“ Anh dám!” Văn Hinh cũng vô cùng tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Du Thần Ích đang chậm rãi tiến gần tới mình, hắn từng bước tiến gần cô, cô lại từng bước lui về phía sau, thủ chung giữ khoảng cách an toàn với hắn.
Cô có thể cảm nhận được, từ trên người hắn tỏa ra hơi thở lạnh lùng nguy hiểm, đang dần bao vây lấy cô, dường như muốn giam cô trong đó.
Thấy sắc mặt cô vẫn đang bình tĩnh có chút biến hóa, Du Thần Ích cười lên, nụ cười vô cùng tà mị, lại có sự hấp dẫn trí mạng, càng khiến khuôn mặt vốn đã tuấn tú của hắn tăng thêm sự tà ác, khiến Văn Hinh lập tức ngây người.
“ Cô cứ thử xem, tôi có dám hay không?” Dứt lời, hắn đã đi tới trước mặt văn Hinh. Chờ văn Hinh phát hiện ra điều này thì cô đã không còn đường lui, cô bị vây giữa hắn và vách tường lạnh như băng.
Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cô cũng không biểu hiện ra mặt, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề nao núng, Giọng không nóng không lạnh nói: “ Nếu như anh dám làm vậy với họ, tôi liền… “ Nói tới đây cô cũng không biết nói thế nào nữa, nói đúng ra, là cô không biết mình lấy lí do gì để uy hiếp người đàn ông này.
“ Cô định làm gì?” Du Thần Ích càng tiền gần cô hơn.
Văn Hinh không nói gì, gương mặt phẫn hận cùng không cam lòng nhìn chằm chằm hắn. Lúc này, khoảng cách giữa cô với hắn chỉ còn không tới 1 thước, cô có thể cảm nhận được cả nhịp hô hấp , tiếng tim đập của hắn. Nhận thức được điều này, nhất thời cô cảm thấy hết sức không tự nhiên, muốn trốn thoát.
Nhìn thấy một người luôn nhanh mồm nhanh miệng như cô mà cũng có lúc không thốt nên lời, Du Thần Ích lại cười vô cùng vui vẻ, hắn lại càng tiền gần cô hơn, “ Hả? Tại sao lại không nói gì?”
Xế chiều nay vẫn còn tưởng tượng ra bộ dạng hắn khi cười sẽ như thế nào, không ngờ tới buổi tối lại nhìn hắn cười thật, mặc dù hết sức ghê tởm, nhưng cô cũng không thể phủ nhận, nụ cười của hắn đặc biệt mê người, có thể khiến người khác ảo tưởng. Nhìn nụ cười trên mặt hắn, tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, gương mặt trở nên ửng hồng, nhất là hai má.
Du Thần Íchthấy thế, ánh mắt bỗng chốc trở nên tĩnh mịch, hắn chắm chú nhìn gương mặt thẹn thùng của cô, cảm giác như có gì đó đang lên men trong cơ thể mình.
Bầu không khí từ giương cung bạt kiếm( tràn đầy mùi thuốc súng đột nhiên trở nên mập mờ, Văn Hinh nhìn con ngươi đen thẫm của Du Thần Ích, cô cảm giác hô hấp mình ngày càng dồn dập. Nhận thấy được sự nguy hiểm, cô nghĩ muốn chạy trốn, nhưng mà nhìn vào cặp mắt mê người của hắn, chân cô thế nào cũng không thể bước đi, chỉ biết yên lặng đứng đó, ngây ngốc nhìn hắn.
Du Thần Ích cũng vậy, hắn cũng muốn bỏ đi, không muốn nhìn người phụ nữ này. Nhưng không biết tại sao, hắn có chút sững sờ khi nhìn vào ánh mắt có vẻ thuần khiết của cô, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của cô, khiến hắn không thể rời đi.
Nhất thời hắn bị si mê, từ từ, kìm lòng không đậu hắn cúi đầu xuống, môi hắn phủ xuống đôi môi của cô.
