Bởi vì hôm nay là chủ nhật nên tất cả mọi người đều ở nhà, nhưng Văn Hinh chỉ thấy một mình Lạc Tình, về Du Thần ích, ngay cả bóng dáng đều không thấy.
Lạc Tình đang ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, thấy Văn Hinh, sắc mặt liền biến đổi, có chút không tự nhiên, nhưng lại thủy chung không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Văn Hinh.
Văn Hinh thấy vậy, trong lòng cười lanh. Xem ra cô ta cũng biết mình đã phạm sai lầm rồi, coi như cũng không tệ, ít nhất cũng biết sai.
Cô lạnh lùng nhìn Lạc Tình, sau đó trực tiếp đi lên lầu về phòng mình. Bởi vì lần này đã động thai, cho nên Diêu Phương rất cẩn thận, không dám để Văn Hinh động tay chân vào việc gì, chỉ cần cô nằm một chỗ là tốt rồi, toàn bộ việc trong nhà đã có người làm lo.
( vãi nằm để giãy chết à?)
Ban đêm, khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, một bóng dáng thon dài lặng lẽ mở cửa phòng Văn Hinh.
Du Thần Ích lẳng lặng đứng trước giường của Văn Hinh, cần thận nhìn chằm chằm vào cô, mặt mũi cô có vẫn còn tái nhợt, lông mi không khỏi nhíu lại, cảm giác có chút phức tạp.
Tại sao, càng ngày người phụ nữ này lại có thể động tới tim hắn?
Mặc dù một tuần này hắn cố gắng không thèm nghĩ tới cô, nhưng bóng dáng cô vẫn thủy chung không ngừng hiện lên trong đầu hắn, không xua đi được, sao sao xóa hết.
Hắn càng muốn quên, ngược lại càng nhớ hơn.
Kể từ ngày đầu họ quen biết nhau cho tới giờ, mỗi động tác của cô, từng nụ cười , còn mỗi một câu nói của cô, hắn đều khắc sâu trong trí nhớ, rõ ràng tới mức chính hắn cũng cảm thấy khiếp sợ.
Hắn không biết mình đây là thế nào, tại sao lại có loại cảm giác này đối với cô, nhưng hắn tin tuyệt đối không phải là yêu.
Làm sao hắn có thể yêu người phụ nữ này, người hắn thích nhất chỉ có Tình Nhi, Tình nhi của hắn.
Văn hinh bị một cảm giác khác thường làm cho tỉnh giấc, có cảm giác có người đang nhìn mình, loại cảm giác mãnh liệt như gánh nặng trên lưng cô, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.
Cô lật người, mở mắt ra, nhưng trong phòng lại trống không, cô không khỏi nghi ngờ nhíu mày lại.
Nghỉ ngơi một tháng trời, Diêu Phương mới cho văn Hinh xuống giường đi lại. Văn Hinh cảm thấy nếu như mình không ra ngoài dạo phố, phơi nắng, đoán chừng cả người cô mốc meo mất.
Một tháng này, mặc dù toàn bộ thời gian đều nằm trên giường, nhưng cũng may một ngày ba bữa ăn đều được ăn bên ngoài, không có bất kể người nào quấy rầy cô. đăc biệt là Lạc Tình, một tháng rồi không gặp cô ta, thật lòng cô cảm thấy thế giới này thật yên lặng.
Được sự đồng ý của Diêu Phương, cô rốt cuộc cũng có thể xuống giường. Đi tới vườn hoa, cô giang hai cánh tay, sau đó nhắm mắt lại hít thở sâu, không khí trong lành trong nháy mắt bao phủ xung quanh, cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều, không khỏi hít sâu một hơi.
Lúc này, mặt trời mới ló rạng phía sau cô, cả người cô đắm chìm trong ánh mặt trời vàng , cảnh diễm lệ như vậy, như mộng như ảo, tựa như thiến sứ ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô, ( em chém thêm nhé)
Một màn này vừa vặn lọt vào mắt Du Thần ích mới đi từ bên ngoài vào, hắn không khỏi giật mình , trong giây lát, hắn ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt, thiếu chút nữa khiến cho hô hấp của hắn ngừng lại.
