“ Được rồi, mình đút cho cậu !” Lăng Hạo Hiên cũng đang có ý đó, vì vậy lấy cháo từ trong hộp cơm ra, từ từ đút cho Văn Hinh, anh hỏi: “ Dễ ăn không?”
"Ừ!" Văn Hinh vui vẻ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười đầy thỏa mãn.
Thấy cô cười như vậy, Tề Nhân Kiệt cảm thấy, có lẽ chỉ có ở cùng một chỗ với Lăng Hạo Hiên, Văn Hinh mới cười vui vẻ như vậy, đó mới là lúc cô vui vẻ hạnh phúc nhất!
Bởi vì Văn Hinh ở cùng với anh, chưa bao giờ anh trông thấy nụ cười tinh khiết vô lo vô nghĩ như vậy.
Lúc này, đột nhiên anh có chút hâm mộ Lăng Hạo Hiên, bởi nụ cười ấy chỉ thuộc về anh ấy.
Nhìn hình ảnh hết sức hài hòa phía trước mắt, đột nhiên anh cảm thấy có dư thừa, vì vậy mới lựa chọn rời đi, “ Văn Hinh, tôi về trước đây, có thời gian lại qua thăm em.”
"Ừ, lái xe cẩn thận.” Văn Hinh gật đầu, không quên dặn dò anh, một câu nói của cô, lại khiến anh cảm thấy có chút cảm khái.
Xem ra, cô cũng có quan tâm tới mình đấy.
Lần này cô phải chịu đựng tổn thương cực lớn, nên thân thể của Văn Hinh trở nên suy yếu, ăn no xong, cô lại lăn ra ngủ.
Nhìn cô nằm ngủ mê man, đột nhiên Lăng Hạo Hiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Đến tột cùng phải tới khi nào cậu mới hiểu được lòng của mình? Mình phải làm sao mới có thể khiến cậu hiểu được lòng của mình?”
Nhưng mà, cho dù cô chưa từng hiểu tình cảm của anh đối với cô, cho dù cô biết nhưng lại giả bộ không biết, thì đối với đoạn tình cảm này, anh cũng không oán, không hối hận.
Anh lẳng lặng nhìn cô một lát, sau đó mới buồn rầu rời đi. Anh rời đi không lâu, Văn Hinh vốn đã ngủ tự bao giờ, nước mắt từ trong khóe mắt cô chậm rãi chảy xuống, từng giọt từng giọt, sau đó cô từ từ mở mắt….
Trưa ngày hôm sau Tề Nhân Kiệt lại đến, đồng thời còn dẫn theo một người, “ Đây là thím Trương, từ nay về sau bà ấy ngày ngày sẽ mang cơm tới cho em.”
“ Văn tiểu thư, cô khỏe chứ.” Thím Trương lập tức chào Văn Hinh, vẻ mặt tươi cười.
Văn Hinh kinh ngạc nhìn Tề Nhân Kiệt, thấy anh mặc dù có vẻ mệt mỏi, nhưng trông tinh thần đã khá hơn hôm qua rất nhiều, trong lòng cô cảm thấy có chút vui mừng.
Như thế này mới là Tề Nhân Kiệt mà cô quen nha, ngày hôm qua nhìn bộ dạng của anh, quả thực đã khiến cô sợ tới mức không dám nhận anh.
Sau đó, tầm mắt của cô rơi trên người thím Trương mà anh đưa tới, “ Cái đó…. Thật ra thì không cần phiền như vậy, ở bệnh viện ngày nào cũng có làm bữa ăn dinh dưỡng rồi.”
“ Ai nha, cơm bệnh viện làm sao đủ dinh dưỡng.” Không đợi Tề Nhân Kiệt lên tiếng, thím Trương lại nói trước, bà đi tới trước giường bệnh của Văn Hinh, cầm hộp cơm trên tủ đầu giường mà mình vừa mang tới, sau đó bày ra các món ăn đầy mỹ vị, khiến Văn Hinh không khỏi thèm ăn.