Khi cánh môi lạnh lẽo của hắn rơi xuống đôi môi của mình, Văn Hinh lập tức trợn to hai mắt, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, cô nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt mình.
Du Thần Ích… thế nhưng lại chủ động hôn mình!
Từ khi hai người quen biết tới giờ, Du Thần Ích cũng chưa từng chủ động đến gần cô, chứ nói gì tới chủ động hôn cô. cho dù là cô với hắn đã từng có quan hệ da thịt thân thiết, nhưng cũng là hắn bị cô làm cho nổi cơn thịnh nộ nên mới cưỡng đoạt cô, cô với hắn, chưa từng giống như lúc này, như đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.
Môi cô thì ra lại mềm mại đến thế, khiến hắn lưu luyến không rời, muốn được nhiều hơn nữa. Một tay hắn chế trụ hông của cô, một tay khác giữ lấy gáy cô, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Hôn càng ngày càng cuồng nhiệt, khiến Văn Hinh thấy choáng váng, cô cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ có thể cùng hắn trầm luân. Từ từ, cô bắt đầu đáp lại hắn, đưa đôi tay của mình quấn quanh hông gầy gò của hắn.
Nhận được sự đáp lại của cô, Du Thần Ích càng thêm hưng phấn, hắn càng không thể nhịn được. Hắn cạy cánh môi của cô ra, cái lưỡi như con rắn nhỏ thăm dò vào bên trong, nhấm nháp sự ngọt ngào của cô, vẻ đẹp của cô khiến cho hắn càng thêm điên cuồng, vì vậy càng hôn cô cuồng nhiệt hơn, bắt cô hòa chung vũ điệu với mình.
Văn Hinh có cảm giác mình sắp không thở được, nếu như hắn tiếp tục hôn , cô nhất định sẽ không thở được mà chết .
Đang lúc hai người đang ôm hôn nồng nhiệt thì đột nhiên một vật rơi xuống đất vỡ tan khiến hai người đang đắm chìm trong cái hôn kia thức tỉnh.
Du Thần Ích buông lỏng Văn Hinh, nghiêng đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức thay đổi.
Văn Hinh nhìn sắc mặt của hắn, tầm mắt cô dời theo hắn, nhìn thấy đồ vật rơi vỡ đó, cô không khỏi giật mình, ( chém tí)
Trên bàn làm việc, khung hình vốn được đặt trên đó đột nhiên rơi xuống đất bị vỡ. Khung hình đó, cô biết đó chính là hình của người vợ mà hắn yêu nhất.
Mà vào thời khắc này, đột nhiên nó rơi xuống, có phải muốn nhắc nhở điều gì? Hay là?
Cô quay sang nhìn Du Thần Ích, hắn từng bước nặng nề đi tới trước bàn làm việc, cẩn thận từng li từng tí cầm tấm hình đó lên nhè nhẹ lau sạch.
Hắn cầm tấm hình trong tay, không ngừng run rẩy, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
"Đi ra ngoài!" Giọng điệu của hắn lại trở nên lạnh như băng như lúc trước, hắn cũng không hề ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm tấm hình trong tay, trên gương mặt hắn lộ ra một tia thống khổ và hối hận đau đớn.
Văn Hinh lẳng lặng nhìn hắn, cô cố ngăn cản xúc động trong mình, sau đó dứt khoát mở cửa rời khỏi thư phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Du Thần Ích giống như quả bóng cao su bị xì hơi, hắn lập tức ngồi liệt ở trên ghế, hắn nhìn chằm chằm tấm hình trong tay, không ngừng lẩm bẩm: “ Tình nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, xin em tha thứ cho anh. Thật xin lỗi…” cuối cùng, hắn ôm thật chặt tấm hình vào trong ngực mình, trên mặt hắn dường như chỉ còn lại vẻ hối hận , trắng bệch không còn chút huyết sắc nào cả.