Ngoài phòng phẫu thuật, Tề Nhân Kiệt nóng nảy chờ đợi, anh nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, sắc mặt anh so với vách tường trắng như tuyết cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Để trấn định lại tâm tình, anh móc từ trong túi áo ra một bao thuốc, nhưng mà vừa mới rút ra một điếu đã lập tức rơi trên mặt đất, anh rút ra điếu thứ 2, thứ 3… cho đến cuối cùng, trên mặt đất tràn đầy thuốc lá. Anh nhìn đống thuốc lá trên mặt đất, rồi rời mắt tới phía tay của mình, lúc này mới phát hiện ra, hai tay mình đang không ngừng run rẩy, mà chính bản thân anh cũng không hề phát hiện ra.
Sau đó, anh ngây người, sững sờ nhìn chằm chằm vào tay mình.
"Văn Hinh thế nào rồi?” Cho tới khi Lăng Hạo Hiên đi tới bên cạnh anh, anh mới hồi phục lại tinh thần.
"Vẫn còn ở bên trong." Anh nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, nhớ lại giây phút nhìn thấy Văn Hinh ngất xỉu, tâm đột nhiên co rúc lại, giống như có cây kim châm đâm vào ngực anh vậy.
Lăng Hạo Hiên cũng nhìn cánh cửa kia, sau đó xoay người dùng sức túm lấy cổ áo Tề Nhân Kiệt, cắn răng hỏi: “ Có phải anh đã khiến Văn Hinh biến thành bộ dạng này không?” Lăng Hạo Hiên không cần hỏi nhiều đã cho rằng người hại Văn Hinh vào bệnh viện chính là anh, kể từ khi Văn Hinh quen biết Du Thần Ích và người này, cô chưa từng có một ngày nào yên ổn cả, vào bệnh viện như cơm bữa vậy. Nếu như có thể, anh hi vọng Văn Hinh có thể tránh xa hai người này, càng xa càng tốt.
Hơn nữa, ngày hôm nay, vốn là anh chuẩn bị đi ngủ, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Vốn tưởng rằng là điện khẩn của bệnh viện, không ngờ vừa cầm điện thoại lên, lại là người này gọi. Anh vốn không muốn nhận, nhưng điện thoại này lại không ngừng vang lên, không biết chuông kêu tới lần thứ bao nhiêu, anh không nhịn được bèn ấn nhận, không ngờ lại nhận được tin Văn Hinh hôn mê bất tỉnh.
Thấy sắc mặt khó coi của Tề Nhân Kiệt, anh liền đoán được, lần này tình huống của Văn Hinh khẳng định rất nghiêm trọng. Vì vậy, lòng anh không khỏi lo lắng cho an nguy của cô.
Thấy Tề Nhân Kiệt cũng không giải thích cho mình, anh lập tức đẩy anh ta vào tường, nhìn chằm chằm cặp mắt tràn đầy sự hối hận kia, anh không kiềm chế được tức giận mà bảo:” Tốt nhất anh cầu nguyện Văn Hinh không có chuyện gì đi, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!” Anh nói xong, trợn mắt nhìn Tề Nhân Kiệt, lúc này mới buông lỏng Tề Nhân Kiệt ra.
Mà lúc này, trong lòng Tề Nhân Kiệt đã tràn đầy hối hận, nếu như Văn Hinh thực sự có chuyện, đừng nói là Lăng Hạo hiên sẽ không bỏ qua cho mình, mà ngay cả chính anh cũng không tha thứ cho mình được.
Thì ra là, anh và Lạc Tình âm thầm thực hiện kế hoạch này, chỉ muốn Văn Hinh có thể rời khỏi Du Thần Ích, đến bên cạnh mình, nhưng không ngờ người chịu tổn thương lại là Văn Hinh.
