“ Được, vậy cô chờ một chút, tôi lập tức giúp cô gọi thư kí của tổng giám đốc .” Lễ tân nói xong, lập tức cầm điện thoại lên bấm số nội tuyến.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối, lúc đầu, lễ tân vẫn còn đang nói bình thường, khi đầu dây bên kia hỏi người kia họ gì thì lại có chút nghi ngờ.
Văn Hinh vẫn cười nhạt, cô đứng ở đằng kia, cũng loáng thoáng nghe được cô lễ tân đang nhỏ giọng nói với đối phương, hình như là đang nói với thư kí Tần gì đó, “ Nhưng mà… thư kí Tần, vị khách này đã chờ ở đây lâu rồi, cô ấy nói cô ấy họ Văn, hơn nữa tôi thấy cô ấy cũng không giống như đang gạt người. Cô ấy nói cô ấy là bạn của tổng giám đốc, muốn bàn chuyện hợp tác với ngài ấy, nhưng… nhưng mà…
Văn Hinh nhìn vẻ mặt khổ sở dị thường của cô gái trước mắt mình, đột nhiên cô đưa tay cầm lấy điện thoại của cô gái, thừa dịp cô gái sắp mở miệng, cô bèn duỗi ngón tay ra đặt trên bờ môi cô gái, nhẹ nhàng làm bộ “ hư” một cái, ý bảo đừng nói. Lễ tân quả thực không lên tiếng nữa, chỉ còn lại vẻ mặt khẩn trương sợ hãi nhìn Văn Hinh.
Thấy thế, Văn Hinh hài lòng cười một tiếng, sau đó áp điện thoại vào tai mình, đầu dây bên kia lập tức truyền đến thanh âm khiển trách của thư kí Tần, “ Không phải tôi đã sớm nói với cô rồi à, nếu không có hẹn trước, nhất định không cho gặp tổng giám đốc, cô là lỗ tai bị điếc hay mắc chứng hay quên, nếu như lần sau…”
"Xin chào, thư kí Tần, phiền cô nói với Tề Nhân Kiệt, nói có người tên Văn Hinh đang ở tầng trệt chờ anh ta, nếu như trong vòng 10 phút nữa anh ta không xuống đây, vật thì bảo anh ta vĩnh viễn đừng có tới tìm tôi.” Văn Hinh nói xong, cũng không cho đối phương bất cứ cơ hội nói nào, trực tiếp cúp điện thoại.
Văn Hinh cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, thấy cô lễ tân đang giương mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm mình, bộ dạng như vừa gặp quỷ vậy.
Cô nhàn nhạt cười, sau đó xoay người đi tới ghế salon bên cạnh ngồi xuống, tùy ý cầm một tờ báo lên đọc.
Mà cô lễ tân đã hoàn toàn ngây ngốc, kể từ lúc cô tới làm ở đây, cũng chưa từng thấy cô gái nào dám gọi thẳng tên tổng giám đốc như cô gái này, hơn nữa còn dùng giọng nói cường thế cùng thư thái bá đạo.
Chẳng lẽ. . . . . .Cô ấy và tổng giám đốc có mối quan hệ đặc biệt gì sao?
Đột nhiên, tựa như nghĩ tới điều gì, đôi mắt to đẹp trừng lớn, chăm chú nhìn Văn Hinh đang tự nhiên ngồi ở đằng kia.
Chẳng lẽ, đây chính là cô gái mà tổng giám đốc chân chính yêu trong tin đồn kia sao?
Nghĩ đếnđó, cô lễ tân nhất thời cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Quả nhiên, chỉ 3 , 4 phút sau, đã nghe thấy “ Đốt “ một tiếng, một bóng dáng thon dài từ trong thang máy vội vã đi ra.
Văn Hinh ngước mắt nhìn , vừa vặn chạm với khuôn mặt đang tràn đầy vui mừng, cô không khỏi giương chân mày lên. Cô đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó đứng dậy, chờ người đó đi tới bên cạnh mình, cô mới cười trêu chọc: “ Tề đại công tử thật đúng là người bận rộng nha, muốn gặp anh cũng khó khăn như vậy?”
