Tề Nhân Kiệt thấy cô không lộn xộn nữa, mới buông cô ra, nặng nề nói: “Bác sĩ nói em cần phải nằm nghỉ ngơi, không thể lộn xộn nếu không sẽ gây nguy hiểm cho thai nhi.”
Cũng may đưa bé vẫn còn!
Văn Hinh lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đứa bé vẫn còn là tốt rồi. Nhắc tới đứa bé cô không khỏi nhớ tói những gì Du Thần Ích đã nói với mình hôm đó, đôi tay không tự chủ được nắm chặt lại.
Hắn không tin đứa bé này là của hắn, cô càng muốn sinh ra bằng được để chứng minh cho hắn xem, xem rốt cuộc đứa bé này là của ai đây!
Cô muốn xem xem đến lúc đo ai mới là người phải hối hận đầu tiên!
Nghĩ đến đây, đột nhiên cô nhàn nhạt nói: “Anh có thể giúp tôi một việc được không?” Cô hỏi, ánh mắt lại thủy chung nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng xóa, trong mắt cô lúc này đều là vẻ quyết tâm.
Tề Nhân Kiệt không khỏi lo lắng, anh cau mày, lên tiếng: “Chỉ cần em nói, anh nhất định giúp em.”
“Tôi nợ nhà họ Du 20 triệu, nếu như anh trả giúp tôi, từ nay về sau tôi chính là người của anh, tùy anh muốn như thế nào đều được, được không?” Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn thẳng Tề Nhân Kiệt, sắc mặt cô chưa từng bình tĩnh đến thế.
Tề Nhân Kiệt mơ hồ cho rằng mình nghe lầm, anh sửng sốt thật lâu, cho đến khi nhận thấy sự nghiêm túc từ trong ánh mắt cô, anh mới xác định mình không hề nghe lầm, vì vậy định thần lại rồi nói: “Tôi có thể giúp em trả 20 triệu này, nhưng em không cần phải cùng tôi, tất cả phải do em nguyện ý, tôi sẽ không cưỡng cầu em.” Cho tới bây giờ anh mới hiểu rõ, tại sao Văn Hinh lại nguyện ý ở cùng một chỗ với Du Thần Ích, thì ra là cô nợ hắn ta nhiều tiền như vậy, mối hận của anh với Du Thần Ích tựa hồ lại nhiều thêm vài lần.
“Tôi đã nói là làm được.” Văn Hinh yên lặng nói, gương mặt của cô không hề tỏ ra chút biểu cảm gì.
Tề Nhân Kiệt gật đầu một cái, ý bảo anh biết rồi.
Thời điểm hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Lăng Hạo Hiên đi vào, thấy Văn Hinh tỉnh rồi, khuôn mặt lộ ra sự vui mừng, “Văn Hinh, rốt cuộc cậu tỉnh rồi.”
Thấy Lăng Hạo Hiên, Văn Hinh liền cảm thấy có chút nhức đầu, cô biết chắc chắn mình sẽ bị một trận mắng rồi. “Mình không sao rồi.” Cô tươi cười nhìn anh, vốn cô định nói cho anh biết cô thực sự không sao, nhưng không ngờ lại nhận được hiệu quả ngược lại.
Lăng Hạo Hiên nghiêm mặt, ra chiều trưởng giả, nâng giọng hỏi: “Cậu nói cho mình biết, lần này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cậu thật sự là nghiện chạy tới bệnh viện? Hả?”
Thấy thế, Văn Hinh không thể làm khác bày ra vẻ mặt lấy lòng anh, cô cười nói: “Ngoài ý muốn, lần này tuyệt đối là ngoài ý muốn, không tin cậu hỏi anh ấy.” Cô tốt bụng kéo Tề Nhân Kiệt xuống nước.
Tề Nhân Kiệt còn chưa phản ứng kịp, liếc mắt thấy ánh mắt sắc bén ngườm mình, khiến anh sợ tới mức đành phải vội vàng hùa theo: “Không sai, lúc ấy là tôi lái xe qua, vừa lúc nhìn thấy cô ấy bị ngã, cho nên mới vội vàng đưa cô ấy tới bệnh viện.”