“ Văn tiểu thư, tôi nói cô biết , chỉ cần cô ăn mấy món ăn tôi làm, tôi đảm bảo cô sẽ muốn ăn tiếp, trong vòng một tháng có thể béo lên cả chục cân đấy.” Thím Trương nói xong, thiếu chút nữa đã dọa tới Văn Hinh.
“ Béo lên mười cân ?” Văn Hinh trợn to mắt, “ Vậy thì tôi không cần ăn ngon đâu.”
Sau đó, thím Trương vừa nghe cô nói bèn thở dài, bắt đầu to nhỏ, “ Người trẻ tuổi thật là, chỉ vì để vóc dáng thon thả, liều mạng giảm cân, bao nhiêu người vì quá gầy là bị ốm. Tôi cũng không hiểu nổi, đẹp mắt quan trọng hơn khỏe mạnh à? Vì muốn đẹp mắt nên mới để thân thể bị suy nhược, đây gọi là lợi không bù được hại nha! Đặc biệt là cô đấy Văn tiểu thư, bây giờ cô cũng suy yếu như vậy, lại đang có bầu, nhất định phải bổ sung dinh dưỡng, không thể vì muốn đẹp mà để con trẻ chịu khổ….
Nghe thím Trương nói liên hồi không nghỉ, Văn Hinh không khỏi nhức đầu, cô nhướng mày, sau đó tức giận liếc nhìn tên đầu sỏ gây chuyện, lại thấy Tề Nhân Kiệt đang ôm hai cánh tay nhàn nhã tựa vào cánh cửa, cũng đang không ngừng cười cô, trông vẻ mặt không có ý tốt gì.
Thấy vậy, Văn Hinh lập tức hiểu ra, người này là cố ý . lúc này cô mới vô cùng tức giận. Cô hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, ai ngờ cô càng tức giận, Tề Nhân Kiệt lại càng cười to thêm khiến cô cảm thấy buồn bực không thôi.
Quả nhiên, thím Trương thấy anh cười vui vẻ như vậy, ánh mắt vô thức nhìn Tề Nhân Kiệt, “ Còn nữa thiếu gia cậu cũng thế, dù sao cũng là người trưởng thành rồi, thế nào lại không biết nặng nhẹ như vậy, lại hại một cô gái tốt biến thành bộ dáng này. Tình huống của cô ấy được như hiện giờ, cậu phải cảm ơn trời đất, nếu như nghiêm trọng hơn, đến lúc đó cậu có muốn khóc cũng không kịp …”
Văn Hinh thấy nụ cười của Tề Nhân Kiệt chợt tắt, bộ dạng như muốn chạy trốn, cô cười, trong lòng có cảm giác được xả giận.
Thì ra anh cũng sợ bị mắng!
Đúng rồi, thím Trương này vừa rồi gọi Tề Nhân Kiệt là gì?
Thiếu gia!
Nói như vậy, thím Trương này nhất định là người đã sống lâu trong nhà họ Tề rồi, chẳng trách bà ấy lại gọi thiếu gia thuận miệng như vậy, chỉ có thể là bà vú từ nhỏ của anh, đúng là hiếm thấy, xem ra tỉnh cảm của Tề Nhân Kiệt với thím Trương này cũng nhất định là vô cùng tốt đi, nếu không có cho thím Trương mười lá gan, bà ấy chắc cũng không dám giáo huấn chủ của mình, trừ phi là chán sống rồi!
Tề Nhân Kiệt xong, bà cầm bát đũa lên, ngồi xuống bên giường bệnh của Văn Hinh, “ Văn tiểu thư, cô mau ăn đi, đây chính là cháo tổ yến tôi tự mình làm, dùng để bồi bổ thân thể.” Nói xong, bà nhẹ nhàng múc một muỗng đưa đến bên miệng Văn Hinh.
