Tình huống này, dưới con mắt của những người giàu có, tất nhiên có người cao hứng, có kẻ tức giận.
Vui mừng nhất phải kể đến dì Lý và Diêu Phương, dì Lý vui mừng vì rốt cuộc Văn Hinh cũng có thể được đại thiếu gì đối xử tốt, mà Diêu Phương còn vui vẻ hơn, cuối cùng Du Thần Ích cũng có thể thoát ra khỏi bóng ma quá khứ từ ba năm trước.
Tức giận nhất là Lạc Tình, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng ân cần săn sóc của Du Thần Ích đối với Diêu Phương, nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, cô ta chỉ hận nắm chặt nắm tay, lúc này móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay cô ta, nhưng cô ta không hề cảm nhận thấy một chút đau đớn nào.
Bởi vì lúc này, sự đau lòng đã sớm chiến thắng sự đau đớn da thịt ấy.
Ở công ty, Du Thần Ích chỉ giao một chút việc tương đối quan trọng cho Văn Hinh làm, còn việc vụn vặt, giao toàn bộ cho Lạc Tình hoặc Lam Dật Thần xử lí (LDT là phó tổng mà sao như tay sai vặt thế?)
Đối với thái độ chuyển biến của Du Thần Ích với Văn Hinh, Lam Dật Thần cũng cảm thấy vui lây. Mặc dù ngoài miệng anh thường giễu cợt bọn họ, nói rằng Du Thần Ích không xứng với Văn Hinh, nhưng trong lòng anh vẫn chân thành chúc phúc cho họ, anh mong bọn họ có thể vĩnh viễn hạnh phúc.
Mà lần nào, Du Thần Ích cũng hung hăng trừng mắt liếc anh, nhưng Du Thần Ích cũng không hề phản bác lại, Văn Hinh ngồi bên thấy vậy, cũng không nói gì.
Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút ê ẩm, cảm thấy lo lắng, không xác định được tình cảm của Du Thần Ích đối với mình có thực hay không? Phải chăng anh chỉ đồng tình thương cảm với cô, cho nên mới nói ra những lời như vậy, cũng vô tri vô giác chăm sóc mà thôi.
Bởi vì đến bây giờ, Du Thần Ích cũng chưa từng nói với cô bất kì một câu thổ lộ nào khác, chứ đừng nói là yêu!
Mặc dù Du Thần Ích chưa từng thổ lộ với mình, nhưng cô lại phát hiện trái tim của mình không biết tự lúc nào đã rơi vào tấm lưới của anh dệt nên, cô càng giãy dụa, bản thân càng hãm sâu.
không sai, cô thừa nhận, từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã bị anh hấp dẫn. Cho dù anh đã từng nhục nhã cô, đã từng hành hạ cô, nhưng cô chưa từng hận anh, chưa từng có!
Bởi vì, cô thích anh!
cô động lòng với anh, tuy nhiên cô cũng chưa từng có hi vọng xa vời anh sẽ có tình cảm với cô. Lúc này đột nhiên anh lại đối tốt với cô như vậy, mà cô lại thủy chung không thấy được trái tim của anh, khiến cô cảm thấy luống cuống, cô sợ, cô muốn rút lui.
sự lo lắng của cô, sự sỡ hãi của cô, Du Thần Ích lại không hề phát hiện ra, ngược lại lại bị một Du Thần Ích cà lơ phất phơ nhìn thấu.
Bởi vì bây giờ Văn Hinh đã có bầu năm tháng, cho nên Du Thần Ích cố ý nuông chiều cô, chỉ cần cô thấy mệt mỏi, cô có thể tùy ý nghỉ ngơi, hoặc là nghỉ ngơi ở trong phòng của anh, hoặc là xuống phòng nghỉ tầng một nghỉ ngơi.
