Chủ nhật này, Văn Hinh rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi rồi, hơn nữa nghe Diêu Phương nói, tuần sau Du Thần Ích sẽ trở về. Sau khi cô biết, trong lòng lại có chút khẩn trường và mong đợi, giống như người sắp trở về, là một người vô cùng quan trọng vậy.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ tới bức hình trên bàn làm việc của anh ta, nghĩ tới cho đến tận bây giờ Du Thần Ích vẫn nhớ mãi không quên người phụ nữ kia thì bao mong đợi cùng vui mừng trong lòng cô trong nháy mắt liền biến mất, tâm tình cô trong giây lát lại rơi vào đáy cốc.
Buổi trưa, Văn hinh đang nằm nghỉ ngơi ở trong vườn hoa, đột nhiên nhớ tới Lăng Hạo Hiên, nghĩ tới cũng đã một thời gian khôn g gặp mặt, có chút nhớ nhung, cũng không biết bây giờ anh thế nào.
Nhớ lần trước anh vì giúp cô trả nợ mà bán đi thành quả nghiên cứu khoa học mà mình vất vả nghiên cứu một năm mới được, nhớ tới cô không lời từ biệt đã đi mà anh khổ sở tìm kiếm mình, trong lòng cô tràn đầy cảm động, lúc này cô quyết định đi tới thăm anh một chút, thuận tiện nói cho anh biết, sau khi cô sinh con xong, cô sẽ trả lại anh tiền.
Sau khi chào hỏi Diêu Phương, cô vốn định thuê xe đi bệnh viện, nhưng mà Diêu Phương lại cho tài xế lái xe đưa cô tới bệnh viện.
Đi tới bệnh viện, Văn hinh trực tiếp đến phòng làm việc tìm Lăng Hạo Hiên, mặt trời đã tỏa nắng trên cao, người tới khám bệnh cũng không nhiều lắm, cho nên trong phòng khám chỉ có một mình Lăng Hạo Hiên.
Bước chân nhè nhẹ đi tới trước bàn làm việc của Lăng hạo Hiên, cô dựa vào chiếc ghế chuyên dùng cho bệnh nhân ngồi khám bệnh, ngồi xuống, sau đó không nói không rằng nhìn Lăng Hạo Hiên.
Lúc này, Lăng hạo Hiên đang cúi đầu xem báo cáo chẩn đoán bệnh , nghe thấy âm thanh, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: “ Xin hỏi chỗ nào không thoải mái ?” Thanh âm trước sau như một, dịu dàng dễ nghe.
“ Bác sĩ, tôi phát hiện ra gần đây tôi ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới một người, anh có thể giúp tôi xem, đến cùng tôi bị bệnh gì không”
"Cái gì?" Lăng Hạo hiên cảm thấy kinh ngạc, lúc này mới ngẩng đầu lên về phía “ bệnh nhân” , sau khi nhìn thấy khuôn mặt người kia, anh lập tức ngây dại.
"Văn hinh!" Thật lâu,anh mới phản ứng lại, vui mừng khôn tả.
"Là mình!" Văn Hinh nở nụ cười, một người vốn luôn trầm tính như Lăng Hạo Hiên cũng lập tức vui vẻ hẳn lên, “ Đột nhiên nhớ tới cậu, cậu xem, cậu thế nào, có nhớ mình không?” Nói xong, cô nhíu mày liếc nhì Lăng hạo Hiên, bộ như nếu như cậu dám nói không tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.
Sau đó, Lăng Hạo hiên cũng cười , "Nếu như cậu không xuất hiện, mình liền gọi điện báo cảnh sát” nói xong, sắc mặt anh cũng đột nhiên thay đổi, chắm chú nhìn Văn Hinh, giọng nói có chút nặng nề hỏi: “ Thời gian qua… cậu có khỏe không? Bọn họ có đối tốt với cậu không?” Có trời mới biết kể từ khi cô một lần nữa trở lại nhà họ Du. Anh đã lo lắng như thế nào.( edit xong câu này nghe muốn khóc.)
Văn hinh khẽ tựa vào ghế, đắc ý nói: “ bọn họ dám không đối xử tốt với mình sao, bây giờ trong bụng mình đang mang con cháu nghi ngờ là của nhà họ Du, bọn họ hận không thể cung phụng mình lên tận trời ý chứ, như thế nào lại dám không tốt với mình.”
