“ Cô cho rằng tôi là người mù sao?” Thanh âm tràn đầy sự đè nén và tức giận của Du Thần Ích vang lên, “ Có phải cô cố ý hẹn hò với Tề Nhân Kiệt để chơi tôi? Nhìn thấy tôi bị các người chơi đùa, có phải cô vui vẻ lắm không, hả?” Lúc này, hắn hận không thể giết chết người phụ nữ to gan lớn mật này. Không, cho dù có róc xương lột da hay hủy cốt, cũng không làm cho mối hận trong hắn vơi đi!
Văn Hinh hoàn toàn không hề nghĩ tới Du Thần Ích lại có thể ra tay tát mình, cô che gò má mình lại, cảm giác đau rát,” chẳng lẽ anh không nhận thấy, lúc ấy anh ấy chỉ muốn mượn tôi để đuổi người phụ nữ kia đi!” Cô ngẩng đầu lên, căm tức nhìn hắn, …. Lúc này, mọi sự kiêu ngạo của cô đều bị hắn ép ra ngoài.
Cho tới bây giờ, cô luôn không phải là người phụ nữ yếu đuối, càng sẽ không chịu an uổng mà cúi đầu thừa nhận tội danh này. Cho dù đó là người mà cô để ý nhất, cô cũng không chịu.
Trong mắt cô lúc này hoàn toàn là sự kiêu ngạo, không chịu thua lại càng kích thích hắn, hắn cúi người xuống, dùng sức bóp cằm cô, hắn nhìn ánh mắt ngạo nghễ của cô, cắn răng nói: “ Cô dám đảo bảo với tôi, đứa bé trong bụng cô là của tôi ?”
Ở khách sạn, rõ ràng hắn nghe rõ chính miệng Tề Nhân Kiệt nói với người đàn bà kia rằng, Văn Hinh chính là bằng chứng, mà đứa bé trong bụng cô chính là con hắn. Lúc ấy, hắn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng vừa rồi thấy Tề Nhân Kiệt đưa cô về nhà, cô chào tạm biệt anh, ánh mắt rõ ràng chỉ có người yêu nhau mới có, điều này khiến toàn bộ sự nghi ngờ trong lòng hắn chuyển thành sự chắc chắn. Lúc ấy, một cỗ lửa giận ngút trời lập tức xông lên đầu óc của hắn, bao nhiêu đè nén bấy lâu của hắn với Tề Nhân Kiệt đều bị bộc phát hết.
Có điều, bọn họ đã có gan lừa gạt hắn, thì phải biết chọc giận hắn sẽ chịu hậu quả như thế nào.
Mà hậu quả, hắn quyết định, toàn bộ sẽ do người phụ nữ này gánh chịu!
Về phần Tề Nhân Kiệt, nhất định là hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh!
“ Anh…” Văn Hinh bị sự hoài nghi của hắn chọc giận, cô hung hăng nhìn chằm chằm hắn, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “ Nếu như anh không tin, thì lập tức đá một cước, tránh cho nó phải xuất hiện trên đời này còn phải mang nỗi nhục này.”
Nghe vậy, đột nhiên Du Thần Ích nở nụ cười, nụ cười tà mị Văn Hinh chưa từng thấy qua, khuôn mặt đẹp trai càng tăng thêm vẻ tà ác. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo, lại khiến cho người khác phát run.
“ Có phải tôi khiến nó biến mất, cô sẽ chết mà không có chứng cứ không, hả?” ( ý thằng này là nếu làm cô sinh non, thì sẽ không xác nhận được xem là con của ai.) Thanh âm của hắn chưa bao giờ dịu dàng, nhưng mà bây giờ, giọng nói hết sức nhẹ nhàng của hắn, chỉ làm cô cảm thấy rợn tóc gáy.
“ Cô yên tâm, tôi sẽ không để nó biến mất nhanh như vậy đâu. Không những tôi sẽ không khiến nó biến mất, mà cô phải sinh ra nó khỏe manh, đến lúc đó nếu như xác nhận đó là con Tề Nhân Kiệt, cô nói xem nếu lúc đó để nó gọi người khác là ba, nhưng mà lại bị đối đãi giống như một con chó, như vậy nếu như Tề Nhân Kiệt biết, hắn có điên hay không?” Hắn nói xong, nở nụ cười nhẹ, đắc ý vì ý nghĩ của mình, vẻ mặt hắn dường như đang điên vậy.
