“ Nào, chị lại đây, trước ngồi xuống đã, rồi tôi từ từ nói cho chị!” Lam Dật Thần kéo Văn Hinh ngồi xuống, sau đó mới nặng nề nói: “ Chị dâu, chị đừng có tức giận, cẩn thận chút, tức giận sẽ không tốt cho em bé. Nhưng thật ra là như vậy, tôi đã sớm nhìn thấy Du Thần Ích có tình cảm với chị, nhưng mà lại chưa rõ ràng tình cảm của chị với tên kia như thế nào. Chị cũng biết đấy, hàng ngày tôi chứng kiến các người cứ dậm chân tại chỗ như thế, khiến tôi cũng cảm thấy gấp nha, cho nên mới định hỏi qua ý tứ của chị, nếu như chị cũng có tình cảm với hắn, thì chuyện dễ dàng rồi.”
“ Anh ta có tình cảm với tôi? Thế nào tôi lại không nhận ra?” Văn Hinh nghi hoặc nhìn Lam Dật Thần, rõ ràng là cô không tin lời anh nói.
Nghe vậy, Lam Dật Thần lập tức trợn to hai mắt, " Chị dâu này, bình thường rõ ràng chị thông minh như vậy, tại sao lại không nhận ra?” Biểu hiện của tên kia rõ ràng như vậy, đến người mù cũng đã nhận ra. Đương nhiên Lam Dật Thần cũng không dám nói ra những lời này, vì vậy bèn nói: “ Cái này gọi là người trong cuộc mơ hồ, người ngoài sáng suốt.”
"Được rồi!" Văn Hinh tạm thời đồng quan điểm với anh, lại hỏi: “ Vậy anh muốn giúp tôi thế nào?”
Lam Dật Thần làm bộ như có điều gì đáng suy ngẫm, anh ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “ Thật ra thì tôi cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là khiến hắn phát ghen.”
"Ghen?" Văn Hinh liền sửng sốt, sau đó mới gật đầu, “ Coi như đây là một biện pháp tốt đi. Vậy xin hỏi, tôi phải làm sao mới có thể khiến anh ta ghen đây?” Cô hỏi, trong mắt cô lộ ra nụ cười thản nhiên, đồng thời còn tỏ vẻ mặt hứng thú như đang chờ xem kịch vui vậy.
"Đương nhiên là phải tìm một đối thủ cho hắn rồi!” Lam Dật Thần nói như đây là chuyện đương nhiên vậy, “ Người này chính là động vật như vậy, khi hắn nhận thấy cái gì thuộc về mình, hắn sẽ không để mất. Nhưng mà, khi nhận thấy người khác muốn món đồ thuộc về mình, hắn sẽ lập tức ra sức tranh đấu, hơn nữa cũng sẽ tuyên bố quyền sở hữu với người kia. Bây giờ chị thực sự muốn thử, chị nên tìm người thứ ba giúp mình.”
“ Anh cứ như vậy mà đã khẳng định, tôi đã là của anh ta sao?” Văn Hinh nâng cằm, cười híp mắt nhìn Lam Dật Thần.
Lam Dật Thần lập tức thấy choáng váng, “ Không phải vừa rồi chị nói…” Không thể nào, sắc mặt người phụ nữ này lại biến đổi với tốc độ chóng mặt như vậy, mới vừa rồi còn chính miệng thừa nhận có tình cảm với Du Thần Ích, mà chỉ mới có mấy phút, đã quay ra phủ nhận rồi.
Nhìn thấy bộ dáng đờ đẫn của Lam Dật Thần, Văn Hinh lại càng cười vui vẻ hơn nhiều, “ KHông sao, tôi thích anh ta, nhưng cũng không đại biểu rằng tôi chính là người của anh ta/”
Nghe vậy, Lam Dật Thần bắt đầu có chút lắp bắp, “ Nhưng mà… vừa rồi chị nói… không phải là…. Tại sao không phải là….”
Văn Hinh chưa từng chứng kiến cảnh một người vốn nói nhiều như Lam Dật Thần mà cũng có lúc nói lắp bắp như lúc này, nụ cười trên gương mặt cô càng sâu hơn. Cô nhìn Lam Dật Thần, đột nhiên sóng mắt lưu chuyển như nước mùa xuân, cực kì giảo hoạt, “ Nhưng mà… phương pháp mà anh vừa nói cũng rất thú vị, có thể thử xem.”
