Thấy cô cúi thấp đầu xuống, đột nhiên Du Thần Ích khẽ than nhẹ một tiếng, thanh âm của hắn tràn đầy bất đắc dĩ. Sau đó, hắn dang tay ôm thật chặt cô vào trong ngực, dịu dàng nói bên tai cô: “ Em yên tâm, về sau tôi sẽ vẫn ở bên cạnh em.” Hắn đương nhiên cũng không tin cô vì gặp ác mộng mà bị hù dọa tới khóc lóc.
Nhưng mà lời nói vừa thốt ra, một lần nữa khiến hắn ngây ngẩn cả người. Những lời này, là từ chính miệng hắn thốt ra, mà không hề suy nghĩ gì hết.
Anh thế nhưng lại nói với cô những lời như vậy!
( chỗ này sửa thành anh nhé)
Tôi sẽ vẫn ở bên cạnh em, nghe giống như là lời hứa hẹn , cam kết giữa tình nhân vậy.
Mà anh và cô, hai chữ tình nhân này…
Điều này anh không biết, nhưng mà anh lại biết rõ, câu nói vừa rồi là phản ứng trực tiếp từ trong lòng anh, chính bản thân anh muốn ở bên cạnh cô cả đời, bảo vệ cô, không để cô phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa, khiến cô có thể hạnh phúc, vui vẻ đến trọn đời.
Không chỉ có anh ngây ngẩn cả người, mà chính Văn Hinh cũng bị khiếp sợ, trên gương mặt cô lập tức lộ ra vẻ khó tin, nhịp tim của cô dường như cũng ngưng lại.
Anh nói… anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cô!
Nếu như không phải là cô biết rằng trong tim hắn sớm đã có người yêu mãi không quên, nhất định cô sẽ hiểu lầm anh có tình cảm với cô.
Nhưng, cô vẫn không tin anh lại có thể nói những lời như vậy với mình.
Nhưng mà, lồng ngực của anh tựa như có ma lực nào đó, khiến cho cô vừa rồi còn chìm đắm trong sự thống khổ, thương tâm lập tức yên tĩnh trở lại. Cảm giác ấy,giống như có thể nhấn chìm một bè gỗ đang trôi xa, có thể khiến cho thuyền bè đang phiêu lưu có thể cập bến tìm bờ, vừa an toàn lại vô cùng ấm áp. Ở Trong lòng anh, Văn Hinh thật sự không còn cảm thấy thống khổ nữa. Giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có anh, tất cả đều như chưa từng xảy ra vậy.
"Cám ơn anh!” Cô nhẹ giọng nói cảm ơn, cô chợt phát hiện ra, thì ra trên đời này vẫn còn có một lồng ngực ấm áp khiến cô có thể an tâm đến vậy.
Du Thần ích không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm cô, đem mặt chôn thật sâu vào mái tóc cô, chóp mũi quanh quẩn một mùi hương thanh nhã, tựa như con người của cô vậy, mùi hương ấy khiến anh mê muội, đắm chìm, không thể dứt ra được.
Văn Hinh cũng không đẩy anh ra, lẳng lặng vùi ở trong ngực anh, chỉ trong chốc lát, một loại cảm giác thỏa mãn chiếm cứ toàn bộ trái tim cô, khiến cô không đẩy anh ra được, muốn vĩnh viễn tựa vào lồng ngực ấy.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, cũng không ai mở miệng nói gì, chỉ lẳng lặng hưởng thụ giây phút ấm áp này. Bên ngoài, ánh trăng sáng lắt vào, cả căn phòng tràn nhập hương vị ấm áp hạnh phúc.
Kể từ đêm đó, người nhà họ Du từ trên xuống dưới đều phát hiện, thiếu gia của bọn họ dường như đã thay đổi. Mặc dù tính tình vẫn lạnh lùng như trước, nhưng thái độ đối với Văn Hinh rõ ràng đã có sự biến đổi rõ rệt.
