Nhưng mà Văn Hinh cũng không sợ, chẳng những không sợ, ngược lại cô còn cười, “ Thế nào, không phải là anh không xuống ăn cơm vì không muốn gặp tôi sao, hay là công việc bề bộn quá?”
Du Thần Ích nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhưng mà cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ra vẻ như không thèm nhìn Văn Hinh.
Thấy thế, Văn Hinh vừa cười vừa nói: “ Anh đã không muốn gặp tôi, vậy tôi đi là được. Anh yên tâm, chờ sinh đứa bé xong, nhất định tôi sẽ đi.” Nói xong, cô nhanh chóng đi ra ngoài.
Nghe vậy, đầu tiên Du Thần Ích hơi ngẩn người, sau đó mới hiểu được ý tứ trong lời Văn Hinh nói, hắn lập tức kêu lên: “ Đứng lại.”
Văn Hinh đi được vài nước phải dừng lại, khóe miệng cô gợi lên nụ cười chiến thắng, sau đó cô xoay người, nhướng mày nhìn Du Thần Ích, ra chiều hỏi hắn còn có chuyện gì.
“ Ai đồng ý cho cô rời đi.” Du Thần Ích trầm giọng nói, gương mặt đẹp trai có chút tức giận.
Văn hinh lại cười , " Anh không cho tôi đi, rồi lại bảo không muốn gặp tôi, anh đây là đang làm khó chính mình, hay đang làm khó tôi ?”
Thấy Du Thần Ích mặt lạnh không nói lời nào, cô nói tiếp: “ ở trong nhà này, không phải chỉ có anh mới không muốn gặp tôi, mà cô em họ anh cũng hận tôi thấu xương, hận tôi không thể chết ngay mới phải. Trong hoàn cảnh như thế này, anh cho rằng tôi muốn ở lại đây sao? Nếu như tâm tình tôi không tốt, đứa bé cũng bị ảnh hưởng, vì suy nghĩ cho đứa bé, tôi nghĩ tôi đi là tốt nhất.”
Du Thần Ích chăm chú nhìn cô, hỏi: “ sau khi rời đi, cô định đi đâu?” hôm này nhà cô cũng bị thu hồi, nếu như không ở nhà họ Du, cô còn có thể đi đâu?
Dĩ nhiên Văn Hinh cũng đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, vì vậy cô cười nhạt, “ Chắc chắn sẽ có chỗ để đi.|”
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô, ánh mắt của Du Thần Ích khẽ híp một cái, khí lạnh lập tức tỏa ra tứ phía, “ Cô định đi tìm Tề Nhân Kiệt? ? đúng rồi, có chỗ cô có thể tới được, không phải chỉ có nơi đó, mà còn có chỗ của tên bác sĩ thanh mai trúc mã với cô. Mà không quản cô đi chỗ nào, hắn cũng không muốn để cô đi.
Nghe vậy, tròng mắt Văn Hinh trừng to, dường như nhớ tới điều gì, cô gật đầu nói: “ Nếu quả thực không còn chỗ nào để đi, có lẽ tôi cũng sẽ suy nghĩ tới chỗ của anh ấy một chút.”
“ Cô dám?” Du Thần Ích bật thốt lên, cơ hồ hắn đã nghiến răng nghiến lợi nói.
Văn Hinh kinh ngạc nhíu mày, "Tôi có cái gì mà không dám.” Ở trên đời này, cô cái gì cũng không còn, vậy cô còn sợ cái gì nữa?”
“ Cô…” Du Thần Ích tức giận, hắn đứng bật dậy, từ từ đi tiến gần văn Hinh, “ Nếu như cô dám đi tìm Tề Nhân Kiệt, tôi liền đánh sụp Gấm Vinh tập đoàn của hắn, khiến hắn đến nhà cũng không có mà về. Nếu như cô dám đi tìm tên bác sĩ kia, tôi sẽ cho hắn bại hoại, không có bệnh viện nào dám nhận hắn, “ hắn biết, hai người kia quan tâm tới cô, đại vị của cô trong lòng bọn bọ cao hơn đối với hắn, khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu không nói nên lời.
