“ Đã xử lí xong mọi việc rồi, nên mới quay về sớm. Du Thần Ích vẫn mặt lạnh nói, chờ Diêu Phương ngồi xuống ghế sa lon, hắn mới lại hỏi: “ Trong thời gian con không có ở đây, công ty vẫn ổn chứ ạ?”
Diêu Phương nhíu mày, sau đó đem mọi chuyện đã xảy ra kể cho Du Thần Ích, bao gồm cả những sai lầm của Lạc Tình, cuối cùng đều do một tay Văn Hinh giúp giải quyết hết thảy.
Nghe xong những lời Diêu Phương nói, Lam Dật Thần lập tức tỏ vẻ giật mình, “ Thật không ngờ, chị dâu lại lợi hại như vậy .”
Mà Du Thần Ích mặc dù không hề tỏ vẻ gì, nhưng mà trong lòng cũng hơi chấn động rồi, người phụ nữ kia nhìn ngoài có vẻ nhu nhược, không ngờ lại có thể xử lí dứt khoát quả quyết mọi việc như thế, khiến ngay cả hắn cũng phải bội phục cô.
“ Xảy ra những chuyện này, tại sao lại không gọi điện báo cho con biết? Trước khi đi không phải con đã nói, có chuyện gì thì lập tức báo cho con sao.” Trong lòng hắn mặc dù cũng phải cảm thán tài năng của Văn Hinh, nhưng vẫn có chút giận Diêu Phương, nếu như lần này không có Văn Hinh, không biết mọi chuyện sẽ diễn biến như thế nào?
“ Con ở nước ngoài, coi như là mẹ nói cho con thì có lợi gì?” Diêu Phương lạnh nhạt nói, “ Mọi chuyện đều đã được xử lí tốt, con yên tâm đi.”
"Tình nhi đâu?" Du Thần ích nhìn xung quanh phòng khách, từ lúc hắn quay lại tới giờ, cũng không thấy bóng dáng nha đầu kia.
Nhắc tới lạc Tình, Diêu Phương không khỏi nhíu mày, vẫn đau đầu không dứt. “ Hôm nay nó đi ra ngoài dạo phố rồi, có thể lát nữa mới về.” Cô cháu gái này, xem ra thật đúng như lời Văn Hinh nói, từ lúc sinh ra tới giờ, chuyện gì cũng không phải làm, xảy ra chuyện cũng chỉ biết trốn phía sau, khiến người khác đi dọn dẹp tàn cuộc cho mình mà thôi.
Nếu như, Lạc Tình có thể bằng một nửa Văn Hinh, bà cũng sẽ không phải nhức đầu như bây giờ.
Nghe vậy, DU Thần ích cũng không nói gì nữa, chỉ trầm mặc cúi đầu.
Trong bệnh viện, Văn Hinh cùng Lăng Hạo hiên đã hàn huyên được hơn một tiếng, đã có bệnh nhấn lục đục tới phòng khám bệnh. Văn Hinh không muốn quấy rầy anh, vì vậy mới cáo biệt Lăng Hạo Hiên, cũng đáp ứng tuần sau sẽ quay lại thăm anh.
Khi cô vừa về tới nhà, ngoài ý muốn thấy người đang ngồi trê ghế salon, cô không khỏi sửng sốt. Không phải Diêu Phương nói bọn họ tuần sau mới về sao. Thế nào hôm nay lại về rồi?
Thấy cô, Lam Dật Thần lập tức ngẩng đầu tươi cười chào hỏi cô, “ Chị dâu, chị về rồi à?”
Văn hinh gật đầu với hắn một cái, sau đó lại nhìn người bên cạnh hắn, thấy gương mặt lạnh lùng của Du Thần Ích, hắn cũng không thèm liếc cô dù chỉ một lần. Thấy thế, cô không khỏi nhướng mày, khóe miệng nổi lên một nụ cười nhạt, cũng không nói gì, liền đi thẳng lên lầu.
Nhìn dáng dấp của hắn, dường như hắn rất không muốn nhìn thấy cô vậy.
Thấy cô chuẩn bị đi lên lầu, đột nhiên Lam Dật Thần hỏi: “ chị dâu, thân thể chị có phải không thoải mái không?”
