Đúng lúc ấy, một bóng người đột nhiên từ bên cạnh bước tới, ngăn cản trước mặt tề Nhân Kiệt
“ Tề Nhân KIệt, anh lôi kéo chị dâu tôi làm cái gì?”
Chính là Lam Dật Thần,a nh nhìn Tề Nhân Kiệt một cái, sau đó cười hì hì nhìn về phía Văn Hinh
“ Chị dâu, khỏe.”
( lão Lam này vô duyên bỏ mẹ, vừa bị đâm suýt chết hỏi khỏe không,)
Vừa nhìn thấy anh , Văn Hinh không khỏi nhíu mày, lộ ra vài tia chán ghét
Không chỉ ghét vẻ mặt cợt nhả kia, quan trọng hơn là, người này với một người khác thường xuất hiện như hình với bóng. Vì vậy, cô nghiêng đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang đi tới phía họ, sắc mặt cô thoáng chốc liền thay đổi.
Người này, chính là người mà cả đời này cô không muốn gặp lại nhất.
Hắn, chính là ngọn nguồn của mọi ác mộng cuộc đời cô!
Du Thần Ích không nghĩ tới người mà vừa rồi thiếu chút nữa mình đụng phải cư nhiên lại là Văn Hin, thấy cô cùng Tề Nhân Kiệt lôi kéo nhau trên đường, trong lòng hắn liền cảm thấy không thoải mái, giống như bị cái gì chèn ép vậy.
“ Xem ra, mạng cô thật sự rất lớn, lần trước ngã từ trên cao như vậy xuống đất cũng không chết, lần này lại làm cho cô tránh được.”
Hắn đi tới bên người Văn Hinh, lạnh lùng nói, đôi mắt chăm chú nhìn Tề Nhân Kiệt đang nắm chặt tay Văn Hinh
( Mie hết nói nổi. muốn giết người)
Nghe vậy, Văn Hinh cười lanh, ngẩng đầu nhìn thẳng Du Thần Ích, châm chọc:
“ Thế nào, có phải lại khiến anh thất vọng? nếu như vừa rồi biết người đó là tôi, có phải hay không anh sẽ thẳng tắp mà lao tới?”
Du Thần ích trầm mặc không nói gì, ngược lại Lam Dật Thần tiến tới bên cạnh Văn Hinh, có chút oán giận mà nói:
“ Chị dâu, mới vừa rồi …”
“ Ai là chị dâu của anh.”
Văn Hinh hung hăng trừng mắt liếc Lam Dật Thần, cắt đứt lời của anh, sau đó lại nghiêng đầu về phía Tề Nhân Kiệt vẫn đang lôi kéo tay cô mà nói:
“ Anh buông tôi ra, bây giờ vẫn đang trong thời gian làm việc.”
Bị anh lôi kéo như vậy, quay về chậm trễ nhất định Cao Lâm sẽ mắng.
Nhưng Tề Nhân Kiệt vẫn không chịu buông tay.
“ Công việc hiện giờ của em chính là lập tức theo anh trở về!”
Nói xong anh lại kéo tay cô đi về phía xe.
"Tề nhân kiệt, tôi phải nói với anh bao nhiêu lần, tôi nói tôi sẽ không trở về với anh, anh có nghe thấy không?”
Văn Hinh có chút tức giận, muốn tránh bàn tay Tề Nhân Kiệt, tuy nhiên cũng là cố công vô ích.
Du Thần Ích thấy vậy, không khỏi khẽ nhíu mày, thời điểm Văn Hinh ở bên cạnh hắn, như là phản ứng tự nhiên, hắn lập tức kéo cánh tay Văn Hinh lại
“ Anh không nghe thấy cô ấy nói không muốn cùng anh trở về sao?”
Hắn nói với Tề Nhân KIệt.
Một bên là Du Thần Ích không chịu buông tay, một bên là Tề Nhân Kiệt, hai bên tạo thế giằng co, trận chiến này cả hai đều dùng sức, đều muốn kéo Văn Hinh về phía mình.