“ Anh dám!” Văn Hinh cũng vô cùng tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Du Thần Ích đang chậm rãi tiến gần tới mình, hắn từng bước tiến gần cô, cô lại từng bước lui về phía sau, thủ chung giữ khoảng cách an toàn với hắn.
Cô có thể cảm nhận được, từ trên người hắn tỏa ra hơi thở lạnh lùng nguy hiểm, đang dần bao vây lấy cô, dường như muốn giam cô trong đó.
Thấy sắc mặt cô vẫn đang bình tĩnh có chút biến hóa, Du Thần Ích cười lên, nụ cười vô cùng tà mị, lại có sự hấp dẫn trí mạng, càng khiến khuôn mặt vốn đã tuấn tú của hắn tăng thêm sự tà ác, khiến Văn Hinh lập tức ngây người.
“ Cô cứ thử xem, tôi có dám hay không?” Dứt lời, hắn đã đi tới trước mặt văn Hinh. Chờ văn Hinh phát hiện ra điều này thì cô đã không còn đường lui, cô bị vây giữa hắn và vách tường lạnh như băng.
Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cô cũng không biểu hiện ra mặt, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề nao núng, Giọng không nóng không lạnh nói: “ Nếu như anh dám làm vậy với họ, tôi liền… “ Nói tới đây cô cũng không biết nói thế nào nữa, nói đúng ra, là cô không biết mình lấy lí do gì để uy hiếp người đàn ông này.
“ Cô định làm gì?” Du Thần Ích càng tiền gần cô hơn.
Văn Hinh không nói gì, gương mặt phẫn hận cùng không cam lòng nhìn chằm chằm hắn. Lúc này, khoảng cách giữa cô với hắn chỉ còn không tới thước, cô có thể cảm nhận được cả nhịp hô hấp , tiếng tim đập của hắn. Nhận thức được điều này, nhất thời cô cảm thấy hết sức không tự nhiên, muốn trốn thoát.
Nhìn thấy một người luôn nhanh mồm nhanh miệng như cô mà cũng có lúc không thốt nên lời, Du Thần Ích lại cười vô cùng vui vẻ, hắn lại càng tiền gần cô hơn, “ Hả? Tại sao lại không nói gì?”
Xế chiều nay vẫn còn tưởng tượng ra bộ dạng hắn khi cười sẽ như thế nào, không ngờ tới buổi tối lại nhìn hắn cười thật, mặc dù hết sức ghê tởm, nhưng cô cũng không thể phủ nhận, nụ cười của hắn đặc biệt mê người, có thể khiến người khác ảo tưởng. Nhìn nụ cười trên mặt hắn, tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, gương mặt trở nên ửng hồng, nhất là hai má.
Du Thần Íchthấy thế, ánh mắt bỗng chốc trở nên tĩnh mịch, hắn chắm chú nhìn gương mặt thẹn thùng của cô, cảm giác như có gì đó đang lên men trong cơ thể mình.
Bầu không khí từ giương cung bạt kiếm( tràn đầy mùi thuốc súng đột nhiên trở nên mập mờ, Văn Hinh nhìn con ngươi đen thẫm của Du Thần Ích, cô cảm giác hô hấp mình ngày càng dồn dập. Nhận thấy được sự nguy hiểm, cô nghĩ muốn chạy trốn, nhưng mà nhìn vào cặp mắt mê người của hắn, chân cô thế nào cũng không thể bước đi, chỉ biết yên lặng đứng đó, ngây ngốc nhìn hắn.
Du Thần Ích cũng vậy, hắn cũng muốn bỏ đi, không muốn nhìn người phụ nữ này. Nhưng không biết tại sao, hắn có chút sững sờ khi nhìn vào ánh mắt có vẻ thuần khiết của cô, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của cô, khiến hắn không thể rời đi.
Nhất thời hắn bị si mê, từ từ, kìm lòng không đậu hắn cúi đầu xuống, môi hắn phủ xuống đôi môi của cô.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhưng mà Văn Hinh cũng không sợ, chẳng những không sợ, ngược lại cô còn cười, “ Thế nào, không phải là anh không xuống ăn cơm vì không muốn gặp tôi sao, hay là công việc bề bộn quá?”