Bởi vì anh không chỉ quan tâm xem cô đã ăn no chưa, trời lạnh còn nhắc cô nhớ mặc ấm, mỗi lần cô đi ra ngoài, anh đều dặn dò cô phải cẩn thận, có lúc còn đi theo cô ra ngoài.
Tình huống này, dưới con mắt của những người giàu có, tất nhiên có người cao hứng, có kẻ tức giận.
Vui mừng nhất phải kể đến dì Lý và Diêu Phương, dì Lý vui mừng vì rốt cuộc Văn Hinh cũng có thể được đại thiếu gì đối xử tốt, mà Diêu Phương còn vui vẻ hơn, cuối cùng Du Thần Ích cũng có thể thoát ra khỏi bóng ma quá khứ từ ba năm trước.
Tức giận nhất là Lạc Tình, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng ân cần săn sóc của Du Thần Ích đối với Diêu Phương, nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, cô ta chỉ hận nắm chặt nắm tay, lúc này móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay cô ta, nhưng cô ta không hề cảm nhận thấy một chút đau đớn nào.
Bởi vì lúc này, sự đau lòng đã sớm chiến thắng sự đau đớn da thịt ấy.
Ở công ty, Du Thần Ích chỉ giao một chút việc tương đối quan trọng cho Văn Hinh làm, còn việc vụn vặt, giao toàn bộ cho Lạc Tình hoặc Lam Dật Thần xử lí (LDT là phó tổng mà sao như tay sai vặt thế?)
Đối với thái độ chuyển biến của Du Thần Ích với Văn Hinh, Lam Dật Thần cũng cảm thấy vui lây. Mặc dù ngoài miệng anh thường giễu cợt bọn họ, nói rằng Du Thần Ích không xứng với Văn Hinh, nhưng trong lòng anh vẫn chân thành chúc phúc cho họ, anh mong bọn họ có thể vĩnh viễn hạnh phúc.
Mà lần nào, Du Thần Ích cũng hung hăng trừng mắt liếc anh, nhưng Du Thần Ích cũng không hề phản bác lại, Văn Hinh ngồi bên thấy vậy, cũng không nói gì.
Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút ê ẩm, cảm thấy lo lắng, không xác định được tình cảm của Du Thần Ích đối với mình có thực hay không? Phải chăng anh chỉ đồng tình thương cảm với cô, cho nên mới nói ra những lời như vậy, cũng vô tri vô giác chăm sóc mà thôi.
Bởi vì đến bây giờ, Du Thần Ích cũng chưa từng nói với cô bất kì một câu thổ lộ nào khác, chứ đừng nói là yêu!
Mặc dù Du Thần Ích chưa từng thổ lộ với mình, nhưng cô lại phát hiện trái tim của mình không biết tự lúc nào đã rơi vào tấm lưới của anh dệt nên, cô càng giãy dụa, bản thân càng hãm sâu.
không sai, cô thừa nhận, từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã bị anh hấp dẫn. Cho dù anh đã từng nhục nhã cô, đã từng hành hạ cô, nhưng cô chưa từng hận anh, chưa từng có!
Bởi vì, cô thích anh!
cô động lòng với anh, tuy nhiên cô cũng chưa từng có hi vọng xa vời anh sẽ có tình cảm với cô. Lúc này đột nhiên anh lại đối tốt với cô như vậy, mà cô lại thủy chung không thấy được trái tim của anh, khiến cô cảm thấy luống cuống, cô sợ, cô muốn rút lui.
sự lo lắng của cô, sự sỡ hãi của cô, Du Thần Ích lại không hề phát hiện ra, ngược lại lại bị một Du Thần Ích cà lơ phất phơ nhìn thấu.
Bởi vì bây giờ Văn Hinh đã có bầu năm tháng, cho nên Du Thần Ích cố ý nuông chiều cô, chỉ cần cô thấy mệt mỏi, cô có thể tùy ý nghỉ ngơi, hoặc là nghỉ ngơi ở trong phòng của anh, hoặc là xuống phòng nghỉ tầng một nghỉ ngơi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thấy cô cúi thấp đầu xuống, đột nhiên Du Thần Ích khẽ than nhẹ một tiếng, thanh âm của hắn tràn đầy bất đắc dĩ. Sau đó, hắn dang tay ôm thật chặt cô vào trong ngực, dịu dàng nói bên tai cô: “ Em yên tâm, về sau tôi sẽ vẫn ở bên cạnh em.” Hắn đương nhiên cũng không tin cô vì gặp ác mộng mà bị hù dọa tới khóc lóc.
