Văn Hinh xoay người, nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn, tiếp tục nói: “ Không phải là anh không muốn tôi bước chân ra khỏi nhà họ Du một bước sao, nếu như mà tôi tới công ty anh làm việc, như vậy chẳng phải anh có thể giám sát tôi sao?”
Du Thần Ích chân bước chậm lại, nhưng sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, hắn đi vào thư phòng của mình, cũng không hề xoay người hay nói thêm bất cứ một lời nào nữa.
Nhưng mà Văn Hinh lại cười, bởi vì cô biết, hắn đã đồng ý.
Sáng hôm sau, Văn Hinh dậy thật sớm, dì Lý biết Văn Hinh hôm nay đi làm, vừa kinh ngạc vừa lo lắng, “ Nha đầu, cháu nhất định phải chú ý an toàn, nếu như đói bụng thì gọi điện thoại cho ta, ta lập tức mang cơm cho cháu.”
Trong lòng bà có chút oán giận Diêu Phương, cư nhiên để phụ nữ có thai như văn Hinh đi làm, đây chẳng phải là giày vò a, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
“ Cháu rõ rồi ạ.” Văn Hinh cười lên tiếng, đón lây bữa sáng từ dì Lý, cúi đầu ăn.
“ Bác, tại sao lại muốn cho cô ta tới công ty ?” Lạc Tình ngồi đối diện Văn Hinh nghi ngờ hỏi Diêu Phương, trên mặt lộ rõ bất mãn cùng không cam lòng.
Diêu Phương đang ăn sáng, nghe Lạc Tình hỏi vậy, chỉ nhàn nhạt nói: “ Hiện giờ công ty đang thiếu hụt nhân sự, nếu như một mình cháu có thể làm được việc như cháu đã nói, thì ta có thể suy nghĩ một chút để cô ấy không tới công ty làm việc.”
Nghe vậy, Lạc Tình mím môi, trợn mắt nhìn Văn Hinh, sau đó vùi đầu vào ăn bữa sáng.
Du Thần Ích ngồi bên cạnh Lạc Tình vẫn thủy chung không lên tiếng, chỉ trầm mặc ăn bữa sáng, mới ăn được một chút, hắn liền bỏ lại bát đũa, đứng lên, “ Con đi làm trước.”
“ Anh họ, chờ em một chút, em đi cùng anh.” Thấy thế, Lạc Tình cũng gấp gáp bỏ lại đồ ăn trong tay, đuổi theo.
Diêu Phương nhìn về phía Văn Hinh, lại thấy Văn Hinh vẫn lẳng lặng ăn bữa sáng của mình, đáy mắt bà thoáng chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền nổi lên nụ cười thản nhiên.
Rốt cuộc, Văn Hinh cũng ăn no, Diêu Phương đưa cô tới cửa lớn, thấy xe hơi của Du Thần Ích vẫn dừng ở đằng kia, không khỏi bật cười, “ Mau đi đi, nhất định phải chú ý thân thể của mình, biết không?” bà thúc giục Văn Hinh.
Văn Hinh cũng nhìn thấy chiếc xe kia, cô cười, nói chào tạm biệt với Diêu Phương, rồi từ từ đi về phía xe Du Thần ích.
Văn Hinh nhìn qua kính chiếu hậu thấy người đi đi từ từ tới xe mình, trên gương mặt hắn vẫn làm ra vẻ không có gì, nhưng chân mày nhíu chặt lại bán đứng sự lo lắng trong nội tâm hắn.
Thấy lạc Tình ngồi ở ghế lái phụ, Văn Hinh bèn kéo cửa sau ra, ngồi vào. Chờ Văn Hinh ổn định xong, xe mới chậm rãi chạy ra ngoài.
Dọc đường đi, chỉ thấy Lạc Tình không ngừng cười nói với Du Thần ích, giồng như con chim sẻ nhỏ, cười cười nói nói, coi như Văn Hinh không hề tồn tại vậy.
Văn Hinh cũng làm bộ như mắt điếc tai ngơ, vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Du Thần ích chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu nhìn Văn Hinh, thấy cô vẫn nhắm nghiền hai mắt, không nói lời nào, hắn mím chặt môi mỏng.