Bởi vì thím Trương đã lo liệu chu đáo, Văn Hinh lập tức cảm thấy khá hơn, “ cám ơn thím Trương!” Cô vui vẻ nói, cũng há miệng ra đón lấy muỗng cháo tổ yến, nuốt xuống.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“ Được rồi, mình đút cho cậu !” Lăng Hạo Hiên cũng đang có ý đó, vì vậy lấy cháo từ trong hộp cơm ra, từ từ đút cho Văn Hinh, anh hỏi: “ Dễ ăn không?”
"Ừ!" Văn Hinh vui vẻ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười đầy thỏa mãn.
Thấy cô cười như vậy, Tề Nhân Kiệt cảm thấy, có lẽ chỉ có ở cùng một chỗ với Lăng Hạo Hiên, Văn Hinh mới cười vui vẻ như vậy, đó mới là lúc cô vui vẻ hạnh phúc nhất!
Bởi vì Văn Hinh ở cùng với anh, chưa bao giờ anh trông thấy nụ cười tinh khiết vô lo vô nghĩ như vậy.
Lúc này, đột nhiên anh có chút hâm mộ Lăng Hạo Hiên, bởi nụ cười ấy chỉ thuộc về anh ấy.
Nhìn hình ảnh hết sức hài hòa phía trước mắt, đột nhiên anh cảm thấy có dư thừa, vì vậy mới lựa chọn rời đi, “ Văn Hinh, tôi về trước đây, có thời gian lại qua thăm em.”
"Ừ, lái xe cẩn thận.” Văn Hinh gật đầu, không quên dặn dò anh, một câu nói của cô, lại khiến anh cảm thấy có chút cảm khái.
Xem ra, cô cũng có quan tâm tới mình đấy.
Lần này cô phải chịu đựng tổn thương cực lớn, nên thân thể của Văn Hinh trở nên suy yếu, ăn no xong, cô lại lăn ra ngủ.
Nhìn cô nằm ngủ mê man, đột nhiên Lăng Hạo Hiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Đến tột cùng phải tới khi nào cậu mới hiểu được lòng của mình? Mình phải làm sao mới có thể khiến cậu hiểu được lòng của mình?”
Nhưng mà, cho dù cô chưa từng hiểu tình cảm của anh đối với cô, cho dù cô biết nhưng lại giả bộ không biết, thì đối với đoạn tình cảm này, anh cũng không oán, không hối hận.
Anh lẳng lặng nhìn cô một lát, sau đó mới buồn rầu rời đi. Anh rời đi không lâu, Văn Hinh vốn đã ngủ tự bao giờ, nước mắt từ trong khóe mắt cô chậm rãi chảy xuống, từng giọt từng giọt, sau đó cô từ từ mở mắt….
Trưa ngày hôm sau Tề Nhân Kiệt lại đến, đồng thời còn dẫn theo một người, “ Đây là thím Trương, từ nay về sau bà ấy ngày ngày sẽ mang cơm tới cho em.”
“ Văn tiểu thư, cô khỏe chứ.” Thím Trương lập tức chào Văn Hinh, vẻ mặt tươi cười.
Văn Hinh kinh ngạc nhìn Tề Nhân Kiệt, thấy anh mặc dù có vẻ mệt mỏi, nhưng trông tinh thần đã khá hơn hôm qua rất nhiều, trong lòng cô cảm thấy có chút vui mừng.
Như thế này mới là Tề Nhân Kiệt mà cô quen nha, ngày hôm qua nhìn bộ dạng của anh, quả thực đã khiến cô sợ tới mức không dám nhận anh.
Sau đó, tầm mắt của cô rơi trên người thím Trương mà anh đưa tới, “ Cái đó…. Thật ra thì không cần phiền như vậy, ở bệnh viện ngày nào cũng có làm bữa ăn dinh dưỡng rồi.”
“ Ai nha, cơm bệnh viện làm sao đủ dinh dưỡng.” Không đợi Tề Nhân Kiệt lên tiếng, thím Trương lại nói trước, bà đi tới trước giường bệnh của Văn Hinh, cầm hộp cơm trên tủ đầu giường mà mình vừa mang tới, sau đó bày ra các món ăn đầy mỹ vị, khiến Văn Hinh không khỏi thèm ăn.