Du Thần Ích nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhưng mà cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ra vẻ như không thèm nhìn Văn Hinh.
Thấy thế, Văn Hinh vừa cười vừa nói: “ Anh đã không muốn gặp tôi, vậy tôi đi là được. Anh yên tâm, chờ sinh đứa bé xong, nhất định tôi sẽ đi.” Nói xong, cô nhanh chóng đi ra ngoài.
Nghe vậy, đầu tiên Du Thần Ích hơi ngẩn người, sau đó mới hiểu được ý tứ trong lời Văn Hinh nói, hắn lập tức kêu lên: “ Đứng lại.”
Văn Hinh đi được vài nước phải dừng lại, khóe miệng cô gợi lên nụ cười chiến thắng, sau đó cô xoay người, nhướng mày nhìn Du Thần Ích, ra chiều hỏi hắn còn có chuyện gì.
“ Ai đồng ý cho cô rời đi.” Du Thần Ích trầm giọng nói, gương mặt đẹp trai có chút tức giận.
Văn hinh lại cười , " Anh không cho tôi đi, rồi lại bảo không muốn gặp tôi, anh đây là đang làm khó chính mình, hay đang làm khó tôi ?”
Thấy Du Thần Ích mặt lạnh không nói lời nào, cô nói tiếp: “ ở trong nhà này, không phải chỉ có anh mới không muốn gặp tôi, mà cô em họ anh cũng hận tôi thấu xương, hận tôi không thể chết ngay mới phải. Trong hoàn cảnh như thế này, anh cho rằng tôi muốn ở lại đây sao? Nếu như tâm tình tôi không tốt, đứa bé cũng bị ảnh hưởng, vì suy nghĩ cho đứa bé, tôi nghĩ tôi đi là tốt nhất.”
Du Thần Ích chăm chú nhìn cô, hỏi: “ sau khi rời đi, cô định đi đâu?” hôm này nhà cô cũng bị thu hồi, nếu như không ở nhà họ Du, cô còn có thể đi đâu?
Dĩ nhiên Văn Hinh cũng đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, vì vậy cô cười nhạt, “ Chắc chắn sẽ có chỗ để đi.|”
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô, ánh mắt của Du Thần Ích khẽ híp một cái, khí lạnh lập tức tỏa ra tứ phía, “ Cô định đi tìm Tề Nhân Kiệt? ? đúng rồi, có chỗ cô có thể tới được, không phải chỉ có nơi đó, mà còn có chỗ của tên bác sĩ thanh mai trúc mã với cô. Mà không quản cô đi chỗ nào, hắn cũng không muốn để cô đi.
Nghe vậy, tròng mắt Văn Hinh trừng to, dường như nhớ tới điều gì, cô gật đầu nói: “ Nếu quả thực không còn chỗ nào để đi, có lẽ tôi cũng sẽ suy nghĩ tới chỗ của anh ấy một chút.”
“ Cô dám?” Du Thần Ích bật thốt lên, cơ hồ hắn đã nghiến răng nghiến lợi nói.
Văn Hinh kinh ngạc nhíu mày, "Tôi có cái gì mà không dám.” Ở trên đời này, cô cái gì cũng không còn, vậy cô còn sợ cái gì nữa?”
“ Cô…” Du Thần Ích tức giận, hắn đứng bật dậy, từ từ đi tiến gần văn Hinh, “ Nếu như cô dám đi tìm Tề Nhân Kiệt, tôi liền đánh sụp Gấm Vinh tập đoàn của hắn, khiến hắn đến nhà cũng không có mà về. Nếu như cô dám đi tìm tên bác sĩ kia, tôi sẽ cho hắn bại hoại, không có bệnh viện nào dám nhận hắn, “ hắn biết, hai người kia quan tâm tới cô, đại vị của cô trong lòng bọn bọ cao hơn đối với hắn, khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu không nói nên lời.