Nhưng mà lời nói vừa thốt ra, một lần nữa khiến hắn ngây ngẩn cả người. Những lời này, là từ chính miệng hắn thốt ra, mà không hề suy nghĩ gì hết.
Anh thế nhưng lại nói với cô những lời như vậy!
( chỗ này sửa thành anh nhé)
Tôi sẽ vẫn ở bên cạnh em, nghe giống như là lời hứa hẹn , cam kết giữa tình nhân vậy.
Mà anh và cô, hai chữ tình nhân này…
Điều này anh không biết, nhưng mà anh lại biết rõ, câu nói vừa rồi là phản ứng trực tiếp từ trong lòng anh, chính bản thân anh muốn ở bên cạnh cô cả đời, bảo vệ cô, không để cô phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa, khiến cô có thể hạnh phúc, vui vẻ đến trọn đời.
Không chỉ có anh ngây ngẩn cả người, mà chính Văn Hinh cũng bị khiếp sợ, trên gương mặt cô lập tức lộ ra vẻ khó tin, nhịp tim của cô dường như cũng ngưng lại.
Anh nói… anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cô!
Nếu như không phải là cô biết rằng trong tim hắn sớm đã có người yêu mãi không quên, nhất định cô sẽ hiểu lầm anh có tình cảm với cô.
Nhưng, cô vẫn không tin anh lại có thể nói những lời như vậy với mình.
Nhưng mà, lồng ngực của anh tựa như có ma lực nào đó, khiến cho cô vừa rồi còn chìm đắm trong sự thống khổ, thương tâm lập tức yên tĩnh trở lại. Cảm giác ấy,giống như có thể nhấn chìm một bè gỗ đang trôi xa, có thể khiến cho thuyền bè đang phiêu lưu có thể cập bến tìm bờ, vừa an toàn lại vô cùng ấm áp. Ở Trong lòng anh, Văn Hinh thật sự không còn cảm thấy thống khổ nữa. Giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có anh, tất cả đều như chưa từng xảy ra vậy.
"Cám ơn anh!” Cô nhẹ giọng nói cảm ơn, cô chợt phát hiện ra, thì ra trên đời này vẫn còn có một lồng ngực ấm áp khiến cô có thể an tâm đến vậy.
Du Thần ích không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm cô, đem mặt chôn thật sâu vào mái tóc cô, chóp mũi quanh quẩn một mùi hương thanh nhã, tựa như con người của cô vậy, mùi hương ấy khiến anh mê muội, đắm chìm, không thể dứt ra được.
Văn Hinh cũng không đẩy anh ra, lẳng lặng vùi ở trong ngực anh, chỉ trong chốc lát, một loại cảm giác thỏa mãn chiếm cứ toàn bộ trái tim cô, khiến cô không đẩy anh ra được, muốn vĩnh viễn tựa vào lồng ngực ấy.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, cũng không ai mở miệng nói gì, chỉ lẳng lặng hưởng thụ giây phút ấm áp này. Bên ngoài, ánh trăng sáng lắt vào, cả căn phòng tràn nhập hương vị ấm áp hạnh phúc.
Kể từ đêm đó, người nhà họ Du từ trên xuống dưới đều phát hiện, thiếu gia của bọn họ dường như đã thay đổi. Mặc dù tính tình vẫn lạnh lùng như trước, nhưng thái độ đối với Văn Hinh rõ ràng đã có sự biến đổi rõ rệt.
Bởi vì anh không chỉ quan tâm xem cô đã ăn no chưa, trời lạnh còn nhắc cô nhớ mặc ấm, mỗi lần cô đi ra ngoài, anh đều dặn dò cô phải cẩn thận, có lúc còn đi theo cô ra ngoài.