Rất nhanh, Lạc Tình liền phát hiện ra một vấn đề, “ Anh à, có phải hôm nay xe của anh xảy ra vấn đề gì không, sao đi chậm như vậy?” bình thường, anh lái xe như bay vậy, mà hôm nay tốc độ lại chậm như rùa.
Du Thần ích không nói gì, vẫn duy trì tốc độ chậm như cũ. Lạc Tình nhìn Văn Hinh một cái, tựa như đã hiểu ra gì đó, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ lộ ra vẻ ghen ghét. Cô hung hăng trợn mắt nhìn Văn Hinh, cũng không nói nữa, buồn bực trong lòng.
Mặc dù Văn Hinh đang nhắm mắt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng tầm mắt đang ghen tức kia, khóe miệng khẽ cong lên, cô mỉm cười.
Thời gian tới công ty hôm nay kéo dài gấp đôi so với bình thường, Văn Hinh đi theo Du Thần ích tới phòng làm việc của hắn, Lam Dật Thần nhìn thấy cô, lập tức kinh ngạc nhảy dựng từ ghê salon đứng lên, “ Chị dâu, sao chị lại tới đây?”
Văn Hinh chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, “ Cũng giống như anh, tới làm việc .”
"Gì?" Lam Dật Thần nhất thời ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Văn Hinh, " Chị tới làm việc? Không lầm đấy chứ, chị hiện giờ đang có bầu nha.” Hắn quay đầu nhìn Du Thần ích đã ngồi an ổn ở bàn làm việc, gương mặt tuấn dật viết đầy vẻ khó tin ( mặt này là mặt LdT)
Du Thần Ích mới vừa ngồi xuống đã lập tức bắt đầu công việc của mình, lúc này, trên bàn làm việc của hắn, một đống giấy tờ công văn chất đống chờ hắn xử lí, cho nên hắn căn bản không có thời gian buôn chuyện cùng Lam Dật Thần. Hắn cầm một văn bản lên tỉ mỉ đọc, cũng không hề ngẩng đầu lên mà nói: “ Nếu như hôm nay cậu không có việc gì, thì đi trung tâm dịch vụ hậu mãi giải quyết vụ tranh cãi mấy ngày nay đi.”
Lam Dật Thần không đợi hắn nói xong, lập tức cướp lời: "Ai nói mình không có việc gì làm.” Nói xong, cả người hắn đã chạy nhanh ra cửa, rất nhanh đã không thấy bóng dáng nữa.
Thấy thế, Văn Hinh không khỏi cảm thấy buồn cười, sau đó cô đi tới trước mặt Du Thần ích, hói, “ Tôi làm việc gì?”
Nghe vậy, Du Thần ích ngẩng đầu nhìn Văn Hinh, sau đó rất nhanh lại cúi đầu đọc văn kiện, “ Trung tâm dịch vụ hậu mãi ( dịch vụ sau khuyến mãi) thiếu người, cô tới đo đi, tôi sẽ nói với người quản lí.”
"Tốt!" Văn Hinh cái gì cũng không nói, cô gật đầu đồng ý, trên mặt vẫn còn nở nụ cười yếu ớt.
Khi Văn Hinh rời khỏi phòng làm việc , Du Thần ích mới dời tầm mắt khỏi đống văn kiện, nhìn phía cửa đã không còn bóng người, chân mày hắn không khỏi khóa chặt lại.
Tới bữa ăn trưa, Trần Ảnh biết Văn Hinh tới công ty, nên cố ý đi tới trung tâm dịch vụ hậu mãi kéo Văn Hinh đi ăn cơm, mà ở phía sau cô, Lam Dật Thần mang vẻ mặt cợt nhả đi cùng.
Ba người tìm một chỗ trong góc nhà ăn ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống, đã thấy dì Lý tay cầm một hộp cơm to đang tìm kiếm ai đó khắp nơi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Văn Hinh xoay người, nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn, tiếp tục nói: “ Không phải là anh không muốn tôi bước chân ra khỏi nhà họ Du một bước sao, nếu như mà tôi tới công ty anh làm việc, như vậy chẳng phải anh có thể giám sát tôi sao?”