Thật ra thì, anh và Lạc Tình đã sớm chuẩn bị kế hoạch này, do Lạc Tình nói cho anh biết mọi hành tung Du Thần Ích và Văn Hinh, rồi sau đó anh từng bước vạch kế hoạch thực hiện. Đúng, không sai, người phụ nữ ở khách sạn Hilton kia là anh cố ý tìm để diễn trò cho Văn Hinh xem, ở bên ngoài nhà họ Du, anh cố ý hôn Văn Hinh là cố ý muốn Du Thần Ích nhìn. Anh biết nếu Du Thần Ích chứng kiến cảnh tượng mập mờ như vây, nhất định sẽ càng thêm tin tưởng anh và Văn Hinh có quan hệ mập mờ.
Kết quả đúng như anh dự đoán, Du Thần Ích hoài nghi, nhưng anh không ngờ tới, Du Thần Ích lại làm tổn thương Văn Hinh, mà cô còn đang mang thai, điều này khiến anh trở tay không kịp.
Nếu như Văn Hinh có chuyện gì, anh đáng bị trừng phạt trước, nhất định anh sẽ đi tìm Du Thần Ích tính sổ với hắn!
Hai người đàn ông một mực canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật, tinh thần đều lo lắng không yên, giờ phút này, rốt cuộc bọn họ cũng cảm nhận thấy cái gì gọi là sống ngày tựa bằng một năm. Không, không phải năm mà là nhiều năm, mỗi một phút trôi qua, đều dài tựa một thế kỉ vậy.
Đang lúc bọn họ sắp mất hết sự nhẫn nại, cơ hồ định xông vào bên trong phòng phẫu thuật thì đúng lúc đèn phòng phẫu thuật chợt tắt, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một vị bác sĩ chừng năm mươi tuổi đi ra ngoài.
“ Bác sĩ Lâm, cô ấy thế nào rồi?” Lăng Hạo Hiên biết vị bác sĩ này, lo lắng tiến lên hỏi, Tề Nhân Kiệt cũng mau chóng bước tới, cũng sốt sắng nhìn vị bác sĩ này.
Bác sĩ Lâm tháo khẩu trang xuống, nhìn Tề Nhân Kiệt và Lăng Hạo Hiên một cái, sắc mặt nặng nề, quở trách: “ Nếu như tôi nhớ không lầm, mấy tháng trước bệnh nhân này đã bị động thai một lần rồi, lúc ấy tôi đã nói cho các người, nhất định phải bảo trọng thân thể, ngàn vạn lần đừng cử động mạnh làm động thai lần nữa, nếu không, thai nhi khó mà giữ được, chẳng lẽ nhanh như vậy mà các người quên hết rồi sao?”
Nghe vậy, cả Tề Nhân Kiệt và Lăng Hạo Hiên không khỏi cúi đầu, nhưng rất nhanh, Tề Nhân Kiệt lại ngẩng đầu lên hỏi: “ Vậy bây giờ thì sao, cô ấy thế nào? Đứa nhỏ còn giữ được không?”
Bác sĩ Lâm lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó trầm giọng nói: “ Nếu như đứa bé không giữ được, tôi còn có thời gian đứng đây nói nhảm với các người sao? Anh, cũng coi như là đứa nhỏ này mệnh tốt, hết lần này tới lần khác bị động thai khí mà trời cao vẫn để bé lưu lại!” Nói xong, ông thở dài một tiếng, trên mặt mang đầy vẻ thương tiếc.
Lăng Hạo Hiên nghe ông nói như vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, “ nói như vây, đứa nhỏ không sao?” Như vậy thì tốt quá.
Nhưng ai biết, bác sĩ Lâm lại hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, nói: “ Mặc dù đứa nhỏ không có chuyện, nhưng mà tình hình người lớn thì không lạc quan cho lắm.”
Lăng Hạo Hiên nhất thời sửng sốt, "Văn Hinh thế nào rồi?" Anh nói xong, nghiêng đầu nhìn Tề Nhân Kiệt đứng bên cạnh, thấy anh cũng ngơ ngác không hiểu.
Lúc này, bác sĩ Lâm mới nhíu mày, “ bệnh nhân bị đả kích rất lớn, tâm tình có chút không ổn định, tiếp tục như vậy nữa, rất bất lợi với đứa bé.”