( Đau xót, ý chị nói nghi ngờ là ám chỉ thằng Ích nó nghi đấy.)
Văn hinh khẽ tựa vào ghế, đắc ý nói: “ bọn họ dám không đối xử tốt với mình sao, bây giờ trong bụng mình đang mang con cháu nghi ngờ là của nhà họ Du, bọn họ hận không thể cung phụng mình lên tận trời ý chứ, như thế nào lại dám không tốt với mình.”
( Đau xót, ý chị nói nghi ngờ là ám chỉ thằng Ích nó nghi đấy.)
Nghe vậy, Lăng Hạo Hiên không khỏi bật cười, đưa tay nhẹ vuốt dọc mũi Văn Hinh, cưng chiều nói: “ Cậu nha, thật là…” Anh không biết nên nói với cô như thế nào nữa.
"Như thế nào?" Văn Hinh chợt nhíu mày, liếc xéo Lăng Hạo Hiên, bộ dáng cà lơ phất phơ của cô khiến Lăng Hạo Hiên phải bật cười.
"Không có gì!" Lăng Hạo Hiên vội vàng lắc đầu, không khỏi nở nụ cười, đột nhiên dường như nghĩ tới điều gì, anh đưa tay ra kéo Văn Hinh từ trên ghế ngồi dậy, “ Đi thôi, tớ dẫn cậu đi kiểm tra.”
Văn Hinh ra chiều không hiểu, “ Thân thể mình rất tốt, kiểm tra cái gì?”
"Khám thai!" Lăng Hạo hiên cũng không quay đầu lại, trực tiếp kéo cô ra ngoài, dừng lại trước khoa phụ sản họ mới dừng lại.
Văn Hinh muốn cự tuyệt, nhưng ánh mắt Lăng Hạo hiên lại trừng cô, khiến cô chỉ còn cách ngoan ngoãn đi vào trong, rồi ngoan ngoãn để bác sĩ làm kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, Lăng Hạo Hiêncầm lấy báo cáo, mọi thứ đều bình thường, lúc này mới yên lòng.
“ Mình đã nói rồi, mình rất tốt, căn bản không cần kiểm tra gì cả.” Trên đường trở về, Văn Hinh vẫn không ngừng oán trách.
Mà Lăng Hạo hiên vẫn đỡ hông giúp cô, trông giống như anh luôn sợ cô sẽ ngã úp xuống vậy, “ Về sau tuần nào cậu cũng phải tới đây làm kiểm tra, như vậy tớ mới có thể yên tâm.”
Văn hinh trực tiếp lớn tiếng cự tuyệt, "Không cần, bác sĩ nói một tháng kiểm tra một lần là được rồi.” Cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh đối với cô, sự quan tâm ấy khiến cô cảm động.
"Minh nói kiểm tra thì phải kiểm tra!" Lăng Hạo hiên tuyệt đối không thỏa hiệp.
Hai người cứ như vậy, người ngoài nhìn tư thế của hai người trông hết sức thân mật , giống như một đôi tình nhân đang trong gian đoạn yêu đương cuồng nhiệt vậy. Một màn này, vừa vặn đập vào mắt hai người cũng vừa mới ra khỏi phòng khám, chỉ thấy sắc mặt của người nào đó lập tức thay đổi.
"Ah, đó không phải là chị dâu sao? Bên cạnh chị ấy? không phải là bác sĩ thanh mai trúc mã của chị ấy đó sao” Một người nói lên nghi vấn, nhìn hai người trước mắt, sau đó quay lại nhìn người bên cạnh mình, lại thấy sắc mặt tên kia đã sớm âm trầm, không khỏi âm thầm xuýt xoa.
"Đi thôi!" Người nọ lạnh lùng nhìn Văn Hinh và Lăng Hạo hiên một cái, xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, quản gia Trần lập tức đi mở cửa, sau khi thấy hai người ngoài cửa thì lập tức trợn mắt, “ Thiếu gia, Lam thiếu gia.”
Du Thần Ích chỉ nhẹ gật đầu, sau đó trầm mặc đi vào, mà lam Dật Thần đi theo phía sau hắn lại thập phần vui vẻ chào hỏi quản gia Trần:” Trần bá, khỏe không?”
Nghe thấy tiếng động, Diêu Phương đi từ trên lầu xuống, thấy Du Thần ích, cũng hơi sững sờ, “ Thần Ích? Không phải con nói tuần sau mới về sao?”