dàng, lại thấy Mạn Quân xinh đẹp động lòng người đang đứng ở bên cạnh đứa con trai cao lớn anh tuấn yêu quý của mình, thật sự như chim nhỏ nép vào người, mà dòng dõi lại gần như có thể ngang ngửa với nhà họ Mạnh. Nhà họ Thẩm từ trước đến nay luôn yêu thương nhất đứa con gái nhỏ duy nhất này. Chỉ cần cô kết hôn với Thiệu Đình, sau này không nói đến chuyện sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ trên thương trường, hơn nữa lại còn có thêm một liên minh. Nhà họ Thẩm đã sớm tuyên bố, chỉ cần hai nhà làm đám hỏi, sẽ nguyện giao một nửa tài sản của nhà họ Thẩm cho con rể tương lai kinh doanh. Đây đúng là một điều kiện cực kỳ mê người, bởi vậy Mạnh lão gia càng nhìn càng thấy vừa ý, càng nhìn càng thấy hài lòng với chuyện ngày trước đã bảo con trai mình ly hôn với con bé nhà họ Phó kia!
Chỉ có điều, con trai cả đã 31, nhưng vẫn không muốn lấy vợ sinh con, điều này đã trở thành một nỗi băn khoăn của ông, có ép buộc nó cũng vô ích. Mạnh Thiệu Tiệm đã sớm nói, nếu không phải là người nó thích, nó tình nguyện lại đào hôn một lần nữa. Vừa vặn lúc này đây, có thể cho con trai thứ ba của nhà họ Mạnh lập gia đình thay cho con cả của nhà họ Mạnh!
"Ba có chút việc muốn thương lượng với con một lát." Nói đến đứa con trai út, Mạnh lão gia không khỏi lại lắc đầu thở dài. Đứa con trai thứ ba này cũng không làm cho người ta bớt lo đi một chút. Nghe Thiệu Tiệm nói, Thiệu Tiệm đã sắp xếp cho nó một chức vụ khá tốt trong Mạnh thị nhưng nó không chịu, mà chạy đi mở một công ty nhỏ, lại còn có quan hệ không rõ ràng với một người đang làm việc tạm thời ở trong công ty nữa... Xem ra, không thể để cho nó có thể tiếp tục theo đuổi một cách buông thả như vậy tiếp được nữa.
Mà ở trong nước hơn một nửa tài sản nhà họ Mạnh là ở trong tay Mạnh Thiệu Tiệm đang càng ngày càng phát triển. Hiện tại, một mình Mạnh Thiệu Tiệm ứng phó cũng có chút mệt mỏi, bởi vậy liền đề nghị với ông, muốn Thiệu Đình về nước tiếp nhận tài sản của nhà họ Mạnh, thay thế Mạnh Thiệu Tiệm quản lý công việc đầu tư kinh doanh, để cho Thiệu Hiên đến nước Mĩ rèn luyện ở dưới tay Thiệu Tiệm trước đã.
Ý nghĩ này được Mạnh lão gia cực kỳ tán thành, nghĩ tới nghĩ lui, kể ra lúc này cũng không còn phương pháp nào tốt hơn nữa. Tuy rằng biết phu nhân của mình nhất định sẽ không đồng ý để cho Thiệu Đình rời đi, nhường lại nơi này cho Thiệu Hiên, nhưng hiện tại cũng không còn kế sách nào khác.
Nghe cha nói xong một hồi, Mạnh Thiệu Đình không khỏi hơi nhíu mày, anh đã quen với cuộc sống ở Los Angeles, từ giờ khắc bắt đầu li hôn, anh đã có ý định sẽ không trở về nữa, nhưng hiện giờ sau khi nghe cha nói chuyện, anh lại không thể nghĩ ra lý do để cự tuyệt, đành phải sắp xếp lại tâm tư một chút, suy nghĩ rồi nói: "Ba, con có chút lo lắng, suy cho cùng, con và Mạn Quân chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày cưới rồi, bây giờ lại nói phải về nước gấp, con sợ phải chịu một sức ép rất lớn, ngày cưới có thể sẽ phải lùi lại mất."
