"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Nghe cô nói vậy, tim Du Thần Ích như muốn vỡ ra, trong hắn xuất hiện cảm giác áy náy khiến hắn có xúc động muốn giết mình.
Hôm nay, hắn thế nhưng lại không hề nói gì, chỉ có thể không ngừng xin lỗi cô, trừ câu đó ra, hắn không biết mình còn có thể nói cái gì nữa.
Ở trong ngực hắn, Văn Hinh cảm nhận được sự áy náy trong lòng hắn, nước mắt cô càng ngày càng chảy nhiều thêm.
Giờ phút này, đột nhiên cô muốn khóc thật lớn lên, muốn đem uất ức, thống khổ bị dồn nén hai mấy năm qua phát tiết toàn bộ ra ngoài.
Hơn nữa, giờ phút này, cái ôm từ đằng sau ấm áp như vậy, khiến cô cảm thấy an tâm, khiến cho quả thực muốn vứt bỏ tất cả, chỉ muốn rúc vào trong lồng ngực ấm áp ấy.
Nhưng mà, cô cũng không muốn để hắn trông thấy bộ dạng yếu ớt của mình, vì vậy, gạt đi dòng nước mắt, cô cố đè nén không để chúng chảy ra thêm nữa.
Sau đó, cô chợt nở nụ cười như hoa, lúm đồng tiền trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra, nhìn qua ai cũng sẽ cho rằng đó là nụ cười vui vẻ.
Cô tránh khỏi ngực hắn, xoay người tươi cười với hắn, “ Không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi thôi.” Du Thần Ích bị chuyển biến này của cô khiến hắn cảm thấy sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tươi cười của cô, chứng kiến sự ngụy trang kiên cường và yếu ớt tự sâu trong đáy mắt cô, hắn cảm thấy vô cùng đau xót.
“ Ba, mẹ, con phải đi rồi, sau này con sẽ tới đây thăm người.
Người yên tâm, hiện giờ con rất tốt, thật đấy ạ.” Văn Hinh nhìn vào bia mộ nhẹ nhàng nói, trên gương mặt cô nở nụ cười nhẹ.
Nói xong, cô cầm áo khoác trên người đưa trả cho Du Thần Ích, rồi bước chân xuống núi.
Trên đường trở về, thỉnh thoảng Du Thần Ích lại len lén quan sát sắc mặt của Văn Hinh, chỉ thấy cô vẫn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, từ khóe mắt, chân mày cũng không hề nhìn ra bất kì vẻ mặt khác lạ nào, chỉ có nét cười nhàn nhạt.
( Chị thật cứng rắn)
Thấy vậy, hắn không khỏi nhíu chặt chân mày, vô cùng lo lắng cho cô.
Trở về nhà họ Du, Văn Hinh vẫn mang bộ dạng lạnh nhạt, khiến người khác không thể nhìn ra trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ tới chuyện gì.
Nếu như chuyện này xảy ra với người phụ nữ khác, chỉ sợ đã sớm khóc tới long trời lở đất, mà cô, lại vẫn mang bộ dạng như không hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Ăn cơm tối xong, Văn Hinh liền vào phòng mình, nhìn cánh cửa phòng cô đóng chặt, Diêu Phương nhíu mày, sau đó ngồi đối diện với Du Thần Ích, nói: “ thời gian này con phải chú ý tới Văn Hinh nhiều , quan tâm con bé nhiều hơn, biết không?” “ Con biết rồi mẹ.” Du Thần Ích cũng khóa chặt chân mày, tỏ rõ vẻ lo lắng.
Đột nhiên, Diêu Phương khẽ thở dài một hơi, “ trên đời này có hai loại người, loại thứ nhất căn bản là không thể che giấu được tâm sự của mình, bất luận có xảy ra chuyện gì, tất cả đều viết hết tất cả trên khuôn mặt.
Còn có một loại người khác, chính là bất kể có xảy ra chuyện gì, cũng chỉ muốn một mình lặng lẽ chịu đựng, cuộc sống như vậy, thật là mệt chết đi.” Rất rõ ràng, Văn Hinh chính là loại thứ hai, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cô vĩnh viễn vẫn sẽ mang dáng vẻ ung dung như không hề có chuyện gì xảy ra trước mặt người khác.
