"Cám ơn bác!” Rốt cuộc Văn Hinh cũng có thể thoải mái nở nụ cười, hai người phụ nưa, lần đầu tiên mỉm cười thật lòng với nhau như vậy.
Đêm hôm đó, Văn Hinh nằm mơ, trong mơ cô thấy cha mẹ ruột của mình. Từ đầu tới cuối, cô thấy họ mỉm cười với cô, ánh mắt cưng chiều nhìn cô, nhưng cho dù có cố gắng thế nào cô cũng không thể nhìn rõ mặt mũi của họ.
Trong mơ, cô mới chỉ là một cô bé năm tuổi, cô thấy bọn họ ngồi chổm hổm xuống vươn tay, dịu dàng hô: “ Hinh nhi, mau tới đây.”
Cô lập tức vui vẻ lon ton chạy về phía họ, nhưng mà không biết tại sao, bất luận cô có liều mạng chạy cũng không thể tới gần họ. Cuối cùng, rốt cuộc cô cũng chạy tới trước mặt họ, nhưng mà lại phát hiện không thấy bóng dáng họ, tựa như căn bản họ không có tồn tại vậy. Xung quanh một mảnh trắng xóa, căn bản không có bất cứ thứ gì, cô cảm thấy sợ hãi, hắng giọng hô to, “ Cha… mẹ…, Hinh nhi sợ, cha mẹ đừng bỏ Hinh nhi được không?”
Nhưng đáp lại cô chỉ là bốn phía trống không, cô lập tức òa khóc. Thân thể nho nhỏ co rút thành một cục, cô ôm hai đầu gối ngồi chổm hổm dưới đất, khóc nức nở rất thương tâm, “ Cha, mẹ, không cần bỏ lại Hinh nhi, không cần bỏ lại Hinh nhi…”
Văn Hinh từ trong thương tâm và tuyệt vọng tỉnh lại, cô cảm thấy trên mặt mình ươn ướt, lấy tay sờ qua, thế nhưng tất cả đều là nước mắt. Cô ngồi dậy, nhìn căn phòng tối mù mịt, loại thương tâm tuyệt vọng từ trong mộng vừa rồi vẫn quanh quẩn trong tim cô, mãi lâu vẫn chưa rời đi.
Trong giấc mơ của cô, hai người kia dù không nhìn rõ mặt, nhưng cô có thể khẳng định, họ nhất định là cha mẹ cô. cô có thể cảm nhận được, họ yêu cô, khiến cô có ước muồn được cảm thụ một lần.
Nếu như, nếu quả thực có thể tìm được cha mẹ mình…
Đột nhiên cô cảm thấy khát nước, xuống giường chuẩn bị xuống lầu một rót nước. Mới vừa ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Du Thần ích đang chậm rãi đi lên, bộ dạng vô cùng mệt mỏi.
Cô lập tức đứng sững lại, chưa từng nghĩ tới cô lại chạm mặt hắn trong tình huống này. Du Thần ích cũng nhìn thấy cô, sắc mặt có chút biến hóa, tâm tình có chút biến hóa nhỏ, hắn khựng lại.
Văn Hinh nhìn hắn từ từ đi tới gần mình, tim cô đột nhiên đập mạnh hơn. Mà Du Thần Ích thủy chung chỉ nhìn về phía trước, cũng không thèm liếc mắt tới cô một cái.
Đợi hắn tới gần mình, văn Hinh mới thấy, mặc dù hắn vẫn bày bộ mặt lạnh ra với cô, nhưng nơi chân mày khóe mắt lại lộ ra vẻ mệt mỏi, trong lòng cô chợt dâng lên chút đau lòng.
Lúc cô và hắn thoáng qua nhau, cô nhàn nhạt mở miệng nói: “ Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tới công ty làm trợ lí cho anh.”
Du Thần ích bỗng chốc dừng bước, nhưng vẫn chưa xoay người đi, một lúc lâu sau, hắn mới lạnh lùng nói: “ Không cần.” Dứt lời, hắn nâng chân bước , đi tới thư phòng.
