Cô cũng không phải người ngu, không có việc gì cũng không dại đi tìm phiền toái cho mình. Cho nên lúc vào công ty, cô thấy mọi việc đều do một tay Diêu Phương quản lí, quả thực là mệt chết đi, cũng do bà ấy cầu xin cô, cho nên cô mới đành đáp ứng.
Nhưng mà sau khi vào công ty, cô lại có chút hối hận. Bời vì cô phải đối mặt với Lạc tình, ngồi đối diện với bàn làm việc của cô ta, mà lạc Tình lại không ngừng trừng mắt với cô, bộ dạng hận không thể nuốt chửng cô vậy.
Buổi trưa, giám đốc Vương tới, chỉ đích danh muốn gặp Văn Hinh. Văn Hinh đem bản hợp đồng mới được in lại đưa cho hắn xem, giám đốc Vương nhìn kĩ bản hợp đồng rồi kí tên mình xuống, sau đó cầm chi phiếu Diêu Phương kí rời đi, chuyện này cứ như vậy kết thúc tốt đẹp.
Thế nhưng chuyện này vừa mới được giải quyết, Lạc Tình bên kia lại gây ra chuyện rắc rối khác. Lần trước là chưa được sự đồng ý của Diêu Phương, đã tự mình đồng ý cho siêu thị bán đi một số sản phẩm, kết quả là đều bị trả hàng lại, hơn nữa có mấy khách hàng còn tố cáo lên trung tâm phục vụ khách hàng, nên ảnh hưởng rất lớn tới công ty, khiến cho bất kì sản phẩm nào của công ty việc tiêu thụ cũng bị đình trệ.
Diêu Phương nhận được tin đó, gọi Lạc Tình vào phòng làm việc rồi hung hăng dạy dỗ một trận, sau đó lại cho gọi văn Hinh.
“ Cô cũng biết chuyện này chứ?” Đợi Văn Hinh vào phòng, Diêu Phương bèn trực tiếp hỏi cô.
Văn hinh gật đầu , thấy chân mày Diêu Phương vẫn khóa chặt, vì vậy mới nói: “ Thật ra thì chuyện này công ty phải đứng ra xin lỗi khách hàng, ngoài ra còn phải bồi thường cho những khách hàng đã mua những sản phẩm kia. Không chỉ vậy, vì chuyện này, mọi người có xu hướng mất niềm tin đối với sản phẩm của công ty, cho nên tốt nhất công ty nên thực hiện hoạt động thúc đẩy tiêu thụ, chỉ cần từ nay về sau không xuất hiện vấn đề giống như vậy nữa, tôi tin với danh tiếng của công ty, nhất định sẽ lấy lại được niềm tin nơi người tiêu dùng.
Nghe vậy, trên mặt Diêu Phương rốt cuộc vẫn nở ra nụ cười nhàn nhạt, chân mày vốn đang nhíu chặt rốt cuộc cũng từ từ giãn ra, “ Việc này giao cho cô làm đi.”
"Tốt!" Văn hinh gật đầu đồng ý,.
Sau đó, theo như Văn Hinh chỉ đạo, tất cả những khách hàng mua phải sản phẩm lỗi đều được bồi thường, hơn nữa kết quả xử lí tốt được khách hàng tỏ vẻ hài lòng, nên tiếp tục sử dụng sản phẩm của công ty.
Cô thảo luận với phòng kế hoạch, công ty quyết định tiến hành một hoạt động bán tháo, tất cả sản phẩm đều được hạ giá xuống, hơn nữa còn có sản phẩm tặng kèm. Hoạt động được tiến hành trong 3 ngày, bởi vì trước nay danh tiếng của công ty vẫn rất tốt, cho nên trong mấy ngày đó tất cả các sản phẩm đều được bán sạch sẽ.
Cứ như vậy, cùng với sự nỗ lực của Văn Hinh và toàn thể nhân viên, rốt cuộc chuyện này cũng được giải quyết, sản phẩm của công ty một lần nữa trở thành sản phẩm được tiêu thụ mạnh ở các siêu thị.
Nhưng mà , chuyện này vừa mới xong xuôi, Lạc Tình dường như cố ý đối kháng với Văn Hinh, liên tiếp phạm sai lầm, không thể tự mình giải quyết vấn đề, cuối cùng toàn bộ lại đổ trên người văn Hinh.
