"Ưm!". Du Thần Ích nhắm mắt lại, không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ cực kỳ thoải mái, vẻ mặt hưởng thụ.
Văn Hinh thấy thế, lá gan càng lớn hơn, bắt đầu động thủ cởi quần áo của hắn, là lần đầu cởi quần áo của đàn ông, cho nên cô có vẻ cực kỳ vụng về, chỉ một chiếc đai lưng mà mất nửa ngày cũng chưa cởi được, cô không khỏi có chút nóng nảy.
Cô gấp nhưng có người còn gấp hơn. Du Thần Ích giơ tay giúp cô mở thắt lưng của mình, sau đó cũng động thủ cởi quần áo của Văn Hinh.
Áo ngủ màu đen trong suốt bị hắn kéo xuống, áo lót bên trong cũng bị hắn cởi ra, bầu ngực đẫy đà trong lớp áo lót lập tức hiện ra trong mắt hắn, khiến dục vọng trong mắt hắn sâu thêm mấy phần.
Du Thần Ích không nhịn được nữa, dùng sức đẩy Văn Hinh ngã lên giường, sau đó lập tức đè lên người cô. . . . . .
Tất cả mọi chuyện tiến hành đúng theo kế hoạch của Văn Hinh, nhưng đến cuối cùng, khi hắn đang muốn tiến vào trong cơ thể của cô, hắn bỗng nhiên thức tỉnh.
Hắn cúi đầu nhìn người phía dưới, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lại đáng ghét, đôi mắt đen đang mê loạn bỗng chốc thanh tỉnh lại.
"Sao vậy?". Văn Hinh vẫn chưa sáng tỏ, không hiểu tại sao hắn ngừng lại đột ngột, mở đôi mắt trong suốt, nghi ngờ nhìn Du Thần Ích.
Sắc mặt Du Thần Ích trầm xuống, môi mỏng mím chặt, sau đó thoát khỏi người cô, sau một khắc, ném Văn Hinh khỏi giường, "Đồ đàn bà đê tiện!"
Văn Hinh không kịp chuẩn bị đã bị ném trên mặt đất, trán đụng phải góc giường, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng, hôn mê bất tỉnh.
Nhưng Du Thần Ích lại làm như không thấy, chẳng những không quan tâm đến thương thế của cô, mà hắn còn dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo tử tế, sau đó, không quay đầu lại, đá cánh cửa rời đi, để lại một mình Văn Hinh đang té xỉu trên mặt đất.
Ban đêm, khi Văn Hinh tỉnh lại, cô sờ sờ cái trán bị thương, máu đã không chảy nữa, nhưng vẫn có chút đau. Sau đó, cô nghiêng đầu tìm mọi nơi, nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Du Thần Ích, không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
Xem ra, lần này cô đã thất bại rồi!
Không ngờ tới lúc quan trọng nhất, hắn lại có thể thắng lại. Nhưng hắn đã uống thuốc, nhất định phải phát tiết, chẳng lẽ, hắn bỏ rơi cô, để ra ngoài tìm người phụ nữ khác sao?
Tại sao, hắn tình nguyện đi tìm người phụ nữ khác, cũng không nguyện ý thành toàn cho cô?
Chẳng lẽ, cô cứ chịu thua như vậy sao?
Cô đứng lên, lếch thếch vào phòng rửa tay, đứng trong phòng tắm, để nước lạnh như băng tẩy rửa thân thể mình.
Vậy mà, theo dòng nước chảy, còn có nước mắt của cô.
Cô thống khổ nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt cầu khẩn cùng mong đợi của cha cùng em trai, khuôn mặt lạnh lùng của Diêu Phương, vẻ mặt khinh bỉ của Lạc Tình, còn có vẻ mặt người làm Du gia nhìn cô đầy khinh thường, cuối cùng, còn có thái độ chán ghét của Du Thần Ích đối với cô, khiến sự kiên cường bị giáng một đòn nặng nề.
Tâm, vỡ vụn.
Rốt cuộc, cô không thể chịu nổi, cho dù lòng có làm bằng sắt, chỉ sợ cũng chịu đựng không nổi thống khổ cùng khuất nhục như thế, còn có trách nhiệm nặng như núi Thái Sơn.
Cô, là toàn bộ hy vọng của Văn gia!
Nhưng hôm nay, cô cũng không chịu nổi nữa rồi.
Cô thật sự rất muốn chạy trốn, muốn né tránh tất cả, buông tất cả trách nhiệm cùng kỳ vọng, sau đó, tìm một nơi không ai biết, bắt đầu cuộc sống mới.
