Quả nhiên, cô lễ tân liền lộ ra nụ cười xin lỗi, đồng thời lễ phép nói: “ Ngại quá, bởi vì tống giám đốc của chúng tôi đã dặn, nếu như không có hẹn trước, thì không gặp ai cả.” Tất cả mọi người đều biết, tổng giám đốc của bọn họ thích những cô gái xinh đẹp, nhưng lên giường xong đều đá hết. Mà cô gái này nhìn cũng biết là bị tổng giám đốc của bọ bỏ rơi, nên mới tìm tổng giám đốc muốn hợp lại.
Nếu như đã bị tổng giám đốc bỏ rơi, tuyệt đối sẽ không còn bất kì cơ hội nào nữa rồi, bởi vì những bạn gái của tổng giám đốc từ trước tới giờ đều có mới nới cũ, bị tổng giám đốc vứt bỏ, đàn bà con gái có biết bao người muốn trở lại bên cạnh hắn lần nữa, nhưng cuối cùng không một ai thành công.
Cho nên, người phụ nữ trước mắt này e rằng nhất định phải thất vọng cùng thương tâm rồi.
Nhưng mà, điều làm cô cảm thấy kì lạ là, tại sao người phụ nữ này lại không hề lộ ra chút thương tâm nào, vẫn bình tĩnh ung dung như là đến tìm bằng hữu vậy.
Thấy trong mắt cô lễ tân có vẻ nghi ngờ, Văn Hinh vốn thông minh nên lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng của đối phương, cô lập tức nở nụ cười: “ tôi là bằng hữu của Tổng giám đốc các cô, hôm nay tôi tới tìm anh ấy vì có chuyện quan trọng muốn bàn với anh ấy, phiền cô thông báo cho anh ấy một tiếng, được không?”
Nhưng, cô lễ tân vẫn không đồng ý: “ Ngại quá, tổng giám đốc của chúng tôi đã giao phó, không phải việc phỏng vấn quan trọng, khôngđược sự cho phép của phòng thư kí, mời cô hẹn tổng giám đốc trước rồi hãy gặp.”
Nghe vậy, cơ hồ Văn hinh cũng hết ý kiến, tên Tề Nhân Kiệt này, muốn gặp mặt lại khó như vậy, nếu như không phải lo lắng cho anh ta, thì cô đã sớm quay về rồi.
Ngay lập tức, trong lòng cô đã có chủ ý, vì vậy cô mới tiến lên , cười nói: “ hôm nay tôi tới bàn chuyện công việc với tổng giám đốc của các cô, bàn về kí hết hợp đồng xuất khẩu dệt may sang khu vực Đông Nam Á!” Cô biết Tập đoàn Gấm Vinh là Overlord làm trong cùng một lĩnh vực, phạm vi buôn bán toàn cầu, các ngành nghề đều có bàn tay bọn họ, hơn nữa đều là các ông trùm trong ngành.
Nghe vậy, lễ tân sửng sốt, nhìn về phía Văn Hinh, ánh mắt bán tín bán nghi, nhưng Văn Hinh vẫn bình tĩnh như cũ, mặc cho đối phương quan sát cô thế nào, bộ dáng cô vẫn ung dung thong thả, không hề có chút chột dạ nào.
Rốt cuộc, lễ tân cũng có chút luống cuống, nếu quả thực là như vậy, nếu như làm trễ nãi việc đại sự của tổng giám đốc, thì cái chức nho nhỏ này của cô chắc chắn sẽ không giữ được, nhẹ thì trừ lương, nghiêm trọng thì phải cuốn gói đi, cô đây là do nhờ người có quan hệ mới vào được tập đoàn gấm Vinh nha.
"Vậy cũng ,tôi đi nói giúp cô một tiếng, xin hỏi cô họ gì>” Ngay lập tức, giọng nói của lễ tân trở nên hết sức cung kính.
"Họ Văn!" Văn hinh lạnh nhạt nói, trong lòng cảm thấy buồn cười, nếu như bị Tề Nhân Kiệt biết vừa rồi cô lừa lễ tân của hắn, không biết hắn trong cơn tức giận có đuổi việc cô lễ tân này không, nếu như vậy lúc đó cô lại mang tội lớn rồi.