Nghe vậy, Văn Hinh dừng bước, xoay người nhìn Lam Dật Thần, mỉm cười hỏi: “ Anh xem tôi có giống không thoải mái không?”
“ Vậy hôm nay chị tới bệnh viện làm gì vậy?” Lam Dật Thần ra vẻ nghi hoặc.
Lần này, Văn Hinh cảm thấy kinh ngạc , cô nhìn chằm chằm Lam Dật Thần, hỏi: “ Làm sao anh biết tôi tới bệnh viện/” HỎi xong, cô cũng lập tức hiểu ra, lúc cô ra khỏi cửa cũng đã nói cho Diêu Phương cô đi bệnh viện thăm bằng hữa của mình, nghĩ bà ấy sẽ nói cho hắn biết, cho nên cũng không cảm thấy có gì kì quái .
Lam Dật Thần nhìn Văn Hinh nở nụ cười thần bí, “ Chúng tôi không chỉ biết chị đi bệnh viện, mà còn biết chị đi chung với ai nha.”
"Hả? Vậy anh nói xem tôi đi cùng với ai?” Văn Hinh cảm thấy thú vị, không nhìn được bèn hỏi lại
Lam Dật Thần liếc người bên cạnh một cái, sau đó cười rộ lên, nói: “ Đương nhiên là bác sĩ thanh mai trúc mã đó ở chung một chỗ với chị, tôi còn thấy các người ôm ôm ấp ấp vừa cười vừa nói nha.” Hắn nói xong, không quên nhìn người bên cạnh , quả nhiên sắc mặt người này đã đại biến rồi, nụ cười của hắn càng đậm hơn.
Lam Dật Thần nói xong, sắc mặt Diêu Phương cũng thay đổi, có chút không vui, nhưng vẫn không nói gì.
Chỉ có Văn Hinh lại nở nụ cười, cô nhíu mày nhìn Lam Dật Thần, cười nói: “ Xem ra chính anh thân thể không thoải mái đi.” Nghe lời Lam Dật Thần nói, cô lập tức liền đoán ra, người này nhất định là đã gặp cô ở bệnh viện, hơn nữa đúng lúc trông thấy Lăng hạo Hiên ôm cô, cho nên cô khẳng định nhất định hắn cũng đã đến bệnh viện.
Quả nhiên, lam Dật Thần lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Văn Hinh, hỏi: "Làm sao chị biết?"
“ Tôi tới bệnh viện thăm bạn, anh không có việc gì chạy tới bệnh viện làm gì?” Văn Hinh giả ngu nhìn Lam Dật Thần, lại thấy Du Thần ích vẫn thủy chung không lên tiếng đột nhiên đứng lên.
"Về sau không có lệnh của tôi, không cho phép cô bước ra khỏi nhà này nửa bước!”
( mie, lệnh của thượng Hoàng à?)
Văn Hinh nghe thấy giọng điệu ra lệnh lạnh lùng của hắn, trong lòng cảm thấy có chút lạnh, vì vậy mới nói: “ Xin hỏi một chút, anh dùng thân phận gì để ra lệnh cho tôi?” Cô gặp ai, liên quan gì tới hắn.
"Tôi——" Du Thần Ích nhất thời nghẹn họng, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Dùng thân phận gì?
Giữa hắn và cô… hình như cái gì cũng không phải.
"Tốt!" Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Du Thần ích, Lam Dật Thần lập tức vỗ tay, ra chiều khen hay, nhưng rất nhanh hắn liền nhận được một ánh mắt cảnh cáo, nhưng hắn vẫn không thèm để ý, ra sức tán dương Văn Hinh: “ Chị dâu, chị thật lợi hại, tiểu đệ bội phục bội phục.”
Văn hinh cũng làm ra chiều không thấy Lam Dật Thần ánh mắt cô vẫn thẳng tắp nhìn Du Thần Ích, nhíu mày nói: “ Thế nào, cũng không nói được à? Vậy tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi và anh chỉ là quan hệ chủ nợ và người thiếu nợ, nhưng mà chủ nợ không có quyền quản cuộc sống riêng tư của người thiếu nợ đâu.”
( Nói hay VL)