"À?" Lam Dật Thần sửng sốt, ngơ ngác nhìn Văn Hinh, nghĩ thế nào cũng không ra ý nghĩ trong đầu cô, “ Ý chị à…?”
Văn Hinh cười thần bí với anh, sau đó đứng lên rời đi, không nói thêm câu nào, bỏ lại một mình Lam Dật Thần ngồi ở đằng kia, ngây người, một lúc lâu sau cũng chưa hồi phục lại thần trí .
Văn Hinh quay trở lại phòng làm việc, vừa vặn gặp Du Thần ích đang chuẩn bị ra ngoài, “ Anh phải ra ngoài sao?”
Du Thần ích nhìn thấy Văn Hinh, trên gương mặt anh lộ ra vẻ hơi mất tự nhiên, “ Tôi đi ra ngoài chút, sẽ quay trở lại nhanh!” Nói đoạn, anh cũng không chờ Văn Hinh nói gì, đã vội vã rời đi.
Văn Hinh vừa định hỏi anh định đi đâu, cô còn chưa kịp mở miêng, Du Thần ích đã như một trận gió rời khỏi phòng làm việc. Cô nhìn phòng làm việc không một bóng người, chỉ cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Vừa rồi, nhìn gương mặt của anh… có lẽ là chột dạ đi!
Chột dạ?
Tại sao anh ta lại chột dạ chứ?
Anh ta làm chuyện gì xấu sau lưng cô sao?
Văn Hinh đứng tại chỗ một lúc lâu, trong lòng một mảnh rối rắm, ngay lúc đó, Lạc Tình đi vào, “ Này, cô có thấy anh họ đi đâu không?” Những câu hỏi dạng này mặc dù ngày nào Lạc Tình cũng nghe đi nghe lại rất nhiều, nhưng thái độ của Văn Hinh đối với cô ta vẫn trước sau như một. Cô nói:
“ Anh ta vừa ra ngoài rồi.” Văn Hinh vốn không muốn để ý tới cô ta, nhưng thấy bộ dạng Lạc Tình dường như rất gấp, vì vậy mới nói cho cô biết.
“ Ra ngoài?” Lạc Tình cúi đầu lẩm bẩm nói câu gì đó rồi xoay người đi ra ngoài, “ Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Đúng rồi, hôm nay là ngày giỗ của chị dâu, chẳng lẽ anh ấy đi thăm chị ấy rồi sao?”
Văn Hinh đưa mắt nhìn theo Lạc Tình, rồi cô ngẩn người.
Ngày giỗ chị dâu?
Chẳng lẽ hôm nay là ngày giỗ của vợ Du Thần Ích?
Chẳng trách, anh ta lại tỏ ra biểu tình ấy với cô!
Nghĩ tới đây, đột nhiên cô cảm thấy buồn cười, hôm nay là ngày giỗ của vợ anh ta, coi như anh ta gặp cô, thì có gì không đúng, tại sao anh ta lại dùng vẻ mặt đó nhìn cô, giống như là anh ta chuẩn bị đi làm chuyện xấu bị cô bắt gặp vậy. Cô cũng không phải là ai xa lạ, anh ta có nhất thiết phải dùng bộ mặt như vậy không.
Cũng không rõ vì sao, trong lòng cô lại đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, coo cũng không rõ cảm giác của mình lúc này.
Cả buổi chiều, Du Thần Ích cũng không hề quay trở lại, Văn Hinh cảm thấy có chút hoảng hốt, không thể tập trung vào công việc được. Sắp tới giờ tan ca, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Du Thần Ích, bảo cô tối nay tan làm thì tới khách sạn Hilton. Anh ta cũng không nói có chuyện gì, chỉ bảo cô cứ tới rồi sẽ biết, kết quả này khiến tâm thần cô rất loạn, không ngừng suy đoán dụng ý của anh ta.
Buổi tối tan tầm, cô trực tiếp gọi xe đi tới khách sạn Hilton, trên đường đi, trong lòng cô cảm thấy rất khẩn trương, rồi lại thêm chút mong đợi gì đó.