Tề Nhân Kiệt mỉm cười nhìn Văn Hinh, nụ cười của anh đầy tà mị, anh trêu chọc: “ Anh nói rồi mà, hôm nay có người nói với anh là hôm nay sẽ có vận hoa đào, anh vẫn còn đang suy nghĩ xem đến tột cùng hoa đào này từ nơi nào đến, không ngờ lại được đưa tới tận cửa.”
Nghe vậy, Văn Hinh quay sang ngườm anh, “ Hoa đào cạnh anh cũng không ítđi, cẩn thận tổn thương thân thể .”
Người này, vốn là cô có chút lo lắng cho hắn, nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của hắn hôm nay, xem ra cô lo lắng vô ích rồi.
Tề Nhân Kiệt lập tức cười nói : “ có câu nói, chết dưới tay hoa đào, thành quỷ cũng phong lưu, chẳng lẽ em chưa từng nghe nói sao?” Anh tự động đem mẫu đơn đổi thành hoa đào, hơn nữa bộ dạng của anh còn vô cùng tự tin tới mức vô lại.
Văn Hinh không nhịn được ngườm anh, “ Chỉ mong trên đời này có quỷ phong lưu là tốt rồi.”
Tề Nhân Kiệt nghe cô đùa lại mình, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, “ Em vẫn chưa ăn cơm đúng không, vậy đi thôi, anh dẫn em đi ăn.” Nói xong, anh tiến lên ôm eo Văn Hinh, dẫn cô đi ra ngoài. Động tác ấy, giọng nói ấy, thần thái ấy, tựa hồ Văn Hinh là bạn gái của anh vậy, cực kì tùy ý, không hề có chút lúng túng nào.
Văn Hinh cũng không có đẩy anh ra, cùng với anh rời khỏi đại sảnh công ty. Cô lễ tân sau lưng hai người họ cũng phải trừng to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ không thể tưởng tượng được.
Trời ạ, chẳng nhẽ cô đã đoán đúng, cô gái kia thực sự là cô gái tổng giám đốc yêu nhất hay sao.
Trên xe, Tề Nhân Kiệt hỏi Văn Hinh muốn đi nơi nào, Văn Hinh suy nghĩ một lát rồi nói: “ Tự anh chọn đi, mời người khác ăn cơm cũng không thể chọn chỗ nào quá rẻ đi.” Cô cười giảo hoạt, Tề Nhân Kiệt thấy thế không khỏi bật cười, vẻ mặt cưng chiều nhìn cô.
Cuối cùng, Tề Nhân Kiệt dẫn Văn Hinh tới một nhà hàng mới mở ở trung tâm thành phố, bởi vì thời gian hơi trễ, nên toàn bộ phòng ăn riêng trong nhà hàng đều đã chật kín người. Bất đắc dĩ, hai người không còn cách nào khác là phải đi tới một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Bởi đây là bữa ăn Tề Nhân Kiệt mời khách, cho nên Văn Hinh không hề khách khí chút nào, hơn nữa còn gọi các món đắt tiền nhất. Sau khi các món ăn được bê lên, Tề Nhân Kiệt nhìn một bàn toàn món ăn ngon, sau đó mới hướng Văn Hinh nói: “ Em xác định một mình ăn hết chỗ này ư/’
Văn hinh nhìn bàn đầy thức ăn, miệng há rộng ra, cầm chiếc đũa lên gắp một miếng thức ăn, “ Không đúng, là hai người ăn.” Một tháng nay, ngày nào cô cũng phải ăn bữa ăn dinh dưỡng do dì Lý làm, mặc dù tay nghề của dì Lý không phải là kém, nhưng ngày nào cũng ăn mấy thứ đó, cho dù có dễ ăn cũng sẽ chán thôi.