Nhưng đó cũng chỉ là bộ dạng bình tĩnh vỏ bọc bên ngoài, ngược lại trong lòng cô ấy đã sớm chồng chất vết thương .
Nghe vậy, chân mày của Du Thần Ích càng nhíu chặt thêm, hắn đương nhiên biết, Văn Hinh chính là loại thứ hai.
Ban ngày, ở nghĩa trang kia, trong nháy mắt , hắn rõ ràng cảm nhận được sự đau đớn sâu trong đáy lòng cô, nhưng xoay người lại, cô đã cười vui vẻ đến vậy.
Nụ cười này, chói mắt như vậy, khiến tim của hắn đau nhói.
Sự kiên cường của cô khiến cho hắn đau lòng, từ khi quen biết cô tới giờ, hắn chưa bao giờ nghĩ mình cũng có một khắc như lúc này, hắn đối với cô vừa hận lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn hận cô kiên cường, đồng thời cũng thấy bất đắc dĩ với sự kiên cường của cô, khiến hắn muốn lột đi tầng ngụy trang, lột đi sự kiên cường bên ngoài của cô, để mình có thể nhìn thấy nội tâm của cô.
Ban đêm, Du Thần Ích nằm trằn trọc không ngủ được, cuối cùng hắn xuống giường, vốn định đi tới thư phòng đọc sách, nhưng khi đi ngang qua phòng của Văn Hinh, ma xui quỷ khiến khiến hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa vẫn đang đóng chặt, thật lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.
Đột nhiên, loáng thoáng như nghe được âm thanh gì đó, hình như là tiếng khóc.
Hắn không khỏi nghiêng tai lắng nghe, rốt cuộc cũng phát hiện ra chỗ phát ra âm thanh, hắn lập tức đẩy cửa phòng Văn Hinh.
Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng sáng leo lắt từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng trên người đang ngồi xổm ở kia.
Cửa mở ra, tiếng khóc kia cũng đột nhiên ngừng lại, nhưng Du Thần Ích vẫn khẳng định, tiếng khóc ấy nhất định là từ phòng này truyền ra.
Thấy có người đột nhiên xông vào, Văn Hinh vội vàng lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó lạnh giọng hỏi: “ Ai vậy?” Du Thần Ích với tay bật đèn lên, trông thấy cô, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn hỏi: “ Cô làm sao vậy?” Nhìn hai mắt sưng đỏ của cô, trên mặt vẫn còn vương lại nước mắt, hắn mới chắc chắn vừa rồi cô đã khóc, nhìn bộ dạng này có lẽ cô đã khóc thật lâu rồi.
"Không có gì, vừa rồi bị gặp ác mông, sợ nên tỉnh lại.” Văn Hinh nhìn hắn, cô nở nụ cười như hoa, lúm đồng tiền nở rộ, sự thương tâm trên gương mặt khi nãy đã không còn.
Cô nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn, hỏi: “ Đã muốn thế này sao anh còn chưa ngủ?”
Du Thần Ích không trả lời cô…, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Văn Hinh, thấy cô chột dạ, rồi lại cúi đầu.
Kì lạ, rõ ràng cô không làm gì sai, tại sao phải chột dạ, lại có cảm giác dường như mình đã làm sai chuyện gì vậy.
Thấy cô cúi thấp đầu xuống, đột nhiên Du Thần Ích khẽ than nhẹ một tiếng, thanh âm của hắn tràn đầy bất đắc dĩ.
Sau đó, hắn dang tay ôm thật chặt cô vào trong ngực, dịu dàng nói bên tai cô: “ Em yên tâm, về sau tôi sẽ vẫn ở bên cạnh em.” Hắn đương nhiên cũng không tin cô vì gặp ác mộng mà bị hù dọa tới khóc lóc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Nghe cô nói vậy, tim Du Thần Ích như muốn vỡ ra, trong hắn xuất hiện cảm giác áy náy khiến hắn có xúc động muốn giết mình.
