Nhưng mà, cô vừa đi tới chân cầu thang, một giọng nói gọi cô đứng lại: Văn Hinh, cô mau qua đây.” Là tiếng Diêu Phương.
Văn Hinh biết mình tránh không được, không thể làm gì khác, đành xoay người nhìn về phía họ, thấy Lạc tình ngồi trên ghế salon, bao lớn bao nhỏ vứt đầy ghế. Lạc Tình đang mở từng chiếc túi ra, sau đó ướm lên người mình, nhìn vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
“ Cô đi qua đây.” Diêu Phương kêu Văn Hinh xong, chờ Văn Hinh đi tới, bà mới lấy từ đống tui trên ghế salon kia mấy bộ váy, đưa cho Văn Hinh, “ Đây là quần áo bà bầu tôi mua cho cô, cô đi thử một chút xem có vừa không?”
Quần áo bà bầu?
Văn Hinh sững sờ nhìn trang phục thanh nhã trong tay, tựa hồ còn chưa tỉnh táo lại.
“ Cô bây giờ đang có bầu, về sau đừng mặc quần áo như vậy, phải mặc quần áo rộng một chút, như vậy đứa bé mới phát triển được.” DIêu Phương nói khiến cô lập tức hoàn hồn, nhất thời không biết nói gì.
Vừa rồi , cô thế nhưng lại quên mình đang mang thai, vẫn còn cảm thấy kì quái sao Diêu Phương mua quần áo bà bầu cho mình.
“ Tôi hiểu rồi, tôi đi thử một chút.” Cô nhàn nhạt nói xong, cầm quần áo đi lên lầu thay.
“ Mua quần áo cho cô ta, thế nhưng ngay cả tiếng cám ơn cũng không nói, đúng là không có giáo dục.” Lạc Tình tràn đầy ghen tị đứng phía sau nói, lập tức lại bị Diêu Phương quát bảo dừng lại.
Không có giáo dục?
Văn Hinh cười lạnh, nếu như cô không có giáo dục, thì cô ta bất kể trước sau đều tìm cách châm chọc cô, thì là cái gì?
Lại nói, vì sao cô phải cám ơn Diêu Phương, bà ấy mua quần áo bà bầu cho cô, tuy nói là cô mặc, nhưng tóm lại vẫn là vì đứa bé trong bụng cô. dụng tâm của bà ấy căn bản cũng không đặt cho cô, tại sao cô phải làm ra chiều cảm động rơi nước mắt?
Trở về phòng, Văn Hinh đem những bộ quần áo kia ném một chỗ, sau đó nằm lên, căn bản cũng không muốn thử. Lúc này, trong đầu cô tràn ngập một khắc dịu dàng kia của Du Thần ích, dường như đã khắc sâu vào đầu cô, xóa cũng không mất.
Thậm chí cô còn tưởng tượng DU Thần Ích lúc dịu dàng mang dáng vẻ gì? Hắn cũng biết cười sao? Hắn cũng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt giống như dỗ đứa nhỏ vậy sao?
Nhưng bất kể cô có cố tưởng tượng như thế nào, cô cũng không có cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ khi cười của hắn. Cô chỉ có thể tưởng tượng được, bộ dạng lạnh lùng của hắn. Lúc này cô mới giật mình, thì ra, vô tình, nhất cử nhất động của cô đã khắc sâu trong lòng mình, sâu tới khắc cốt ghi tâm.
Nhưng bất kể cô có cố tưởng tượng như thế nào, cô cũng không có cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ khi cười của hắn. Cô chỉ có thể tưởng tượng được, bộ dạng lạnh lùng của hắn. Lúc này cô mới giật mình, thì ra, vô tình, nhất cử nhất động của cô đã khắc sâu trong lòng mình, sâu tới khắc cốt ghi tâm.
Nhưng cô cũng biết, trước kia nhất hắn không phải mang cái bộ dạng như hiện tại, lần đó qua lời kể của dì Lý, hắn của ngày xưa, cũng là một người hay cười. Hơn nữa cũng rất sủng ái vợ của hắn, lúc cô ấy tức giận, hắn cũng sẽ biết dỗ dành cô ấy, khi cô ấy khóc sẽ chọc cô cười, khi cô ấy vui vẻ hắn cũng vui vẻ cùng cô.
Đột nhiên cô nghĩ, nếu như vợ của hắn đúng như dì Lý nói vậy, cô ấy hẳn đã rất hạnh phúc .
Vài giây sau, cô cũng hiểu, tại sao cô ấy lại tình nguyện hi sinh tính mạng của mình để cứu hắn. Chỉ vì, vì một phần hạnh phúc này, vì cô ấy thực lòng yêu người đàn ông của mình, cho dù phải hi sinh tất cả, cũng đáng giá.
Có lúc, hi sinh vì người mình yêu, cũng là một loại hạnh phúc.
Buổi tối, Du Thần Ích cũng không xuống ăn cơm, Diêu Phương bảo dì Lý đi gọi hắn, dì Lý đi lên rồi rất nhanh lại đi xuống, “ Phu nhân, thiếu gia không chịu xuống dùng cơm đâu.”
“ Cháu đi gọi anh ấy.” Lạc Tình bỏ lại bát đũa, xung phong đi gọi Du Thần Ích. Kết quả cũng giống như dì Lý, lên rồi lại đi xuống, hơn nữa còn mang theo vẻ mặt đưa đám, bộ dạng hết sức uất ức, “ Không ăn thì không ăn, còn hung dữ .”
Diêu Phương nghe vậy, nhăn mày lại, than nhẹ một tiếng, " Kệ nó đi, chúng ta ăn đi.” Nói xong, không biết vô tình hay cố ý, bà nhìn Văn Hinh, trong mắt hiện lên chút thâm ý.
Văn hinh đối với mọi thứ coi như không thấy, giả vờ mắt điếc tai ngơ, chỉ lẳng lặng ăn cơm.
Cơm nước xong, đột nhiên Văn Hinh bảo dì Lý chuẩn bị cho mình một phần thức ăn, cô định mang lên cho Du Thần Ích. Tất cả mọi người bị động thái này của cô khiến ngẩn người ra, trên mặt của mỗi người đều xuất hiện sự kinh ngạc. Mà Văn Hinh cũng chỉ nhàn nhạt cười, không hề nhìn vào ánh mắt khác thường của người khác.
Rất nhanh dì Lý đã chuẩn bị xong thức ăn đưa vào trongt ay Văn hInh, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Văn Hinh bưng thức ăn chậm rãi đi lên lầu, đi tới cửa thư phòng, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Văn Hinh biết nhất định Du Thần Ích sẽ không cho cô đi vào, cho nên cũng không đợi hắn lên tiếng, cô trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Nghe thấy thanh âm của cô, Du Thần Ích ngẩng đầu,t hấy người vào là Văn Hinh, ánh mắt rét lạnh nhìn cô lạnh lùng nói: “ Ai cho cô vào đây?’
Văn Hinh mặc kệ vẫn giả vờ mắt điếc tai ngơ, đi thẳng tới trước bàn làm việc của hắn, đem bát đĩa trong tay để xuống bàn, lạnh nhạt nói: “ Anh ăn chút gì đi, dì Lý nói, đây là đặc biệt chuẩn bị cho anh, tất cả đều là đồ ăn anh thích ăn.”
"Đi ra ngoài!" Du Thần Ích lạnh lùng nói, mặt như phủ một tầng sương lạnh, khiến người khác cũng phải sợ hãi mà lui đi.