"Lời này của con cũng không phải không có lý, công việc và hôn lễ, cả hai việc đều không thể để lỡ, nhưng cả hai việc này cũng không có gì là mâu thuẫn với nhau? Nếu như nói, con trở về năm trước, thì vừa vặn sang năm sẽ kết hôn ở trong nước, còn nếu năm sau mới trở về, thì kết hôn xong rồi mới về nước không được sao?" Mạnh lão gia nói xong, đứng lên cầm lấy cây ba toong đi ra ngoài: "Con cân nhắc lại một chút, rồi đi thương lượng với anh con đi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn quá lớn, thì cứ quyết định như vậy, con cũng bớt chút thời gian để nói chuyện với Mạn Quân, bên nhà họ Thẩm cũng nên nói với họ một tiếng để xem quyết định của bên thông gia như thế nào."
"Vâng, con hiểu rồi." Mạnh Thiệu Đình vội giúp ông đi ra ngoài, Mạnh lão gia khoát tay ý bảo anh không cần đưa tiễn, lại nhìn xuống dưới lầu, Mạn Quân vẫn còn đang ở đó nhìn quanh, không khỏi cười nói; "Quấy rầy vợ chồng son các con rồi, con hãy gọi Mạn Quân lên đi, cũng nên hỏi ý kiến của con bé một chút."
"Con biết rồi."Mạnh Thiệu Đình gật đầu đáp ứng, nhưng Mạn Quân lên đến nơi mà vẫn còn sợ hãi bởi phản ứng tức giận ban nãy của anh, cô nhìn anh có chút bất an không dám thốt lên lời.
"Vào đi." Anh cúi đầu thở dài một hơi, đưa tay nắm chặt lấy tay Mạn Quân, cô muốn gả cho anh, nhưng nhìn thấy anh có chút tức giận như thế thì trong lòng lại thấy run sợ .
"Thiệu Đình, bác trai tìm anh có chuyện gì vậy?" Mạn quân thấy bộ dáng anh lại ôn nhu như nước, trái tim cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Cô thuận theo, mặc anh ôm mình đi vào căn phòng đã sớm được người hầu dọn dẹp sạch sẽ, sắp xếp lại như cũ, trong phòng đã trở lại ấm áp như trước.
"Ba ba muốn bảo anh về nước giúp anh cả quản lý công việc ở bên đó."
"Về nước ư? Không phải là Thiệu Hiên đã trở về rồi đó sao? Sao lại còn muốn anh cũng trở về nữa vậy?" Mạn Quân có chút không hiểu, trong tiềm thức, cô vốn không nghĩ sẽ trở về nước. Cuộc sống ở nước ngoài đã trở nên quen thuộc với cô, tổ quốc đối với cô mà nói, ngược lại chỉ có cảm giác thật xa lạ. Huống chi, nói không chừng, khi về nước sẽ đụng độ với người phụ nữ trước kia của Thiệu Đình. Cô lại là người không có tâm cơ, tướng mạo dáng người cũng bình thường, học thức cũng bình thường, ngộ nhỡ Thiệu Đình lại bị những người đó thông đồng với nhau thì cô biết làm sao bây giờ?
Mạnh Thiệu Đình cúi đầu cười, "Thiệu Hiên không ở bên cạnh anh cả, một mình làm loạn cả lên."
"Hình như em cũng đã từng được nghe anh cả nói vào mấy ngày trước khi anh cả trở về, lúc tán gẫu đã anh ấy nói, “Thiệu Hiên đã nhìn trúng một nhân viên nữ cấp dưới, vẫn đang theo đuổi tới cùng đấy." Nhắc tới Thiệu Hiên, Mạn Quân cũng nở nụ cười, chú em trai thứ ba này từ trước đến nay đều cực kỳ quái dị. Cô còn nhớ rõ lúc chú Ba vừa hồi phục thị lực mắt, khi nhìn thấy cô vẫn luôn có một bộ dáng không nóng không lạnh, có một lần cô còn nghe thấy anh ta cười nhạo Mạnh Thiệu Đình sao lại đi tìm một người quái dị như vậy.