Ở tầng một công ty, không chỉ sắp xếp phòng ăn, phòng uống cà phê, siêu thị, còn có nơi để vui chơi giải trí, đây là nơi để nhân viên văn phòng nếu cảm thấy mệt mỏi có thể tới đây để thả lỏng một chút.
Những ngày này, nếu đột nhiên Văn Hinh cảm thấy đói bụng, cô có thể đi xuống nhà ăn tầng một lấy chút gì ăn. Thật lâu trước đó, Du Thần Ích đã phân phó người phụ trách nhà ăn này, ngày nào cũng phải cung ứng đầy đủ đồ ăn dinh dưỡng để Văn Hinh có thể ăn bất cứ lúc nào, anh chỉ sợ cô đột nhiên đói bụng mà không có gì để ăn.
Mỗi khi Văn Hinh đi tới tầng một, Lam Dật Thần đều ngồi ở đằng kia, vắt chéo hai chân, nhàn nhã ngồi uống cà phê.
Nhìn thấy Văn Hinh, anh lập tức vẫy tay về phía cô, "Chị dâu, bên này!" Chờ Văn Hinh đi tới bên cạnh anh, thấy cô vác cái bụng thật to, anh cười ha hả, "Con thỏ nhỏ lại đói bụng phải không, con chờ nha, cha nuôi lập tức đi lấy đồ ngon cho con ăn. Chị dâu, chị ngồi đi, tôi đi một lúc thôi." Anh nói rồi đứng dậy, chạy thẳng tới nhà ăn.
Văn Hinh vừa mới ngồi xuống đợi một lát, đã thấy Lam Dật Thần cười hì hì, "Chị dâu, chị xem, Thần Ích đối với chị thật tốt, còn mời hẳn chuyên gia dinh dưỡng nổi tiếng đặc biệt chuẩn bị đồ ăn cho chị, nếu đổi lại là người phụ nữ khác, chỉ sợ đã sớm lên trời rồi."
"Chuyên gia dinh dưỡng?" Văn Hinh kinh ngạc, cô chỉ biết Du Thần Ích mở thêm nhà ăn, dặn dò nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho cô, chứ không hề biết anh còn cố ý mời chuyên gia dinh dưỡng! "Chị không biết à?" Lam Dật Thần cũng ngây dại, nhìn Văn Hinh, cũng thấy khuôn mặt cô tràn đầy sự kinh ngạc, đột nhiên anh lắc đầu, thở dài nói: "Xem ra bình thường chị thông minh như vậy, thế mà về phương diện tình cảm lại ngu ngốc như vậy?"
Hết kinh ngạc, Văn Hinh bắt đầu ăn đồ ăn Lam Dật Thần mang tới, mặc kệ những lời anh nói.
Lam Dật Thần nói một mình một lúc, thấy Văn Hinh thủy chung không đáp lời anh, anh liền dừng lại, nhìn chằm chằm Văn Hinh, thật lâu mới đột nhiên hỏi: "Chị yêu Du Thần Ích, đúng không?"
"Khụ khụ khụ..." Miếng cơm nhất thời bị nghẹn ở cổ họng, cô không nuốt nổi, khiến Văn Hinh nghẹn thiếu chút nữa không thở nổi.
Lam Dật Thần thấy thế, vội vàng đưa nước tới trước mặt Văn Hinh, cô nhận lấy uống một hơi cạn sạch, lúc này mới thấy khá hơn, "Vừa rồi anh nói cái gì?" Cô giương mắt nhìn Lam Dật Thần.
Lam Dật Thần cũng không sợ cô, đầu tựa vào gần Văn Hinh, có chút nghi ngờ hỏi: "Chị dâu, chị hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải chị yêu cái tên Du Thần Ích kia rồi không?"
"Anh nhìn thấy tôi yêu anh ta ở chỗ nào?" Văn Hinh cũng không thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn đang hồi hộp, biểu hiện của cô lại rõ ràng đến vậy ư, lại dễ dàng khiến người khác nhận ra như vậy?