Nghe vậy, Văn Hinh vô cùng kinh ngạc, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, cô không nhịn được quay lại , gương mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hiện tại, hắn là chủ nợ của cô, chẳng lẽ cô lại phải trở lại cái nhà tù đó sao?
( ý bảo nhà Du Thần Ích là nhà tù)
Lăng Hạo hiên thấy vẻ tuyệt vọng trên gương mặt Văn Hinh, không khỏi đau xót, anh đứng dậy, nói với Du Thần Ích
“ Tôi thay cô ấy trả trước một ngàn vạn.”
Lần trước trả cho Diêu Phương năm trăm vạn, hiện giờ vẫn còn dư năm trăm vạn, trước hết có thể giúp Văn Hinh trả một phần nợ.
Lúc này, Tề Nhân Kiệt đi tới, lấy ra chi phiếu,
“ Tôi trả thay cô ấy.”
Ai ngờ Du Thần Ích lại trực tiếp cự tuyệt nói:
“ Tôi không chấp nhận bất luận kẻ nào trả nợ thay cô ấy cả.”
“ Anh…”
Lăng Hạo Hiên vô cùng tức giận , nhìn chằm chằm Du Thần Ích
“ Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Du Thần Ích. Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh còn gây khó dễ cho Văn Hinh, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.”
Tề Nhân Kiệt cũng uy hiếp hắn.
Nhưng mà Du Thần Ích cũng không đáp lại bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Văn Hinh nói:
“ Hiện giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn, hoặc là trả tiền, hoặc là về nhà cùng tôi.”
“Du Thần Ích, anh đừng có quá đáng.”
Tề Nhân Kiệt kêu lên, bộ mặt đầy phẫn hận.
Vậy mà, Văn Hinh lại khôi phục tinh thần, chỉ lạnh lùng nói:
“ Đó là bọn họ nợ tiền anh, có quan hệ gì với tôi.”
Thấy Du Thần Ích tỏ vẻ không hiểu, cô đột nhiên nở nụ cười, tốt bụng giải thích;
“ Chẳng lẽ anh không tra được, thật ra thì tôi cũng không phải con gái ruột của Văn Chương sao?”
Lời cô vừa nói ra, khiến cả 3 người đàn ông đứng im tại chỗ, cùng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô.
Cô không phải con ruột của Văn Chương.
Rất nhanh, Lăng Hạo hiên liền hiểu rõ tất cả, tại sao cô ấy lại không muốn về nhà chút nào, chỉ thích ở lại kí túc xá, tại sao cô còn nhỏ như vậy đã phải tự mình bôn ba kiếm tiền đóng học phí, sinh hoạt phí, tại sao cô lại nói cha cô vốn không yêu thương cô, chưa bao giờ coi cô là con gái ông ta. Thì ra, chuyện là như vậy, chỉ vì cô căn bản không phải con ruột của ông ta.
Sau đó, Du Thần Ích cũng bừng tỉnh ra. Hôm đó hắn vẫn hoài nghi, tại sao gia đình Văn Hinh gặp chuyện như vậy, mà Văn Chương lại để cho con gái ruột của mình gánh chịu một mình, còn ông ta lại núp phía sau không làm gì cả, cuối cùng còn đem con gái mình đi làm người thay thế còn hắn thì bỏ nhà đi trốn nợ.
Lúc hắn lấy được tư liệu về Văn Hinh, hắn vẫn còn thắc mắc, trên đời này còn có loại cha tuyệt tình tệ bạc như vậy, lại đem con gái mình bức tới đường cùng.
Bây giờ, nghĩ lại, căn bản hắn cũng không coi Văn Hinh là con gái của hắn.
Tâm, đột nhiên có cảm giác đau đớn không rõ ràng.
Tề Nhân kiệt mặc dù không biết những chuyện này, nhưng nghe qua cũng hiểu Văn Hinh không phải con ruột của cha cô trong lòng anh khiếp sợ vô cùng.
"Mặc dù ông ấy nuôi tôi lớn lên, nhưng ông ấy chưa bao giờ coi tôi là con ruột của ông ấy, bây giờ ông ấy nợ tiền người khác, tại sao lại bắt tôi trả? Anh muốn đòi tiền, có thể trực tiếp đi tìm ông ấy, tôi một phân tiền cũng không có.”
Văn Hinh lạnh lùng nhìn Du Thần Ích, định bỏ đi.