Tề Nhân Kiệt còn chưa phản ứng kịp, đã bị hai tầm mắt sắc bén dường như đang cố nén giận quét qua, khiến anh sợ tới mức phải vội vàng lên tiếng: "Không sai, lúc đó vừa vặn tôi lái xe chạy qua, thấy cô ấy vấp ngã, cho nên mới vội vàng chở cô ấy tới bệnh viện."
"Thật sự là như vậy à?" Lăng Hạo Hiên dời tầm mắt tới Văn Hinh, gương mặt tràn đầy hoài nghi. Cô đi bộ mà cũng có thể ngã à, người phụ nữ này cho rằng anh dễ bị lừa gạt sao?
"Đúng vậy đúng vậy!" Văn Hinh lập tức gật đầu, nhưng trong lòng đang cười thầm, cô không ngờ rằng Tề Nhân Kiệt lúc nói láo lại không hề đỏ mặt thở gấp, thật khá nha.
Thấy cô không chịu nói ra sự thật, Lăng Hạo Hiên cũng đành thôi, vì vậy mới dùng giọng điệu dạy dỗ, nói, "Từ nay về sau cậu tốt nhất chú ý cho mình, bây giờ cậu đã là mẹ rồi, không thể tùy tiện như trước kia được, biết chưa? Nếu như còn tái phạm lần nữa..."
"Tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa!" Văn Hinh lập tức đảm bảo, cô sợ anh sẽ tiếp tục giáo huấn mình, đột nhiên cô thay đổi vẻ mặt, ra chiều đáng thương nhìn Lăng Hạo Hiên, "hiện giờ mình thấy đói bụng, có đồ ăn không?"
Lăng Hạo Hiên nghe thấy vậy, lập tức nhớ ra đã một tuần cô chưa ăn gì, (nhầm không? chắc chỉ là truyền dịch không ăn trực tiếp ấy), lập tức sửng sốt, "Cậu chờ mình, mình lập tức đi mua đồ ăn tới đây." Nói xong, anh dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng anh rời khỏi, Tề Nhân Kiệt lập tức cười to, "Anh cười cái gì?" Văn Hinh liếc mắt nhìn anh.
Tề Nhân Kiệt vừa cười vừa lắc đầu nói: "Để tôi xem hai người các em, đều sợ đối phương như vậy, em sợ anh ta hung dữ với em, thế nhưng anh ta lại sợ em làm bộ đáng thương!" Nói xong, anh bật cười, ra vẻ chuyện hết sức buồn cười, nhưng trong lòng lại bị chính thứ tình cảm chân thành tha thiết này làm cho cảm động. Mặc dù anh biết tình cảm của Lăng Hạo Hiên đối với Văn Hinh, nhưng anh vẫn lựa chọn tình bạn, hàng ngày ở bên cạnh cô, Lăng Hạo Hiên khiến anh thực sự cảm động.
Đều nói tình đến chỗ sâu không oán càng, đại khái nói chính là giống hắn dạng này si tình người đi!
Nghe vậy, Văn Hinh cũng cười, "Có lúc tôi cảm thấy cậu ấy giống như là anh cả của tôi, sự uy nghiêm của cậu ấy khiên người khác không thể không phục. Có lúc cậu ấy lại giống như bà già, thao thao tới mức khiến người khác không chịu được (thao thao kiêu hay cằn nhằn ấy). Mà lại có những lúc, anh ấy tựa như mẹ tôi vậy cả ngày chỉ nghe giáo huấn, có lúc khiến tôi cảm thấy phát sợ."
Tề Nhân Kiệt nghe xong chỉ cười, trong lòng anh lại càng thêm khâm phục Lăng Hạo Hiên. Có thể tìm được một người toàn tâm toàn ý với mình như vậy, hơn nữa trong xã hội hiện nay, xem ra anh ta nhất định yêu thảm Văn Hinh rồi.
Rất nhanh, Lăng Hạo Hiên đã cầm theo một hộp cơm to quay trở lại, "Cậu hôn mê đã nhiều ngày rồi, không thể ăn đồ ăn có nhiều dầu mỡ, như vậy sẽ không tốt cho dạ dày, cho nên mình mua cháo cho cậu, mau ăn đi."
"Bác sĩ nói hiện giờ mình không thể xuống giường, cho nên phiền bác sĩ Lăng đút cho mình được không?" Văn Hinh nghịch ngợm trừng mắt nói với anh, bắt đầu làm nũng.