Văn Hinh xoay người, nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn, tiếp tục nói: “ Không phải là anh không muốn tôi bước chân ra khỏi nhà họ Du một bước sao, nếu như mà tôi tới công ty anh làm việc, như vậy chẳng phải anh có thể giám sát tôi sao?”
Du Thần Ích chân bước chậm lại, nhưng sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, hắn đi vào thư phòng của mình, cũng không hề xoay người hay nói thêm bất cứ một lời nào nữa.
Nhưng mà Văn Hinh lại cười, bởi vì cô biết, hắn đã đồng ý.
Sáng hôm sau, Văn Hinh dậy thật sớm, dì Lý biết Văn Hinh hôm nay đi làm, vừa kinh ngạc vừa lo lắng, “ Nha đầu, cháu nhất định phải chú ý an toàn, nếu như đói bụng thì gọi điện thoại cho ta, ta lập tức mang cơm cho cháu.”
Trong lòng bà có chút oán giận Diêu Phương, cư nhiên để phụ nữ có thai như văn Hinh đi làm, đây chẳng phải là giày vò a, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
“ Cháu rõ rồi ạ.” Văn Hinh cười lên tiếng, đón lây bữa sáng từ dì Lý, cúi đầu ăn.
“ Bác, tại sao lại muốn cho cô ta tới công ty ?” Lạc Tình ngồi đối diện Văn Hinh nghi ngờ hỏi Diêu Phương, trên mặt lộ rõ bất mãn cùng không cam lòng.
Diêu Phương đang ăn sáng, nghe Lạc Tình hỏi vậy, chỉ nhàn nhạt nói: “ Hiện giờ công ty đang thiếu hụt nhân sự, nếu như một mình cháu có thể làm được việc như cháu đã nói, thì ta có thể suy nghĩ một chút để cô ấy không tới công ty làm việc.”
Nghe vậy, Lạc Tình mím môi, trợn mắt nhìn Văn Hinh, sau đó vùi đầu vào ăn bữa sáng.
Du Thần Ích ngồi bên cạnh Lạc Tình vẫn thủy chung không lên tiếng, chỉ trầm mặc ăn bữa sáng, mới ăn được một chút, hắn liền bỏ lại bát đũa, đứng lên, “ Con đi làm trước.”
“ Anh họ, chờ em một chút, em đi cùng anh.” Thấy thế, Lạc Tình cũng gấp gáp bỏ lại đồ ăn trong tay, đuổi theo.
Diêu Phương nhìn về phía Văn Hinh, lại thấy Văn Hinh vẫn lẳng lặng ăn bữa sáng của mình, đáy mắt bà thoáng chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền nổi lên nụ cười thản nhiên.
Rốt cuộc, Văn Hinh cũng ăn no, Diêu Phương đưa cô tới cửa lớn, thấy xe hơi của Du Thần Ích vẫn dừng ở đằng kia, không khỏi bật cười, “ Mau đi đi, nhất định phải chú ý thân thể của mình, biết không?” bà thúc giục Văn Hinh.
Văn Hinh cũng nhìn thấy chiếc xe kia, cô cười, nói chào tạm biệt với Diêu Phương, rồi từ từ đi về phía xe Du Thần ích.
Văn Hinh nhìn qua kính chiếu hậu thấy người đi đi từ từ tới xe mình, trên gương mặt hắn vẫn làm ra vẻ không có gì, nhưng chân mày nhíu chặt lại bán đứng sự lo lắng trong nội tâm hắn.
Thấy lạc Tình ngồi ở ghế lái phụ, Văn Hinh bèn kéo cửa sau ra, ngồi vào. Chờ Văn Hinh ổn định xong, xe mới chậm rãi chạy ra ngoài.
Dọc đường đi, chỉ thấy Lạc Tình không ngừng cười nói với Du Thần ích, giồng như con chim sẻ nhỏ, cười cười nói nói, coi như Văn Hinh không hề tồn tại vậy.
Văn Hinh cũng làm bộ như mắt điếc tai ngơ, vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Du Thần ích chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu nhìn Văn Hinh, thấy cô vẫn nhắm nghiền hai mắt, không nói lời nào, hắn mím chặt môi mỏng.