Nghĩ tới đây, cô không khỏi gấp gáp, vội vàng bò dậy, cũng không quản là ai đụng trúng mình, nhanh chóng thu dọn hộp đồ ăn rơi dưới đất, sau đó chống xe đạp điện dậy gấp gáp muốn rời đi.
Vừa xuống xe, Tề Nhân Kiệt thấy Văn Hinh đã đứng dậy đang định đi ngay, vội vàng bắt được cánh tay của cô , quan tâm hỏi:
“ Đợi chút, cô không sao chứ?”
Chỉ có điều càng tới gần người này càng thấy bóng lưng này rất quen thuộc, nhưng cô ấy lại đội mũ bảo hiểm, khiến anh không nhìn thấy rõ mặt mũi của người này, nhưng anh khẳng định, đây là một cô gái.
Văn hinh vì nghĩ vội vàng phải trở về, nên cũng không quay đầu lại mà chỉ nói:
: "Tôi không sao!"
Nghe thấy tham âm này, Tề Nhân Kiệt ngây ngẩn cả người, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. Anh chăm chú nhìn Văn Hinh, bất giấc trở nên hồ nghi, cuối cùng đột nhiên vô cùng vui mừng, sau đó anh thử thăm dò nhẹ giọng kêu:
“ Văn Hinh, là em sao?”
Nghe vậy, toàn thân Văn Hinh trở nên cứng đờ , lúc này cô mới sững sở. Thanh âm này quen thuộc như vậy khiến cô trong thời gian ngắn như vậy rốt cuộc không đoán được ra là ai.
Cánh tay Tề Nhân Kiệt nắm chặt cánh tay Văn Hinh, xúc cảm tới khiến thân thể có chút biến hóa nho nhỏ, lập tức vui mừng:
“ Văn Hinh, thật sự là em>”
Trong giọng nói của anh mang theo một tia run rẩy, lại tràn đầy mừng rỡ.
Lần này, Văn Hinh nhận ra, người đứng phía sau cô là ai, vì vậy vội vàng lắc đầu phủ nhận:
“ Thật xin lỗi, anh nhận lầm người rồi.”
Nói xong vội vàng dùng sức né tránh cánh tay Tề Nhân Kiệt, dắt xe đạp điện muốn nhanh chóng rời đi.
Tề Nhân Kiệt làm sao chịu để cô đi’ như vậy, lập tức ngăn cản cô
“ Văn Hinh, tôi biết rõ chính là em.”
"Tránh ra!" Văn hinh có chút gấp rồi, cô không muốn Tề Nhân Kiệt nhận ra mình, nhưng thực sự đã quá rõ ràng, Tề Nhân Kiệt đã sớm nhận ra cô. Lúc này, cô chỉ có suy nghĩ phải đi nhanh một chút, trước khi Tề Nhân Kiệt xác nhận được, nếu như bị Tề Nhân Kiệt nhận ra, rất nhanh Lăng hạo Hiên cũng sẽ biết.
“ Em lập tức theo tôi trở về đi.”
Tề Nhân Kiệt muốn kéo cô, bởi vì anh đã dám khẳng định, cô gái này chính là Văn Hinh, là cô gái anh đã dốc sức tìm kiếm gần một tháng qua.
“ Anh buông tôi ra.!”
Văn Hinh liều mạng giùng giằng
“ Tôi đã nói rồi, anh nhận làm người rồi, tôi không phải người anh muốn tìm.”
Cô vẫn sống chết không thừa nhận,nhất định không xuống xe.
"Ah, tên kia đang làm gì?" Lúc này, Lam Dật Thần đang đứng bên kia phát hiện tình huống lạ thường bên này, không khỏi tò mò, anh kéo ống tay Du Thần Ích, ý bảo hắn nhìn qua bên kia,
“ Thần Ích, cậu xem tiểu tử Tề Nhân Kiệt kia đang làm trò gì kìa?’
Nghe vậy, lúc này Du Thần Ích mới nhìn về phía bên này, thấy Tề Nhân Kiệt đang lôi kéo người vừa rồi bị anh đụng vào, nhìn lướt qua Tề Nhân Kiệt, ngay sau đó hắn dời mắt đi chỗ khác, dáng vẻ không quan tâm.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi gấp gáp, vội vàng bò dậy, cũng không quản là ai đụng trúng mình, nhanh chóng thu dọn hộp đồ ăn rơi dưới đất, sau đó chống xe đạp điện dậy gấp gáp muốn rời đi.