Hôm nay, hắn thế nhưng lại không hề nói gì, chỉ có thể không ngừng xin lỗi cô, trừ câu đó ra, hắn không biết mình còn có thể nói cái gì nữa.
Ở trong ngực hắn, Văn Hinh cảm nhận được sự áy náy trong lòng hắn, nước mắt cô càng ngày càng chảy nhiều thêm.
Giờ phút này, đột nhiên cô muốn khóc thật lớn lên, muốn đem uất ức, thống khổ bị dồn nén hai mấy năm qua phát tiết toàn bộ ra ngoài.
Hơn nữa, giờ phút này, cái ôm từ đằng sau ấm áp như vậy, khiến cô cảm thấy an tâm, khiến cho quả thực muốn vứt bỏ tất cả, chỉ muốn rúc vào trong lồng ngực ấm áp ấy.
Nhưng mà, cô cũng không muốn để hắn trông thấy bộ dạng yếu ớt của mình, vì vậy, gạt đi dòng nước mắt, cô cố đè nén không để chúng chảy ra thêm nữa.
Sau đó, cô chợt nở nụ cười như hoa, lúm đồng tiền trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra, nhìn qua ai cũng sẽ cho rằng đó là nụ cười vui vẻ.
Cô tránh khỏi ngực hắn, xoay người tươi cười với hắn, “ Không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi thôi.” Du Thần Ích bị chuyển biến này của cô khiến hắn cảm thấy sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tươi cười của cô, chứng kiến sự ngụy trang kiên cường và yếu ớt tự sâu trong đáy mắt cô, hắn cảm thấy vô cùng đau xót.
“ Ba, mẹ, con phải đi rồi, sau này con sẽ tới đây thăm người.
Người yên tâm, hiện giờ con rất tốt, thật đấy ạ.” Văn Hinh nhìn vào bia mộ nhẹ nhàng nói, trên gương mặt cô nở nụ cười nhẹ.
Nói xong, cô cầm áo khoác trên người đưa trả cho Du Thần Ích, rồi bước chân xuống núi.
Trên đường trở về, thỉnh thoảng Du Thần Ích lại len lén quan sát sắc mặt của Văn Hinh, chỉ thấy cô vẫn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, từ khóe mắt, chân mày cũng không hề nhìn ra bất kì vẻ mặt khác lạ nào, chỉ có nét cười nhàn nhạt.
( Chị thật cứng rắn)
Thấy vậy, hắn không khỏi nhíu chặt chân mày, vô cùng lo lắng cho cô.
Trở về nhà họ Du, Văn Hinh vẫn mang bộ dạng lạnh nhạt, khiến người khác không thể nhìn ra trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ tới chuyện gì.
Nếu như chuyện này xảy ra với người phụ nữ khác, chỉ sợ đã sớm khóc tới long trời lở đất, mà cô, lại vẫn mang bộ dạng như không hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Ăn cơm tối xong, Văn Hinh liền vào phòng mình, nhìn cánh cửa phòng cô đóng chặt, Diêu Phương nhíu mày, sau đó ngồi đối diện với Du Thần Ích, nói: “ thời gian này con phải chú ý tới Văn Hinh nhiều , quan tâm con bé nhiều hơn, biết không?” “ Con biết rồi mẹ.” Du Thần Ích cũng khóa chặt chân mày, tỏ rõ vẻ lo lắng.
Đột nhiên, Diêu Phương khẽ thở dài một hơi, “ trên đời này có hai loại người, loại thứ nhất căn bản là không thể che giấu được tâm sự của mình, bất luận có xảy ra chuyện gì, tất cả đều viết hết tất cả trên khuôn mặt.
Còn có một loại người khác, chính là bất kể có xảy ra chuyện gì, cũng chỉ muốn một mình lặng lẽ chịu đựng, cuộc sống như vậy, thật là mệt chết đi.” Rất rõ ràng, Văn Hinh chính là loại thứ hai, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cô vĩnh viễn vẫn sẽ mang dáng vẻ ung dung như không hề có chuyện gì xảy ra trước mặt người khác.