“ Được, vậy cô chờ một chút, tôi lập tức giúp cô gọi thư kí của tổng giám đốc .” Lễ tân nói xong, lập tức cầm điện thoại lên bấm số nội tuyến.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối, lúc đầu, lễ tân vẫn còn đang nói bình thường, khi đầu dây bên kia hỏi người kia họ gì thì lại có chút nghi ngờ.
Văn Hinh vẫn cười nhạt, cô đứng ở đằng kia, cũng loáng thoáng nghe được cô lễ tân đang nhỏ giọng nói với đối phương, hình như là đang nói với thư kí Tần gì đó, “ Nhưng mà… thư kí Tần, vị khách này đã chờ ở đây lâu rồi, cô ấy nói cô ấy họ Văn, hơn nữa tôi thấy cô ấy cũng không giống như đang gạt người. Cô ấy nói cô ấy là bạn của tổng giám đốc, muốn bàn chuyện hợp tác với ngài ấy, nhưng… nhưng mà…
Văn Hinh nhìn vẻ mặt khổ sở dị thường của cô gái trước mắt mình, đột nhiên cô đưa tay cầm lấy điện thoại của cô gái, thừa dịp cô gái sắp mở miệng, cô bèn duỗi ngón tay ra đặt trên bờ môi cô gái, nhẹ nhàng làm bộ “ hư” một cái, ý bảo đừng nói. Lễ tân quả thực không lên tiếng nữa, chỉ còn lại vẻ mặt khẩn trương sợ hãi nhìn Văn Hinh.
Thấy thế, Văn Hinh hài lòng cười một tiếng, sau đó áp điện thoại vào tai mình, đầu dây bên kia lập tức truyền đến thanh âm khiển trách của thư kí Tần, “ Không phải tôi đã sớm nói với cô rồi à, nếu không có hẹn trước, nhất định không cho gặp tổng giám đốc, cô là lỗ tai bị điếc hay mắc chứng hay quên, nếu như lần sau…”
"Xin chào, thư kí Tần, phiền cô nói với Tề Nhân Kiệt, nói có người tên Văn Hinh đang ở tầng trệt chờ anh ta, nếu như trong vòng phút nữa anh ta không xuống đây, vật thì bảo anh ta vĩnh viễn đừng có tới tìm tôi.” Văn Hinh nói xong, cũng không cho đối phương bất cứ cơ hội nói nào, trực tiếp cúp điện thoại.
Văn Hinh cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, thấy cô lễ tân đang giương mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm mình, bộ dạng như vừa gặp quỷ vậy.
Cô nhàn nhạt cười, sau đó xoay người đi tới ghế salon bên cạnh ngồi xuống, tùy ý cầm một tờ báo lên đọc.
Mà cô lễ tân đã hoàn toàn ngây ngốc, kể từ lúc cô tới làm ở đây, cũng chưa từng thấy cô gái nào dám gọi thẳng tên tổng giám đốc như cô gái này, hơn nữa còn dùng giọng nói cường thế cùng thư thái bá đạo.
Chẳng lẽ. . . . . .Cô ấy và tổng giám đốc có mối quan hệ đặc biệt gì sao?
Đột nhiên, tựa như nghĩ tới điều gì, đôi mắt to đẹp trừng lớn, chăm chú nhìn Văn Hinh đang tự nhiên ngồi ở đằng kia.
Chẳng lẽ, đây chính là cô gái mà tổng giám đốc chân chính yêu trong tin đồn kia sao?
Nghĩ đếnđó, cô lễ tân nhất thời cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Quả nhiên, chỉ , phút sau, đã nghe thấy “ Đốt “ một tiếng, một bóng dáng thon dài từ trong thang máy vội vã đi ra.
Văn Hinh ngước mắt nhìn , vừa vặn chạm với khuôn mặt đang tràn đầy vui mừng, cô không khỏi giương chân mày lên. Cô đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó đứng dậy, chờ người đó đi tới bên cạnh mình, cô mới cười trêu chọc: “ Tề đại công tử thật đúng là người bận rộng nha, muốn gặp anh cũng khó khăn như vậy?”