Văn Hinh lại cảm thấy rùng mình, cảm giác ấy lan tràn từ lòng bàn chân lan tới toàn thân cô, trong phút chốc dường như máu cũng như lạnh hơn, “Anh mới chính là người điên!” Một Du Thần Ích như lúc này, khiến cô cảm thấy sợ hãi, bởi vì đang điên cuồng, cho nên chuyện gì cũng sẽ làm được.
“Ta là kẻ điên?” Du Thần Ích ngưng cười, bàn tay tăng thêm sức lực, dường như muốn bóp vỡ cằm Văn Hinh vậy. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt khiến cho hắn hận thấu xương này, cắn răng nặn ra từng chữ: “Nếu như tôi là kẻ điên, cô có tin ngay bây giờ tôi có thể giết chết cô?” Nói xong, bàn tay đột nhiên dùng lực, hất văng Văn Hinh ra ngoài, tựa như hắn đã không để ý đến việc Văn Hinh đang có thai vậy.
Lần này, đầu Văn Hinh bị đụng vào một góc bàn làm việc, máu tươi chảy ròng từ trên trán cô. Lúc này, cô không chỉ cảm thấy trên trán đau đớn, mà bụng cô cũng đau dữ dội, khiến cô vô cùng nóng nảy.
Không được, giống như lại động thai vậy.
Lần trước vì bị Lạc Tình thiết kế mà suýt chút nữa đã sẩy thai, bác sĩ cũng đã nói, ngàn vạn lần không được làm động thai lần nữa, nếu không khó bảo vệ đứa bé được. Nghĩ tới đây, cô không khỏi càng lo lắng hơn. Cô cắn răng, gắng hết sức muốn đứng dậy cách xa Du Thần Ích chút, nếu còn để hắn làm động tác như vậy, thì sẽ bị sinh non mất.
Nhưng vừa mới đứng dậy, cô lại cảm thấy da đầu đột nhiên căng thẳng, đau nhức quá, cảm giác dường như da đầu đang bong tróc da từng mảng vậy, “Đau”. Rốt cuộc cô cũng phải kêu lên thành tiếng, gương mặt trắng bệch như tờ giấy không có chút huyết sắc nào, trên trán mồ hôi cũng rịn ra.
Du Thần Ích dùng sức kéo tóc cô, giật mạnh về phía sau, khiến cô buộc phải ngửa ra phía sau nhìn mình. Thấy cô đau đớn như vậy, hắn cười to, lại dịu dàng hỏi: “Bây giờ mới biết đau sao? Có hối hận không?” Nói xong, hắn lại cười, giống như ác ma vừa chạy từ địa ngục tới vậy.
Lúc này, đau đớn trong bụng càng ngày càng kịch liệt, khiến Văn Hinh gần như hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà cô cố gắng sức, cắn chặt răng, cố gắng giữ tỉnh táo, cho đến khi một mùi máu tanh tràn từ khoang miệng cô, cô mới cắn răng nói: “Sợ rằng, người hối hận phải là anh đấy!”
“Vậy sao? Vậy chúng ta sẽ đợi xem, ai là người sẽ hối hận trước.” Du Thần Ích nói xong, cứ dắt tóc cô như vậy, lôi ra ngoài, cũng không hề để ý xem cô có đi theo kịp bước chân hắn hay không.
Tiếng động bên này nhanh chóng làm kinh động tới Diêu Phương, bà bước ra khỏi phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến bà thiếu chút nữa đã ngất đi, “Thần Ích, con đang làm cái gì thế này?” Bà nhanh chóng tiến lên, muốn kéo Du Thần Ích.
Du Thần Ích dùng sức, lắc cho Diêu Phương phải tránh ra, trực tiếp kéo tóc Văn Hinh, “Đây là chuyện giữa con và cô ta, ai cũng không được phép nhúng tay vào.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“ Cô cho rằng tôi là người mù sao?” Thanh âm tràn đầy sự đè nén và tức giận của Du Thần Ích vang lên, “ Có phải cô cố ý hẹn hò với Tề Nhân Kiệt để chơi tôi? Nhìn thấy tôi bị các người chơi đùa, có phải cô vui vẻ lắm không, hả?” Lúc này, hắn hận không thể giết chết người phụ nữ to gan lớn mật này. Không, cho dù có róc xương lột da hay hủy cốt, cũng không làm cho mối hận trong hắn vơi đi!