Mạn Quân nghĩ đến lại muốn bật cười. Cô cũng biết rằng Thiệu Hiên đã bị mù nhiều năm như vậy, khiếu thẩm mỹ cũng không theo kịp tình thế, có lẽ tâm lý cũng có chút vặn vẹo, gần như phụ nữ nào mà cậu ta gặp, cả năm người như một, đều bị cậu ta chụp cho cái mũ là "Người quái dị" "Mẫu Dạ Xoa" "Quái vật, toàn những danh hiệu “tốt đẹp” như thế...
Mạnh Thiệu Đình nghe xong lời nói của cô ngã ngửa ra, có chút kinh ngạc: "Anh cả kể cho em nghe sao?"
"Không phải, ngày đó anh cả và bác gái nói chuyện, bác gái còn ở đó cười mãi, còn nói thẳng ra là ánh mắt của Thiệu Hiên quả thực khác hẳn với người thường là do con dâu nhà họ Mạnh xuất thân vừa mới lạ lại vừa thấp kém..."
Mạn Quân nói tới đây, chợt bụm miệng lại, trong cặp mắt thật to có chút hoảng loạn và xấu hổ. Cô vụng trộm liếc nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái, quả nhiên đã thấy anh nhíu mi lại, cũng có chút ngỡ ngàng luống cuống cúi đầu, muốn kéo tay Mạnh Thiệu Đình nhưng không dám, ngập ngừng hồi lâu, mới khiếp sợ nói: "Thiệu Đình, thực xin lỗi... Em không cố ý nhắc tới chuyện này..."
"Đều đã qua rồi, chuyện của quá khứ không cần phải để ở trong lòng, Mạn Quân, em không cần phải luôn sợ hãi anh, chúng ta sẽ kết hôn, em sắp trở thành vợ của anh rồi , biết không?"
Hốc mắt Mạn Quân hồng hồng, ra sức gật đầu, "Thiệu Đình... Anh thật sự thích em sao? Em chẳng có điểm nào tốt đẹp cả..."
"Ai nói vậy? Mạn Quân xinh đẹp lại nhu thuận như vậy, sao anh lại không thích em chứ?" Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của cô, đáy lòng cũng không tự kìm hãm được một trận hoảng hốt, có hai người phụ nữ cùng thích anh, một người anh đối xử lạnh lùng như không có gì, một người anh lại nâng niu ở lòng bàn tay... Mạnh Thiệu Đình, mày thử nói xem, sao trái tim của mày lại có sự biến hóa lớn như vậy chứ?
"Nhưng mà anh về nước nhỡ lại gặp được nhiều cô gái xinh đẹp..."
"Ở nước ngoài cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp thích anh đấy chứ, những anh cũng chẳng hề để ý đến họ đó sao?"
"Đó là bởi vì anh không thích người nước ngoài." Mạn Quân cười nhẹ nhàng, đánh anh một cái: "Thiệu Đình, khi nào thì chúng ta về nước? Em muốn đi theo anh, anh đi nơi nào, em sẽ đi nơi ấy, tất cả em đều nghe theo anh."
Trước mắt Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên hiện lên một thoáng mơ màng... trở về nước, trở lại thành phố quen thuộc kia, liệu anh có gặp lại Phó Tĩnh Tri hay không? Hiện tại, cô đã lập gia đình hay là vẫn... Một mình?
"Quản gia, ông lập tức nhổ hết tất cả hoa sơn chi trong hoa viên, rồi đốt sạch đi cho tôi!"