Nếu không phải vừa rồi thấy bộ dạng luống ca luống cuống của Lạc Tình, Văn Hinh cơ hồ cũng sẽ không nghi ngờ cô ta, cô ta cũng không phải cố ý gây phiền toái cho cô, nhưng lại khiến cô phải liên tục đi khắc phục hậu quả cho cô ta.
Cũng vì những chuyện này, nên Diêu Phương càng thêm khẳng định năng lực của Văn Hinh, bà ngày càng thưởng thức cô. Bởi vì bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, Văn Hinh đều đưa ra biện pháp trực tiếp hiệu quả để giải quyết, hơn nữa lại không dài dòng dây dưa, mà lại gọn gàng linh hoạt không thua kém gì Du Thần ích.
( Bà tự hào về con bà quá đấy.)
Dần dà, mỗi khi cần phải quyết định một việc gì tương đối quan trọng, bà đểu tham khảo qua ý kiến của Văn Hinh. Mà lần nào, văn Hinh cũng đều chỉ ra được trọng tâm vấn đề, hơn nữa còn đưa ra quan điểm của mình cho bà tham khảo.
Cuối cùng, tất cả mọi nhân viên trong công ty đều biết, tổng giám đốc của họ mời được một người vô cùng lợi hại, hơn nữa lại là một cô gái.
Vì Văn Hinh được Diêu Phương tán thưởng, Lạc Tình lại càng thêm hận sâu Văn Hinh, mỗi lần nhìn thấy Văn Hinh, cô ta đều cắn răng nghiến lợi nhìn cô. Mà Văn Hinh lại không sợ thẳng thắn đối mặt với cô ta, điều này khiến Lạc Tình càng thêm hận cô.
Ngược lại, mấy ngày trôi qua, Văn Hinh và thư kí Trần Ảnh của Lam Dật Thần lại nói chuyện rất hợp. Trần Ảnh là một cô gái tao nhã dịu dàng, mỗi bước chân của cô ấy cũng cho thấy một dáng vẻ dịu dàng có giáo dục, ngoài ra còn rất hào phóng với người khác.
( Hơi chém đấy nhé)
Hơn nữa dáng dấp Trần ảnh cũng rất xinh đẹp, chung quy lại Văn Hinh lại cảm thấy Trần Ảnh này khiến cô có cảm giác rất quen thuộc, tựa như đã gặp cô ấy ở đâu rồi vậy.
Đến bữa ăn trưa, Văn Hinh rốt cuộc cũng không nhịn được, đang ngồi đối diện với Trần Ảnh, hỏi, “ Trước kia chúng ta có phải đã từng gặp nhau hay không? Sao tôi nghĩ thế nào cũng thấy cô trông rất quen nha.”
Nghe vậy, trong mắt Trần ảnh khẽ thoáng qua một chút bối rối, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “ Không có đi, trí nhớ của tôi rất tốt, nhưng mà tôi cũng không nhớ rõ đã gặp chị ở chỗ nào nha. Nhưng mà, chị cho tôi cảm giác cũng rất quen thuộc, tựa như trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi vậy.”
"Thật sao!" Văn hinh nở nụ cười, trêu ghẹo nói: "Có lẽ kiếp trước chúng ta có duyên với nhau, nên kiếp này, liền nhận ra nhau. Thật may là chúng ta đều là phụ nữ, nếu mà là một nam một nữ, thì rất thú vị đấy nhé.”
"Xì!" Trần ảnh lập tức bật cười, "Chị thật là thú vị!"
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Văn Hinh vẫn còn một chút hoài nghi, cảm giác trong lòng cô lúc này có chút tò mò, lúc nãy cô nhận ra trong mắt Trần Ảnh có thoáng qua một chút hoảng thốt. Cô khẳng định , Trần Ảnh có chuyện gì giấu mọi người, nhưng mà là chuyện riêng của cô ấy, cô ấy không nói người khác cũng sẽ không biết.
Trong cuộc đời mỗi con người, tận sâu trong đáy lòng của ai đó, có thể sẽ luôn cất giấu một bí mật mà chỉ người đó mới biết được.
Chương : Ghen tức bay ngang!