Nghe vậy, Văn Hinh vô cùng kinh ngạc, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, cô không nhịn được quay lại , gương mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hiện tại, hắn là chủ nợ của cô, chẳng lẽ cô lại phải trở lại cái nhà tù đó sao?
( ý bảo nhà Du Thần Ích là nhà tù)
Lăng Hạo hiên thấy vẻ tuyệt vọng trên gương mặt Văn Hinh, không khỏi đau xót, anh đứng dậy, nói với Du Thần Ích
“ Tôi thay cô ấy trả trước một ngàn vạn.”
Lần trước trả cho Diêu Phương năm trăm vạn, hiện giờ vẫn còn dư năm trăm vạn, trước hết có thể giúp Văn Hinh trả một phần nợ.
Lúc này, Tề Nhân Kiệt đi tới, lấy ra chi phiếu,
“ Tôi trả thay cô ấy.”
Ai ngờ Du Thần Ích lại trực tiếp cự tuyệt nói:
“ Tôi không chấp nhận bất luận kẻ nào trả nợ thay cô ấy cả.”
“ Anh…”
Lăng Hạo Hiên vô cùng tức giận , nhìn chằm chằm Du Thần Ích
“ Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Du Thần Ích. Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh còn gây khó dễ cho Văn Hinh, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.”
Tề Nhân Kiệt cũng uy hiếp hắn.
Nhưng mà Du Thần Ích cũng không đáp lại bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Văn Hinh nói:
“ Hiện giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn, hoặc là trả tiền, hoặc là về nhà cùng tôi.”
“Du Thần Ích, anh đừng có quá đáng.”
Tề Nhân Kiệt kêu lên, bộ mặt đầy phẫn hận.
Vậy mà, Văn Hinh lại khôi phục tinh thần, chỉ lạnh lùng nói:
“ Đó là bọn họ nợ tiền anh, có quan hệ gì với tôi.”
Thấy Du Thần Ích tỏ vẻ không hiểu, cô đột nhiên nở nụ cười, tốt bụng giải thích;
“ Chẳng lẽ anh không tra được, thật ra thì tôi cũng không phải con gái ruột của Văn Chương sao?”
Lời cô vừa nói ra, khiến cả người đàn ông đứng im tại chỗ, cùng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô.
Cô không phải con ruột của Văn Chương.
Rất nhanh, Lăng Hạo hiên liền hiểu rõ tất cả, tại sao cô ấy lại không muốn về nhà chút nào, chỉ thích ở lại kí túc xá, tại sao cô còn nhỏ như vậy đã phải tự mình bôn ba kiếm tiền đóng học phí, sinh hoạt phí, tại sao cô lại nói cha cô vốn không yêu thương cô, chưa bao giờ coi cô là con gái ông ta. Thì ra, chuyện là như vậy, chỉ vì cô căn bản không phải con ruột của ông ta.
Sau đó, Du Thần Ích cũng bừng tỉnh ra. Hôm đó hắn vẫn hoài nghi, tại sao gia đình Văn Hinh gặp chuyện như vậy, mà Văn Chương lại để cho con gái ruột của mình gánh chịu một mình, còn ông ta lại núp phía sau không làm gì cả, cuối cùng còn đem con gái mình đi làm người thay thế còn hắn thì bỏ nhà đi trốn nợ.
Lúc hắn lấy được tư liệu về Văn Hinh, hắn vẫn còn thắc mắc, trên đời này còn có loại cha tuyệt tình tệ bạc như vậy, lại đem con gái mình bức tới đường cùng.
Bây giờ, nghĩ lại, căn bản hắn cũng không coi Văn Hinh là con gái của hắn.
Tâm, đột nhiên có cảm giác đau đớn không rõ ràng.
Tề Nhân kiệt mặc dù không biết những chuyện này, nhưng nghe qua cũng hiểu Văn Hinh không phải con ruột của cha cô trong lòng anh khiếp sợ vô cùng.
"Mặc dù ông ấy nuôi tôi lớn lên, nhưng ông ấy chưa bao giờ coi tôi là con ruột của ông ấy, bây giờ ông ấy nợ tiền người khác, tại sao lại bắt tôi trả? Anh muốn đòi tiền, có thể trực tiếp đi tìm ông ấy, tôi một phân tiền cũng không có.”
Văn Hinh lạnh lùng nhìn Du Thần Ích, định bỏ đi.