Văn Hinh hoàn toàn không hề nghĩ tới Du Thần Ích lại có thể ra tay tát mình, cô che gò má mình lại, cảm giác đau rát,” chẳng lẽ anh không nhận thấy, lúc ấy anh ấy chỉ muốn mượn tôi để đuổi người phụ nữ kia đi!” Cô ngẩng đầu lên, căm tức nhìn hắn, …. Lúc này, mọi sự kiêu ngạo của cô đều bị hắn ép ra ngoài.
Cho tới bây giờ, cô luôn không phải là người phụ nữ yếu đuối, càng sẽ không chịu an uổng mà cúi đầu thừa nhận tội danh này. Cho dù đó là người mà cô để ý nhất, cô cũng không chịu.
Trong mắt cô lúc này hoàn toàn là sự kiêu ngạo, không chịu thua lại càng kích thích hắn, hắn cúi người xuống, dùng sức bóp cằm cô, hắn nhìn ánh mắt ngạo nghễ của cô, cắn răng nói: “ Cô dám đảo bảo với tôi, đứa bé trong bụng cô là của tôi ?”
Ở khách sạn, rõ ràng hắn nghe rõ chính miệng Tề Nhân Kiệt nói với người đàn bà kia rằng, Văn Hinh chính là bằng chứng, mà đứa bé trong bụng cô chính là con hắn. Lúc ấy, hắn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng vừa rồi thấy Tề Nhân Kiệt đưa cô về nhà, cô chào tạm biệt anh, ánh mắt rõ ràng chỉ có người yêu nhau mới có, điều này khiến toàn bộ sự nghi ngờ trong lòng hắn chuyển thành sự chắc chắn. Lúc ấy, một cỗ lửa giận ngút trời lập tức xông lên đầu óc của hắn, bao nhiêu đè nén bấy lâu của hắn với Tề Nhân Kiệt đều bị bộc phát hết.
Có điều, bọn họ đã có gan lừa gạt hắn, thì phải biết chọc giận hắn sẽ chịu hậu quả như thế nào.
Mà hậu quả, hắn quyết định, toàn bộ sẽ do người phụ nữ này gánh chịu!
Về phần Tề Nhân Kiệt, nhất định là hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh!
“ Anh…” Văn Hinh bị sự hoài nghi của hắn chọc giận, cô hung hăng nhìn chằm chằm hắn, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “ Nếu như anh không tin, thì lập tức đá một cước, tránh cho nó phải xuất hiện trên đời này còn phải mang nỗi nhục này.”
Nghe vậy, đột nhiên Du Thần Ích nở nụ cười, nụ cười tà mị Văn Hinh chưa từng thấy qua, khuôn mặt đẹp trai càng tăng thêm vẻ tà ác. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo, lại khiến cho người khác phát run.
“ Có phải tôi khiến nó biến mất, cô sẽ chết mà không có chứng cứ không, hả?” ( ý thằng này là nếu làm cô sinh non, thì sẽ không xác nhận được xem là con của ai.) Thanh âm của hắn chưa bao giờ dịu dàng, nhưng mà bây giờ, giọng nói hết sức nhẹ nhàng của hắn, chỉ làm cô cảm thấy rợn tóc gáy.
“ Cô yên tâm, tôi sẽ không để nó biến mất nhanh như vậy đâu. Không những tôi sẽ không khiến nó biến mất, mà cô phải sinh ra nó khỏe manh, đến lúc đó nếu như xác nhận đó là con Tề Nhân Kiệt, cô nói xem nếu lúc đó để nó gọi người khác là ba, nhưng mà lại bị đối đãi giống như một con chó, như vậy nếu như Tề Nhân Kiệt biết, hắn có điên hay không?” Hắn nói xong, nở nụ cười nhẹ, đắc ý vì ý nghĩ của mình, vẻ mặt hắn dường như đang điên vậy.