Đúng lúc ấy, một bóng người đột nhiên từ bên cạnh bước tới, ngăn cản trước mặt tề Nhân Kiệt
“ Tề Nhân KIệt, anh lôi kéo chị dâu tôi làm cái gì?”
Chính là Lam Dật Thần,a nh nhìn Tề Nhân Kiệt một cái, sau đó cười hì hì nhìn về phía Văn Hinh
“ Chị dâu, khỏe.”
( lão Lam này vô duyên bỏ mẹ, vừa bị đâm suýt chết hỏi khỏe không,)
Vừa nhìn thấy anh , Văn Hinh không khỏi nhíu mày, lộ ra vài tia chán ghét
Không chỉ ghét vẻ mặt cợt nhả kia, quan trọng hơn là, người này với một người khác thường xuất hiện như hình với bóng. Vì vậy, cô nghiêng đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang đi tới phía họ, sắc mặt cô thoáng chốc liền thay đổi.
Người này, chính là người mà cả đời này cô không muốn gặp lại nhất.
Hắn, chính là ngọn nguồn của mọi ác mộng cuộc đời cô!
Du Thần Ích không nghĩ tới người mà vừa rồi thiếu chút nữa mình đụng phải cư nhiên lại là Văn Hin, thấy cô cùng Tề Nhân Kiệt lôi kéo nhau trên đường, trong lòng hắn liền cảm thấy không thoải mái, giống như bị cái gì chèn ép vậy.
“ Xem ra, mạng cô thật sự rất lớn, lần trước ngã từ trên cao như vậy xuống đất cũng không chết, lần này lại làm cho cô tránh được.”
Hắn đi tới bên người Văn Hinh, lạnh lùng nói, đôi mắt chăm chú nhìn Tề Nhân Kiệt đang nắm chặt tay Văn Hinh
( Mie hết nói nổi. muốn giết người)
Nghe vậy, Văn Hinh cười lanh, ngẩng đầu nhìn thẳng Du Thần Ích, châm chọc:
“ Thế nào, có phải lại khiến anh thất vọng? nếu như vừa rồi biết người đó là tôi, có phải hay không anh sẽ thẳng tắp mà lao tới?”
Du Thần ích trầm mặc không nói gì, ngược lại Lam Dật Thần tiến tới bên cạnh Văn Hinh, có chút oán giận mà nói:
“ Chị dâu, mới vừa rồi …”
“ Ai là chị dâu của anh.”
Văn Hinh hung hăng trừng mắt liếc Lam Dật Thần, cắt đứt lời của anh, sau đó lại nghiêng đầu về phía Tề Nhân Kiệt vẫn đang lôi kéo tay cô mà nói:
“ Anh buông tôi ra, bây giờ vẫn đang trong thời gian làm việc.”
Bị anh lôi kéo như vậy, quay về chậm trễ nhất định Cao Lâm sẽ mắng.
Nhưng Tề Nhân Kiệt vẫn không chịu buông tay.
“ Công việc hiện giờ của em chính là lập tức theo anh trở về!”
Nói xong anh lại kéo tay cô đi về phía xe.
"Tề nhân kiệt, tôi phải nói với anh bao nhiêu lần, tôi nói tôi sẽ không trở về với anh, anh có nghe thấy không?”
Văn Hinh có chút tức giận, muốn tránh bàn tay Tề Nhân Kiệt, tuy nhiên cũng là cố công vô ích.
Du Thần Ích thấy vậy, không khỏi khẽ nhíu mày, thời điểm Văn Hinh ở bên cạnh hắn, như là phản ứng tự nhiên, hắn lập tức kéo cánh tay Văn Hinh lại
“ Anh không nghe thấy cô ấy nói không muốn cùng anh trở về sao?”
Hắn nói với Tề Nhân KIệt.
Một bên là Du Thần Ích không chịu buông tay, một bên là Tề Nhân Kiệt, hai bên tạo thế giằng co, trận chiến này cả hai đều dùng sức, đều muốn kéo Văn Hinh về phía mình.