Nghe lời cô nói… Tề Nhân Kiệt có chút sững sờ, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, dở khóc dở cười nói. “ Coi như là hai người, cũng chỉ có một miệng, một dạ dày, một bụng thôi nha.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“ Được, vậy cô chờ một chút, tôi lập tức giúp cô gọi thư kí của tổng giám đốc .” Lễ tân nói xong, lập tức cầm điện thoại lên bấm số nội tuyến.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối, lúc đầu, lễ tân vẫn còn đang nói bình thường, khi đầu dây bên kia hỏi người kia họ gì thì lại có chút nghi ngờ.
Văn Hinh vẫn cười nhạt, cô đứng ở đằng kia, cũng loáng thoáng nghe được cô lễ tân đang nhỏ giọng nói với đối phương, hình như là đang nói với thư kí Tần gì đó, “ Nhưng mà… thư kí Tần, vị khách này đã chờ ở đây lâu rồi, cô ấy nói cô ấy họ Văn, hơn nữa tôi thấy cô ấy cũng không giống như đang gạt người. Cô ấy nói cô ấy là bạn của tổng giám đốc, muốn bàn chuyện hợp tác với ngài ấy, nhưng… nhưng mà…
Văn Hinh nhìn vẻ mặt khổ sở dị thường của cô gái trước mắt mình, đột nhiên cô đưa tay cầm lấy điện thoại của cô gái, thừa dịp cô gái sắp mở miệng, cô bèn duỗi ngón tay ra đặt trên bờ môi cô gái, nhẹ nhàng làm bộ “ hư” một cái, ý bảo đừng nói. Lễ tân quả thực không lên tiếng nữa, chỉ còn lại vẻ mặt khẩn trương sợ hãi nhìn Văn Hinh.
Thấy thế, Văn Hinh hài lòng cười một tiếng, sau đó áp điện thoại vào tai mình, đầu dây bên kia lập tức truyền đến thanh âm khiển trách của thư kí Tần, “ Không phải tôi đã sớm nói với cô rồi à, nếu không có hẹn trước, nhất định không cho gặp tổng giám đốc, cô là lỗ tai bị điếc hay mắc chứng hay quên, nếu như lần sau…”
"Xin chào, thư kí Tần, phiền cô nói với Tề Nhân Kiệt, nói có người tên Văn Hinh đang ở tầng trệt chờ anh ta, nếu như trong vòng 10 phút nữa anh ta không xuống đây, vật thì bảo anh ta vĩnh viễn đừng có tới tìm tôi.” Văn Hinh nói xong, cũng không cho đối phương bất cứ cơ hội nói nào, trực tiếp cúp điện thoại.
Văn Hinh cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, thấy cô lễ tân đang giương mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm mình, bộ dạng như vừa gặp quỷ vậy.
Cô nhàn nhạt cười, sau đó xoay người đi tới ghế salon bên cạnh ngồi xuống, tùy ý cầm một tờ báo lên đọc.
Mà cô lễ tân đã hoàn toàn ngây ngốc, kể từ lúc cô tới làm ở đây, cũng chưa từng thấy cô gái nào dám gọi thẳng tên tổng giám đốc như cô gái này, hơn nữa còn dùng giọng nói cường thế cùng thư thái bá đạo.
Chẳng lẽ. . . . . .Cô ấy và tổng giám đốc có mối quan hệ đặc biệt gì sao?
Đột nhiên, tựa như nghĩ tới điều gì, đôi mắt to đẹp trừng lớn, chăm chú nhìn Văn Hinh đang tự nhiên ngồi ở đằng kia.
Chẳng lẽ, đây chính là cô gái mà tổng giám đốc chân chính yêu trong tin đồn kia sao?
Nghĩ đếnđó, cô lễ tân nhất thời cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Quả nhiên, chỉ 3 , 4 phút sau, đã nghe thấy “ Đốt “ một tiếng, một bóng dáng thon dài từ trong thang máy vội vã đi ra.
Văn Hinh ngước mắt nhìn , vừa vặn chạm với khuôn mặt đang tràn đầy vui mừng, cô không khỏi giương chân mày lên. Cô đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó đứng dậy, chờ người đó đi tới bên cạnh mình, cô mới cười trêu chọc: “ Tề đại công tử thật đúng là người bận rộng nha, muốn gặp anh cũng khó khăn như vậy?”