Chủ nhật này, Văn Hinh rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi rồi, hơn nữa nghe Diêu Phương nói, tuần sau Du Thần Ích sẽ trở về. Sau khi cô biết, trong lòng lại có chút khẩn trường và mong đợi, giống như người sắp trở về, là một người vô cùng quan trọng vậy.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ tới bức hình trên bàn làm việc của anh ta, nghĩ tới cho đến tận bây giờ Du Thần Ích vẫn nhớ mãi không quên người phụ nữ kia thì bao mong đợi cùng vui mừng trong lòng cô trong nháy mắt liền biến mất, tâm tình cô trong giây lát lại rơi vào đáy cốc.
Buổi trưa, Văn hinh đang nằm nghỉ ngơi ở trong vườn hoa, đột nhiên nhớ tới Lăng Hạo Hiên, nghĩ tới cũng đã một thời gian khôn g gặp mặt, có chút nhớ nhung, cũng không biết bây giờ anh thế nào.
Nhớ lần trước anh vì giúp cô trả nợ mà bán đi thành quả nghiên cứu khoa học mà mình vất vả nghiên cứu một năm mới được, nhớ tới cô không lời từ biệt đã đi mà anh khổ sở tìm kiếm mình, trong lòng cô tràn đầy cảm động, lúc này cô quyết định đi tới thăm anh một chút, thuận tiện nói cho anh biết, sau khi cô sinh con xong, cô sẽ trả lại anh tiền.
Sau khi chào hỏi Diêu Phương, cô vốn định thuê xe đi bệnh viện, nhưng mà Diêu Phương lại cho tài xế lái xe đưa cô tới bệnh viện.
Đi tới bệnh viện, Văn hinh trực tiếp đến phòng làm việc tìm Lăng Hạo Hiên, mặt trời đã tỏa nắng trên cao, người tới khám bệnh cũng không nhiều lắm, cho nên trong phòng khám chỉ có một mình Lăng Hạo Hiên.
Bước chân nhè nhẹ đi tới trước bàn làm việc của Lăng hạo Hiên, cô dựa vào chiếc ghế chuyên dùng cho bệnh nhân ngồi khám bệnh, ngồi xuống, sau đó không nói không rằng nhìn Lăng Hạo Hiên.
Lúc này, Lăng hạo Hiên đang cúi đầu xem báo cáo chẩn đoán bệnh , nghe thấy âm thanh, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: “ Xin hỏi chỗ nào không thoải mái ?” Thanh âm trước sau như một, dịu dàng dễ nghe.
“ Bác sĩ, tôi phát hiện ra gần đây tôi ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới một người, anh có thể giúp tôi xem, đến cùng tôi bị bệnh gì không”
"Cái gì?" Lăng Hạo hiên cảm thấy kinh ngạc, lúc này mới ngẩng đầu lên về phía “ bệnh nhân” , sau khi nhìn thấy khuôn mặt người kia, anh lập tức ngây dại.
"Văn hinh!" Thật lâu,anh mới phản ứng lại, vui mừng khôn tả.
"Là mình!" Văn Hinh nở nụ cười, một người vốn luôn trầm tính như Lăng Hạo Hiên cũng lập tức vui vẻ hẳn lên, “ Đột nhiên nhớ tới cậu, cậu xem, cậu thế nào, có nhớ mình không?” Nói xong, cô nhíu mày liếc nhì Lăng hạo Hiên, bộ như nếu như cậu dám nói không tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.
Sau đó, Lăng Hạo hiên cũng cười , "Nếu như cậu không xuất hiện, mình liền gọi điện báo cảnh sát” nói xong, sắc mặt anh cũng đột nhiên thay đổi, chắm chú nhìn Văn Hinh, giọng nói có chút nặng nề hỏi: “ Thời gian qua… cậu có khỏe không? Bọn họ có đối tốt với cậu không?” Có trời mới biết kể từ khi cô một lần nữa trở lại nhà họ Du. Anh đã lo lắng như thế nào.( edit xong câu này nghe muốn khóc.)
Văn hinh khẽ tựa vào ghế, đắc ý nói: “ bọn họ dám không đối xử tốt với mình sao, bây giờ trong bụng mình đang mang con cháu nghi ngờ là của nhà họ Du, bọn họ hận không thể cung phụng mình lên tận trời ý chứ, như thế nào lại dám không tốt với mình.”
( Đau xót, ý chị nói nghi ngờ là ám chỉ thằng Ích nó nghi đấy.)