Cô ta thấy được, lần này Du Thần ích đưa Văn Hinh về, thái độ đã thay đổi hẳn so trước kia. Mà cô cũng không dám thừa nhận đó là bởi vì người phụ nữ kia mang thai , chẳng lẽ…
Chẳng lẽ anh họ thật sự thích người phụ nữ kia?
Chẳng lẽ mình thật sự không có hy vọng sao?
Tại sao?
Đến tột cùng cô có chỗ nào thua kém người phụ nữ kia, nói về dung mạo hay vóc người hay thân thế, cô không thua cô ấy điểm gì cả. nhưng tại sao, anh họ lại chưa từng nhìn cô lấy một lần?
Nắm chặt đôi tay, cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt, trong mắt xẹt qua một sự phẫn hận.
Văn hinh, cô chờ đấy, tôi sẽ không dễ dàng nhường anh họ cho cô đâu.
Nửa đêm, Văn Hinh đột nhiên thấy khát nước, mới đi xuống dưới tầng một rót nước. cô vừa mới xuống tầng một, một bóng dáng lặng lẽ lẻn vào trong phòng cô, sau đó lại đi ra rất nhanh.
Văn hinh rót nước định đi lên tầng , thời điểm đang định đi vào phòng, đột nhiên thấy đèn thư phòng vẫn sáng, lẽ nào Du Thần ích vẫn chưa ngủ, cô tò mò đi tới.
"Đã trễ thế này, còn chưa ngủ sao?"
Cô đứng ở cạnh cửa, thấy Du Thần ích vẫn ngồi trước màn hình máy tính, mi tâm khóa chặt, cô không nhịn được lên tiếng hỏi.
Du Thần ích nghe tiếng nói bèn ngẩng đầu lên, thấy Văn Hinh, có vẻ hơi mệt mỏi , trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc,
“ Tôi đang xem tài liệu, khuya thế rồi sao cô còn chưa ngủ?’
Hắn thấy cô mặc áo ngủ, không khỏi nhăn đôi lông mày.
Văn hinh chỉ vào ly nước trong tay mình
“ khát nước, nên phải đi lấy.”
Nói xong, cô lại cười cười với hắn, sau đó xoay người trở về phòng của mình.
Nụ cười ấy, nhẹ nhàng như làn khói, khiến cho Du Thần ích không khỏi sửng sốt, chỉ cảm thấy chỗ nào đó trong cơ thể đang khẽ lay động.
Đoạn đối thoại ngắn ngủi đêm nay, hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa nơi hắn, không có tranh đấu, không có châm biếm xỉ nhục, tuy chỉ mấy câu ngắn ngủi, nhưng rõ ràng lại không giống những lần trước.
Hắn nhìn căn phòng trống rỗng, bóng dáng cô đã sớm khuất xa, tinh thần vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Văn hinh trở về phòng mình, mới vừa đóng cửa lại, bước lên, đột nhiên bị chượt trân, dường như đã dẫm phải cái gì đó, sau đó cả người mất thăng bằng nghiêng về phía sau ngã xuống…
Du Thần ích ở phòng bên cạnh nghe được tiếng đồ vật bị rơi, có chút không vui nhăn mày lại, cho là người giúp việc nào đó sơ ý làm rơi đồ, nhưng sau đó lại nghĩ , lúc này khuya lắm rồi, người hầu trong nhà đã ngủ từ lâu, không thể làm ra tiếng động lớn như vậy.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, lập tức đứng dậy đi tới trước cửa phòng Văn Hinh , định hỏi thăm một chút, đợi một lúc, nhưng bên trong không hề có động tĩnh gì.
Cô ta thấy được, lần này Du Thần ích đưa Văn Hinh về, thái độ đã thay đổi hẳn so trước kia. Mà cô cũng không dám thừa nhận đó là bởi vì người phụ nữ kia mang thai , chẳng lẽ…
Chẳng lẽ anh họ thật sự thích người phụ nữ kia?
Chẳng lẽ mình thật sự không có hy vọng sao?
Tại sao?
Đến tột cùng cô có chỗ nào thua kém người phụ nữ kia, nói về dung mạo hay vóc người hay thân thế, cô không thua cô ấy điểm gì cả. nhưng tại sao, anh họ lại chưa từng nhìn cô lấy một lần?
Nắm chặt đôi tay, cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt, trong mắt xẹt qua một sự phẫn hận.
Văn hinh, cô chờ đấy, tôi sẽ không dễ dàng nhường anh họ cho cô đâu.
Nửa đêm, Văn Hinh đột nhiên thấy khát nước, mới đi xuống dưới tầng một rót nước. cô vừa mới xuống tầng một, một bóng dáng lặng lẽ lẻn vào trong phòng cô, sau đó lại đi ra rất nhanh.
Văn hinh rót nước định đi lên tầng , thời điểm đang định đi vào phòng, đột nhiên thấy đèn thư phòng vẫn sáng, lẽ nào Du Thần ích vẫn chưa ngủ, cô tò mò đi tới.
"Đã trễ thế này, còn chưa ngủ sao?"
Cô đứng ở cạnh cửa, thấy Du Thần ích vẫn ngồi trước màn hình máy tính, mi tâm khóa chặt, cô không nhịn được lên tiếng hỏi.
Du Thần ích nghe tiếng nói bèn ngẩng đầu lên, thấy Văn Hinh, có vẻ hơi mệt mỏi , trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc,
“ Tôi đang xem tài liệu, khuya thế rồi sao cô còn chưa ngủ?’
Hắn thấy cô mặc áo ngủ, không khỏi nhăn đôi lông mày.
Văn hinh chỉ vào ly nước trong tay mình
“ khát nước, nên phải đi lấy.”
Nói xong, cô lại cười cười với hắn, sau đó xoay người trở về phòng của mình.
Nụ cười ấy, nhẹ nhàng như làn khói, khiến cho Du Thần ích không khỏi sửng sốt, chỉ cảm thấy chỗ nào đó trong cơ thể đang khẽ lay động.
Đoạn đối thoại ngắn ngủi đêm nay, hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa nơi hắn, không có tranh đấu, không có châm biếm xỉ nhục, tuy chỉ mấy câu ngắn ngủi, nhưng rõ ràng lại không giống những lần trước.
Hắn nhìn căn phòng trống rỗng, bóng dáng cô đã sớm khuất xa, tinh thần vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Văn hinh trở về phòng mình, mới vừa đóng cửa lại, bước lên, đột nhiên bị chượt trân, dường như đã dẫm phải cái gì đó, sau đó cả người mất thăng bằng nghiêng về phía sau ngã xuống…
Du Thần ích ở phòng bên cạnh nghe được tiếng đồ vật bị rơi, có chút không vui nhăn mày lại, cho là người giúp việc nào đó sơ ý làm rơi đồ, nhưng sau đó lại nghĩ , lúc này khuya lắm rồi, người hầu trong nhà đã ngủ từ lâu, không thể làm ra tiếng động lớn như vậy.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, lập tức đứng dậy đi tới trước cửa phòng Văn Hinh , định hỏi thăm một chút, đợi một lúc, nhưng bên trong không hề có động tĩnh gì.