"Cậu Hai, hoa này đã sớm tàn rồi... Hơn nữa, tiểu thư Mạn Quân lại rất thích..."
Quản gia ở đầu điện thoại kia ấp úng nói, tuy Mạnh Thiệu Đình chẳng dùng giọng nói gầm gào, nhưng ông đã sống nhiều năm với Mạnh Thiệu Đình, nên cũng nhận ra được cậu Hai đã sắp đến ranh giới của cơn giận lôi đình rồi !
"Tàn rồi cũng nhổ đi hết, ngay cả gốc rễ cũng nhổ sạch cho tôi! Tóm lại, từ nay về sau không được phép để cho tôi còn nhìn tháy bất cứ cái gì có liên quan đến loại hoa sơn chi đó nữa!"
Mạnh Thiệu Đình ném chiếc điện thoại, nhưng cơn tức giận trong lồng ngực vẫn không cách nào tan đi. Vì sao khi đang hoan ái cùng với Mạn Quân, anh lại nghĩ đến thân thể của Phó Tĩnh Tri như vậy chứ?
Phụ nữ mà anh chơi đùa, so với cô vừa gợi cảm, vừa mê người hơn nhiều, cô đã là gì đâu! Dựa vào cái gì mà cô lại làm cho anh cứ nhớ mãi không quên như vậy?!
Anh cũng nhất định không tin có chuyện tà ma quỷ quái gì ở đây! Kết hôn với cô lâu như vậy mà anh lại có thể không chút động tâm, ly hôn với cô chẳng có lý do gì, ấy vậy mà ngược lại, còn nhớ cô mãi không quên!
Nhất định đều do anh cả giở trò quỷ quái, chính do anh cả đã thường xuyên ghé vào tai anh mà nhắc cái tên Phó Tĩnh Tri, nên anh mới có thể luôn luôn nhớ tới người phụ nữ này!
Mạnh Thiệu Đình đứng ở trước cửa sổ, mấy lần rút thuốc lá ra lại thôi. Anh mở cửa sổ, luồng gió lạnh chợt thổi vào, mùi nước hoa đang tràn ngập trong không khí liền nhạt bớt dần. Anh không tự kìm hãm được, liền chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình lúc này.
Mạn Quân đứng ở ngoài cửa túm chặt lấy ngực áo mình, cả người trở nên run rẩy. Quả nhiên nguyên nhân là do lọ nước hoa, chẳng lẽ mùi hương của nước hoa sơn chi này đã gợi lên một hồi ức gì đó mà anh không thể nào chịu nổi hay sao?
Nhưng Mạn Quân từ nhỏ đã quen biết với Mạnh Thiệu Đình, anh cũng chưa từng yêu một người phụ nữ nào, thậm chí phụ nữ ở bên cạnh anh đều không quá một tháng, ngoại trừ người phụ nữ đã gả cho anh, Phó Tĩnh Tri...
Mạn Quân có chút nghi hoặc, Thiệu Đình chắc cũng không có chút cảm tình nào với cô ta, nếu không, anh cũng đã không thể ly hôn dễ dàng như vậy, rồi sau đó liền coi như người lạ chẳng hề quan tâm gì đến nữa.
Trong phòng dần dần yên tĩnh trở lại, Mạn Quân đang định gõ cửa, chợt nhìn thấy Mạnh lão tiên sinh đi tới, nhìn thấy cô đứng ở ngoài cửa, bất giác ông tò mò: "Mạn Quân, sao con lại đứng ở bên ngoài vậy, Thiệu Đình đâu?"
"Thiệu Đình ở bên trong..." Mạn Quân đang ở do dự tìm một lý do gì đó thì cửa cũng vừa vặn mở ra...
Vẻ mặt Mạnh Thiệu Đình đã khôi phục lại thần sắc bình thường, mỉm cười nhìn Mạn Quân: "Mạn Quân, sao em đi lâu thế?”