Vừa xuống xe, Tề Nhân Kiệt thấy Văn Hinh đã đứng dậy đang định đi ngay, vội vàng bắt được cánh tay của cô , quan tâm hỏi:
“ Đợi chút, cô không sao chứ?”
Chỉ có điều càng tới gần người này càng thấy bóng lưng này rất quen thuộc, nhưng cô ấy lại đội mũ bảo hiểm, khiến anh không nhìn thấy rõ mặt mũi của người này, nhưng anh khẳng định, đây là một cô gái.
Văn hinh vì nghĩ vội vàng phải trở về, nên cũng không quay đầu lại mà chỉ nói:
: "Tôi không sao!"
Nghe thấy tham âm này, Tề Nhân Kiệt ngây ngẩn cả người, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. Anh chăm chú nhìn Văn Hinh, bất giấc trở nên hồ nghi, cuối cùng đột nhiên vô cùng vui mừng, sau đó anh thử thăm dò nhẹ giọng kêu:
“ Văn Hinh, là em sao?”
Nghe vậy, toàn thân Văn Hinh trở nên cứng đờ , lúc này cô mới sững sở. Thanh âm này quen thuộc như vậy khiến cô trong thời gian ngắn như vậy rốt cuộc không đoán được ra là ai.
Cánh tay Tề Nhân Kiệt nắm chặt cánh tay Văn Hinh, xúc cảm tới khiến thân thể có chút biến hóa nho nhỏ, lập tức vui mừng:
“ Văn Hinh, thật sự là em>”
Trong giọng nói của anh mang theo một tia run rẩy, lại tràn đầy mừng rỡ.
Lần này, Văn Hinh nhận ra, người đứng phía sau cô là ai, vì vậy vội vàng lắc đầu phủ nhận:
“ Thật xin lỗi, anh nhận lầm người rồi.”
Nói xong vội vàng dùng sức né tránh cánh tay Tề Nhân Kiệt, dắt xe đạp điện muốn nhanh chóng rời đi.
Tề Nhân Kiệt làm sao chịu để cô đi’ như vậy, lập tức ngăn cản cô
“ Văn Hinh, tôi biết rõ chính là em.”
"Tránh ra!" Văn hinh có chút gấp rồi, cô không muốn Tề Nhân Kiệt nhận ra mình, nhưng thực sự đã quá rõ ràng, Tề Nhân Kiệt đã sớm nhận ra cô. Lúc này, cô chỉ có suy nghĩ phải đi nhanh một chút, trước khi Tề Nhân Kiệt xác nhận được, nếu như bị Tề Nhân Kiệt nhận ra, rất nhanh Lăng hạo Hiên cũng sẽ biết.
“ Em lập tức theo tôi trở về đi.”
Tề Nhân Kiệt muốn kéo cô, bởi vì anh đã dám khẳng định, cô gái này chính là Văn Hinh, là cô gái anh đã dốc sức tìm kiếm gần một tháng qua.
“ Anh buông tôi ra.!”
Văn Hinh liều mạng giùng giằng
“ Tôi đã nói rồi, anh nhận làm người rồi, tôi không phải người anh muốn tìm.”
Cô vẫn sống chết không thừa nhận,nhất định không xuống xe.
"Ah, tên kia đang làm gì?" Lúc này, Lam Dật Thần đang đứng bên kia phát hiện tình huống lạ thường bên này, không khỏi tò mò, anh kéo ống tay Du Thần Ích, ý bảo hắn nhìn qua bên kia,
“ Thần Ích, cậu xem tiểu tử Tề Nhân Kiệt kia đang làm trò gì kìa?’
Nghe vậy, lúc này Du Thần Ích mới nhìn về phía bên này, thấy Tề Nhân Kiệt đang lôi kéo người vừa rồi bị anh đụng vào, nhìn lướt qua Tề Nhân Kiệt, ngay sau đó hắn dời mắt đi chỗ khác, dáng vẻ không quan tâm.