Du Thần Ích chân bước chậm lại, nhưng sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, hắn đi vào thư phòng của mình, cũng không hề xoay người hay nói thêm bất cứ một lời nào nữa.
Nhưng mà Văn Hinh lại cười, bởi vì cô biết, hắn đã đồng ý.
Sáng hôm sau, Văn Hinh dậy thật sớm, dì Lý biết Văn Hinh hôm nay đi làm, vừa kinh ngạc vừa lo lắng, “ Nha đầu, cháu nhất định phải chú ý an toàn, nếu như đói bụng thì gọi điện thoại cho ta, ta lập tức mang cơm cho cháu.”
Trong lòng bà có chút oán giận Diêu Phương, cư nhiên để phụ nữ có thai như văn Hinh đi làm, đây chẳng phải là giày vò a, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
“ Cháu rõ rồi ạ.” Văn Hinh cười lên tiếng, đón lây bữa sáng từ dì Lý, cúi đầu ăn.
“ Bác, tại sao lại muốn cho cô ta tới công ty ?” Lạc Tình ngồi đối diện Văn Hinh nghi ngờ hỏi Diêu Phương, trên mặt lộ rõ bất mãn cùng không cam lòng.
Diêu Phương đang ăn sáng, nghe Lạc Tình hỏi vậy, chỉ nhàn nhạt nói: “ Hiện giờ công ty đang thiếu hụt nhân sự, nếu như một mình cháu có thể làm được việc như cháu đã nói, thì ta có thể suy nghĩ một chút để cô ấy không tới công ty làm việc.”
Nghe vậy, Lạc Tình mím môi, trợn mắt nhìn Văn Hinh, sau đó vùi đầu vào ăn bữa sáng.
Du Thần Ích ngồi bên cạnh Lạc Tình vẫn thủy chung không lên tiếng, chỉ trầm mặc ăn bữa sáng, mới ăn được một chút, hắn liền bỏ lại bát đũa, đứng lên, “ Con đi làm trước.”
“ Anh họ, chờ em một chút, em đi cùng anh.” Thấy thế, Lạc Tình cũng gấp gáp bỏ lại đồ ăn trong tay, đuổi theo.
Diêu Phương nhìn về phía Văn Hinh, lại thấy Văn Hinh vẫn lẳng lặng ăn bữa sáng của mình, đáy mắt bà thoáng chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền nổi lên nụ cười thản nhiên.
Rốt cuộc, Văn Hinh cũng ăn no, Diêu Phương đưa cô tới cửa lớn, thấy xe hơi của Du Thần Ích vẫn dừng ở đằng kia, không khỏi bật cười, “ Mau đi đi, nhất định phải chú ý thân thể của mình, biết không?” bà thúc giục Văn Hinh.
Văn Hinh cũng nhìn thấy chiếc xe kia, cô cười, nói chào tạm biệt với Diêu Phương, rồi từ từ đi về phía xe Du Thần ích.
Văn Hinh nhìn qua kính chiếu hậu thấy người đi đi từ từ tới xe mình, trên gương mặt hắn vẫn làm ra vẻ không có gì, nhưng chân mày nhíu chặt lại bán đứng sự lo lắng trong nội tâm hắn.
Thấy lạc Tình ngồi ở ghế lái phụ, Văn Hinh bèn kéo cửa sau ra, ngồi vào. Chờ Văn Hinh ổn định xong, xe mới chậm rãi chạy ra ngoài.
Dọc đường đi, chỉ thấy Lạc Tình không ngừng cười nói với Du Thần ích, giồng như con chim sẻ nhỏ, cười cười nói nói, coi như Văn Hinh không hề tồn tại vậy.
Văn Hinh cũng làm bộ như mắt điếc tai ngơ, vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Du Thần ích chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu nhìn Văn Hinh, thấy cô vẫn nhắm nghiền hai mắt, không nói lời nào, hắn mím chặt môi mỏng.