Lúc này, mặt trời vừa mới ló rạng, cả người cô đang chìm đắm dưới ánh mặt trời vàng, cảnh đẹp như vậy, như mộng như ảo, tựa như thiên sứ giáng trần.
Du Thần ích vừa vặn thấy được, không khỏi giật mình, hắn ngơ ngác nhìn hình ảnh mỹ lệ trước mắt khiến hắn quên cả hô hấp.
Văn hinh vẫn đứng ở kia, không hề nhúc nhích, Du Thần Ích cũng đứng im không động đậy, cũng không hề tiến lên phá vỡ bức tranh duy mỹ này.
Lúc này, Lạc Tình đột nhiên chạy từ bên trong đến, trong tay vẫn còn đang cầm xấp tài liệu, “ Anh họ, anh…” Còn chưa nói xong đã phải ngừng lại, cô thấy Du Thần Ích đứng đó, ngơ ngác nhìn một chỗ nào đó, cô ta không khỏi tò mò quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn tới, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ ghen tức.
Cô ta oán hận nhìn chằm chằm Văn Hinh, thế nhưng không thể không thừa nhận, lúc này đây văn Hinh quả thực rất hấp dẫn người khác. Ánh mặt trời vàng bao trùm lên người cô, nhìn qua cô vô cùng sạch sẽ tinh khiết trong ánh nắng, không nhiễm chút bụi trần. Còn nữa, nụ cười bên khóe môi cô dịu dàng tỏa nắng, khiến cô ấy càng có sức hút.
Lạc Tình nhìn vậy, ghen tức ngày càng sâu thêm. Lúc này, cô ta đột nhiên có chút hối hận, hối hận ngày đó tại sao lại không dùng sức một chút. Nếu như ngày đó cô ta dùng sức, nói không chừng bây giờ trong bụng văn Hinh đã không còn đứa bé nào rồi, nếu như đứa bé không còn, cô ta cũng sẽ không được ở lại nhà họ Du, sẽ không xuất hiện trước mặt anh họ rồi.
Nghĩ đến đó cô ta càng thêm hối hận.
Nghe được âm than của Lạc Tình, Văn Hinh bèn mở mắt, lập tức trông thấy Du Thần Ích và Lạc Tình ở đằng xa, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Mà Du Thần Ích cũng vội vàng thu hồi tầm mắt, trên mặt hắn lộ ra một chút mất tự nhiên, sau đó nhìn về phía Lạc Tình, “ Em tìm anh có việc gì không?”
Lạc Tình lại nhìn Văn Hinh, lúc này mới đem tài liệu trongt ay đưa cho Du Thần Ích , “ Đây là tài liệu mà anh cần, sáng nay anh quên mang đi, cho nên bảo em đưa qua mà.” Bởi vì hôm nay là chủ nhật, là ngày nghỉ, nhưng Du Thần Ích lại một mực làm thêm giờ, hình như hắn đang tránh né cái gì vậy.
Du Thần Ích nhận lấy tài liệu, nói cảm ơn, rồi trực tiếp xoay người rời đi, khi hắn xoay người, ánh mắt vô tình quét nhẹ Văn Hinh một chút.
Văn hinh cảm nhận được ánh mắt của hắn nhìn mình, lại giả vờ như không thấy, xoay người đi vào trong vườn hoa. Nhưng vừa nhấc chân lên được hai bước, đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô vội vàng xoay người hô: “ Chờ chút đã…”
Nghe được âm thanh của cô, Du Thần Ích dừng bước, xoay người lại, nghi ngờ nhìn về phía Văn Hinh đang chạy tới gần, chân mày hắn lập tức xiết chặt. Người phụ nữ này đúng là vết thương chưa lành đã quên đau, đang có bầu mà còn chạy nhanh như vậy, cô lại muốn vào viện như lần trước sao?
Đợi tới khi Văn Hinh đứng trước mặt hắn, không có vấn đề gì, hắn mới âm thầm thở dài một hơi, “ Chuyện gì?” trong lòng hắn dù có lo lắng cho cô hắn cũng không biểu hiện ra mặt, âm thanh vẫn lạnh băng như trước, tự hồ còn lộ ra chút không nhẫn nại.