Anh vừa cười nhìn cha mình nói: "Ba, sao ba lại lên đây, có chuyện gì sao? Con đang bảo Mạn Quân đi lấy cho con mấy thứ."
Mạnh lão gia nhìn con trai ôm Mạn Quân, bộ dáng vô cùng thân thiết dịu dàng, lại thấy Mạn Quân xinh đẹp động lòng người đang đứng ở bên cạnh đứa con trai cao lớn anh tuấn yêu quý của mình, thật sự như chim nhỏ nép vào người, mà dòng dõi lại gần như có thể ngang ngửa với nhà họ Mạnh. Nhà họ Thẩm từ trước đến nay luôn yêu thương nhất đứa con gái nhỏ duy nhất này. Chỉ cần cô kết hôn với Thiệu Đình, sau này không nói đến chuyện sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ trên thương trường, hơn nữa lại còn có thêm một liên minh. Nhà họ Thẩm đã sớm tuyên bố, chỉ cần hai nhà làm đám hỏi, sẽ nguyện giao một nửa tài sản của nhà họ Thẩm cho con rể tương lai kinh doanh. Đây đúng là một điều kiện cực kỳ mê người, bởi vậy Mạnh lão gia càng nhìn càng thấy vừa ý, càng nhìn càng thấy hài lòng với chuyện ngày trước đã bảo con trai mình ly hôn với con bé nhà họ Phó kia!
Chỉ có điều, con trai cả đã 31, nhưng vẫn không muốn lấy vợ sinh con, điều này đã trở thành một nỗi băn khoăn của ông, có ép buộc nó cũng vô ích. Mạnh Thiệu Tiệm đã sớm nói, nếu không phải là người nó thích, nó tình nguyện lại đào hôn một lần nữa. Vừa vặn lúc này đây, có thể cho con trai thứ ba của nhà họ Mạnh lập gia đình thay cho con cả của nhà họ Mạnh!
"Ba có chút việc muốn thương lượng với con một lát." Nói đến đứa con trai út, Mạnh lão gia không khỏi lại lắc đầu thở dài. Đứa con trai thứ ba này cũng không làm cho người ta bớt lo đi một chút. Nghe Thiệu Tiệm nói, Thiệu Tiệm đã sắp xếp cho nó một chức vụ khá tốt trong Mạnh thị nhưng nó không chịu, mà chạy đi mở một công ty nhỏ, lại còn có quan hệ không rõ ràng với một người đang làm việc tạm thời ở trong công ty nữa... Xem ra, không thể để cho nó có thể tiếp tục theo đuổi một cách buông thả như vậy tiếp được nữa.
Mà ở trong nước hơn một nửa tài sản nhà họ Mạnh là ở trong tay Mạnh Thiệu Tiệm đang càng ngày càng phát triển. Hiện tại, một mình Mạnh Thiệu Tiệm ứng phó cũng có chút mệt mỏi, bởi vậy liền đề nghị với ông, muốn Thiệu Đình về nước tiếp nhận tài sản của nhà họ Mạnh, thay thế Mạnh Thiệu Tiệm quản lý công việc đầu tư kinh doanh, để cho Thiệu Hiên đến nước Mĩ rèn luyện ở dưới tay Thiệu Tiệm trước đã.
Ý nghĩ này được Mạnh lão gia cực kỳ tán thành, nghĩ tới nghĩ lui, kể ra lúc này cũng không còn phương pháp nào tốt hơn nữa. Tuy rằng biết phu nhân của mình nhất định sẽ không đồng ý để cho Thiệu Đình rời đi, nhường lại nơi này cho Thiệu Hiên, nhưng hiện tại cũng không còn kế sách nào khác.