"Ưm!". Du Thần Ích nhắm mắt lại, không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ cực kỳ thoải mái, vẻ mặt hưởng thụ.
Văn Hinh thấy thế, lá gan càng lớn hơn, bắt đầu động thủ cởi quần áo của hắn, là lần đầu cởi quần áo của đàn ông, cho nên cô có vẻ cực kỳ vụng về, chỉ một chiếc đai lưng mà mất nửa ngày cũng chưa cởi được, cô không khỏi có chút nóng nảy.
Cô gấp nhưng có người còn gấp hơn. Du Thần Ích giơ tay giúp cô mở thắt lưng của mình, sau đó cũng động thủ cởi quần áo của Văn Hinh.
Áo ngủ màu đen trong suốt bị hắn kéo xuống, áo lót bên trong cũng bị hắn cởi ra, bầu ngực đẫy đà trong lớp áo lót lập tức hiện ra trong mắt hắn, khiến dục vọng trong mắt hắn sâu thêm mấy phần.
Du Thần Ích không nhịn được nữa, dùng sức đẩy Văn Hinh ngã lên giường, sau đó lập tức đè lên người cô. . . . . .
Tất cả mọi chuyện tiến hành đúng theo kế hoạch của Văn Hinh, nhưng đến cuối cùng, khi hắn đang muốn tiến vào trong cơ thể của cô, hắn bỗng nhiên thức tỉnh.
Hắn cúi đầu nhìn người phía dưới, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lại đáng ghét, đôi mắt đen đang mê loạn bỗng chốc thanh tỉnh lại.
"Sao vậy?". Văn Hinh vẫn chưa sáng tỏ, không hiểu tại sao hắn ngừng lại đột ngột, mở đôi mắt trong suốt, nghi ngờ nhìn Du Thần Ích.
Sắc mặt Du Thần Ích trầm xuống, môi mỏng mím chặt, sau đó thoát khỏi người cô, sau một khắc, ném Văn Hinh khỏi giường, "Đồ đàn bà đê tiện!"
Văn Hinh không kịp chuẩn bị đã bị ném trên mặt đất, trán đụng phải góc giường, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng, hôn mê bất tỉnh.
Nhưng Du Thần Ích lại làm như không thấy, chẳng những không quan tâm đến thương thế của cô, mà hắn còn dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo tử tế, sau đó, không quay đầu lại, đá cánh cửa rời đi, để lại một mình Văn Hinh đang té xỉu trên mặt đất.
Ban đêm, khi Văn Hinh tỉnh lại, cô sờ sờ cái trán bị thương, máu đã không chảy nữa, nhưng vẫn có chút đau. Sau đó, cô nghiêng đầu tìm mọi nơi, nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Du Thần Ích, không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
Xem ra, lần này cô đã thất bại rồi!
Không ngờ tới lúc quan trọng nhất, hắn lại có thể thắng lại. Nhưng hắn đã uống thuốc, nhất định phải phát tiết, chẳng lẽ, hắn bỏ rơi cô, để ra ngoài tìm người phụ nữ khác sao?
Tại sao, hắn tình nguyện đi tìm người phụ nữ khác, cũng không nguyện ý thành toàn cho cô?
Chẳng lẽ, cô cứ chịu thua như vậy sao?
Cô đứng lên, lếch thếch vào phòng rửa tay, đứng trong phòng tắm, để nước lạnh như băng tẩy rửa thân thể mình.
Vậy mà, theo dòng nước chảy, còn có nước mắt của cô.
Cô thống khổ nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt cầu khẩn cùng mong đợi của cha cùng em trai, khuôn mặt lạnh lùng của Diêu Phương, vẻ mặt khinh bỉ của Lạc Tình, còn có vẻ mặt người làm Du gia nhìn cô đầy khinh thường, cuối cùng, còn có thái độ chán ghét của Du Thần Ích đối với cô, khiến sự kiên cường bị giáng một đòn nặng nề.
Tâm, vỡ vụn.
Rốt cuộc, cô không thể chịu nổi, cho dù lòng có làm bằng sắt, chỉ sợ cũng chịu đựng không nổi thống khổ cùng khuất nhục như thế, còn có trách nhiệm nặng như núi Thái Sơn.
Cô, là toàn bộ hy vọng của Văn gia!
Nhưng hôm nay, cô cũng không chịu nổi nữa rồi.
Cô thật sự rất muốn chạy trốn, muốn né tránh tất cả, buông tất cả trách nhiệm cùng kỳ vọng, sau đó, tìm một nơi không ai biết, bắt đầu cuộc sống mới.