CÁC BẠN BẤM VÀO FLIKE VS G+ GIÚP MÌNH VỚI, ỦNG HỘ ĐỂ MÌNH LẤY ĐỘNG LỰC HOÀN BỘ NÀY NÀO, CHÁN QUÁ
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bởi vì hôm nay là chủ nhật nên tất cả mọi người đều ở nhà, nhưng Văn Hinh chỉ thấy một mình Lạc Tình, về Du Thần ích, ngay cả bóng dáng đều không thấy.
Lạc Tình đang ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, thấy Văn Hinh, sắc mặt liền biến đổi, có chút không tự nhiên, nhưng lại thủy chung không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Văn Hinh.
Văn Hinh thấy vậy, trong lòng cười lanh. Xem ra cô ta cũng biết mình đã phạm sai lầm rồi, coi như cũng không tệ, ít nhất cũng biết sai.
Cô lạnh lùng nhìn Lạc Tình, sau đó trực tiếp đi lên lầu về phòng mình. Bởi vì lần này đã động thai, cho nên Diêu Phương rất cẩn thận, không dám để Văn Hinh động tay chân vào việc gì, chỉ cần cô nằm một chỗ là tốt rồi, toàn bộ việc trong nhà đã có người làm lo.
( vãi nằm để giãy chết à?)
Ban đêm, khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, một bóng dáng thon dài lặng lẽ mở cửa phòng Văn Hinh.
Du Thần Ích lẳng lặng đứng trước giường của Văn Hinh, cần thận nhìn chằm chằm vào cô, mặt mũi cô có vẫn còn tái nhợt, lông mi không khỏi nhíu lại, cảm giác có chút phức tạp.
Tại sao, càng ngày người phụ nữ này lại có thể động tới tim hắn?
Mặc dù một tuần này hắn cố gắng không thèm nghĩ tới cô, nhưng bóng dáng cô vẫn thủy chung không ngừng hiện lên trong đầu hắn, không xua đi được, sao sao xóa hết.
Hắn càng muốn quên, ngược lại càng nhớ hơn.
Kể từ ngày đầu họ quen biết nhau cho tới giờ, mỗi động tác của cô, từng nụ cười , còn mỗi một câu nói của cô, hắn đều khắc sâu trong trí nhớ, rõ ràng tới mức chính hắn cũng cảm thấy khiếp sợ.
Hắn không biết mình đây là thế nào, tại sao lại có loại cảm giác này đối với cô, nhưng hắn tin tuyệt đối không phải là yêu.
Làm sao hắn có thể yêu người phụ nữ này, người hắn thích nhất chỉ có Tình Nhi, Tình nhi của hắn.
Văn hinh bị một cảm giác khác thường làm cho tỉnh giấc, có cảm giác có người đang nhìn mình, loại cảm giác mãnh liệt như gánh nặng trên lưng cô, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.
Cô lật người, mở mắt ra, nhưng trong phòng lại trống không, cô không khỏi nghi ngờ nhíu mày lại.
Nghỉ ngơi một tháng trời, Diêu Phương mới cho văn Hinh xuống giường đi lại. Văn Hinh cảm thấy nếu như mình không ra ngoài dạo phố, phơi nắng, đoán chừng cả người cô mốc meo mất.
Một tháng này, mặc dù toàn bộ thời gian đều nằm trên giường, nhưng cũng may một ngày ba bữa ăn đều được ăn bên ngoài, không có bất kể người nào quấy rầy cô. đăc biệt là Lạc Tình, một tháng rồi không gặp cô ta, thật lòng cô cảm thấy thế giới này thật yên lặng.
Được sự đồng ý của Diêu Phương, cô rốt cuộc cũng có thể xuống giường. Đi tới vườn hoa, cô giang hai cánh tay, sau đó nhắm mắt lại hít thở sâu, không khí trong lành trong nháy mắt bao phủ xung quanh, cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều, không khỏi hít sâu một hơi.
Lúc này, mặt trời mới ló rạng phía sau cô, cả người cô đắm chìm trong ánh mặt trời vàng , cảnh diễm lệ như vậy, như mộng như ảo, tựa như thiến sứ ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô, ( em chém thêm nhé)
Một màn này vừa vặn lọt vào mắt Du Thần ích mới đi từ bên ngoài vào, hắn không khỏi giật mình , trong giây lát, hắn ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt, thiếu chút nữa khiến cho hô hấp của hắn ngừng lại.