Nghe cha nói xong một hồi, Mạnh Thiệu Đình không khỏi hơi nhíu mày, anh đã quen với cuộc sống ở Los Angeles, từ giờ khắc bắt đầu li hôn, anh đã có ý định sẽ không trở về nữa, nhưng hiện giờ sau khi nghe cha nói chuyện, anh lại không thể nghĩ ra lý do để cự tuyệt, đành phải sắp xếp lại tâm tư một chút, suy nghĩ rồi nói: "Ba, con có chút lo lắng, suy cho cùng, con và Mạn Quân chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày cưới rồi, bây giờ lại nói phải về nước gấp, con sợ phải chịu một sức ép rất lớn, ngày cưới có thể sẽ phải lùi lại mất."
"Lời này của con cũng không phải không có lý, công việc và hôn lễ, cả hai việc đều không thể để lỡ, nhưng cả hai việc này cũng không có gì là mâu thuẫn với nhau? Nếu như nói, con trở về năm trước, thì vừa vặn sang năm sẽ kết hôn ở trong nước, còn nếu năm sau mới trở về, thì kết hôn xong rồi mới về nước không được sao?" Mạnh lão gia nói xong, đứng lên cầm lấy cây ba toong đi ra ngoài: "Con cân nhắc lại một chút, rồi đi thương lượng với anh con đi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn quá lớn, thì cứ quyết định như vậy, con cũng bớt chút thời gian để nói chuyện với Mạn Quân, bên nhà họ Thẩm cũng nên nói với họ một tiếng để xem quyết định của bên thông gia như thế nào."
"Vâng, con hiểu rồi." Mạnh Thiệu Đình vội giúp ông đi ra ngoài, Mạnh lão gia khoát tay ý bảo anh không cần đưa tiễn, lại nhìn xuống dưới lầu, Mạn Quân vẫn còn đang ở đó nhìn quanh, không khỏi cười nói; "Quấy rầy vợ chồng son các con rồi, con hãy gọi Mạn Quân lên đi, cũng nên hỏi ý kiến của con bé một chút."
"Con biết rồi."Mạnh Thiệu Đình gật đầu đáp ứng, nhưng Mạn Quân lên đến nơi mà vẫn còn sợ hãi bởi phản ứng tức giận ban nãy của anh, cô nhìn anh có chút bất an không dám thốt lên lời.
"Vào đi." Anh cúi đầu thở dài một hơi, đưa tay nắm chặt lấy tay Mạn Quân, cô muốn gả cho anh, nhưng nhìn thấy anh có chút tức giận như thế thì trong lòng lại thấy run sợ .
"Thiệu Đình, bác trai tìm anh có chuyện gì vậy?" Mạn quân thấy bộ dáng anh lại ôn nhu như nước, trái tim cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Cô thuận theo, mặc anh ôm mình đi vào căn phòng đã sớm được người hầu dọn dẹp sạch sẽ, sắp xếp lại như cũ, trong phòng đã trở lại ấm áp như trước.
"Ba ba muốn bảo anh về nước giúp anh cả quản lý công việc ở bên đó."
"Về nước ư? Không phải là Thiệu Hiên đã trở về rồi đó sao? Sao lại còn muốn anh cũng trở về nữa vậy?" Mạn Quân có chút không hiểu, trong tiềm thức, cô vốn không nghĩ sẽ trở về nước. Cuộc sống ở nước ngoài đã trở nên quen thuộc với cô, tổ quốc đối với cô mà nói, ngược lại chỉ có cảm giác thật xa lạ. Huống chi, nói không chừng, khi về nước sẽ đụng độ với người phụ nữ trước kia của Thiệu Đình. Cô lại là người không có tâm cơ, tướng mạo dáng người cũng bình thường, học thức cũng bình thường, ngộ nhỡ Thiệu Đình lại bị những người đó thông đồng với nhau thì cô biết làm sao bây giờ?
Mạnh Thiệu Đình cúi đầu cười, "Thiệu Hiên không ở bên cạnh anh cả, một mình làm loạn cả lên."
"Hình như em cũng đã từng được nghe anh cả nói vào mấy ngày trước khi anh cả trở về, lúc tán gẫu đã anh ấy nói, “Thiệu Hiên đã nhìn trúng một nhân viên nữ cấp dưới, vẫn đang theo đuổi tới cùng đấy." Nhắc tới Thiệu Hiên, Mạn Quân cũng nở nụ cười, chú em trai thứ ba này từ trước đến nay đều cực kỳ quái dị. Cô còn nhớ rõ lúc chú Ba vừa hồi phục thị lực mắt, khi nhìn thấy cô vẫn luôn có một bộ dáng không nóng không lạnh, có một lần cô còn nghe thấy anh ta cười nhạo Mạnh Thiệu Đình sao lại đi tìm một người quái dị như vậy.
Mạn Quân nghĩ đến lại muốn bật cười. Cô cũng biết rằng Thiệu Hiên đã bị mù nhiều năm như vậy, khiếu thẩm mỹ cũng không theo kịp tình thế, có lẽ tâm lý cũng có chút vặn vẹo, gần như phụ nữ nào mà cậu ta gặp, cả năm người như một, đều bị cậu ta chụp cho cái mũ là "Người quái dị" "Mẫu Dạ Xoa" "Quái vật, toàn những danh hiệu “tốt đẹp” như thế...
Mạnh Thiệu Đình nghe xong lời nói của cô ngã ngửa ra, có chút kinh ngạc: "Anh cả kể cho em nghe sao?"
"Không phải, ngày đó anh cả và bác gái nói chuyện, bác gái còn ở đó cười mãi, còn nói thẳng ra là ánh mắt của Thiệu Hiên quả thực khác hẳn với người thường là do con dâu nhà họ Mạnh xuất thân vừa mới lạ lại vừa thấp kém..."
Mạn Quân nói tới đây, chợt bụm miệng lại, trong cặp mắt thật to có chút hoảng loạn và xấu hổ. Cô vụng trộm liếc nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái, quả nhiên đã thấy anh nhíu mi lại, cũng có chút ngỡ ngàng luống cuống cúi đầu, muốn kéo tay Mạnh Thiệu Đình nhưng không dám, ngập ngừng hồi lâu, mới khiếp sợ nói: "Thiệu Đình, thực xin lỗi... Em không cố ý nhắc tới chuyện này..."
"Đều đã qua rồi, chuyện của quá khứ không cần phải để ở trong lòng, Mạn Quân, em không cần phải luôn sợ hãi anh, chúng ta sẽ kết hôn, em sắp trở thành vợ của anh rồi , biết không?"
Hốc mắt Mạn Quân hồng hồng, ra sức gật đầu, "Thiệu Đình... Anh thật sự thích em sao? Em chẳng có điểm nào tốt đẹp cả..."
"Ai nói vậy? Mạn Quân xinh đẹp lại nhu thuận như vậy, sao anh lại không thích em chứ?" Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của cô, đáy lòng cũng không tự kìm hãm được một trận hoảng hốt, có hai người phụ nữ cùng thích anh, một người anh đối xử lạnh lùng như không có gì, một người anh lại nâng niu ở lòng bàn tay... Mạnh Thiệu Đình, mày thử nói xem, sao trái tim của mày lại có sự biến hóa lớn như vậy chứ?
"Nhưng mà anh về nước nhỡ lại gặp được nhiều cô gái xinh đẹp..."
"Ở nước ngoài cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp thích anh đấy chứ, những anh cũng chẳng hề để ý đến họ đó sao?"
"Đó là bởi vì anh không thích người nước ngoài." Mạn Quân cười nhẹ nhàng, đánh anh một cái: "Thiệu Đình, khi nào thì chúng ta về nước? Em muốn đi theo anh, anh đi nơi nào, em sẽ đi nơi ấy, tất cả em đều nghe theo anh."
Trước mắt Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên hiện lên một thoáng mơ màng... trở về nước, trở lại thành phố quen thuộc kia, liệu anh có gặp lại Phó Tĩnh Tri hay không? Hiện tại, cô đã lập gia đình hay là vẫn... Một mình?