Nghe vậy, sắc mặt Tề Nhân Kiệt bỗng nhiên thay đổi, anh ngưng mắt nhìn ý cười trong đôi mắt Văn HInh, cắn răng nghiến lợi nói: “ Tôi có vấn đề hay không, em thử một chút chẳng phải sẽ biết sao, hả?” Người phụ nữ này, lại dám nói phương diện kia của anh có vấn đề, một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô phải hối hận!
Ai ngờ, Văn Hinh lập tức tỏ vẻ sợ hãi, cô chỉ tay vào Tề Nhân Kiệt rồi nói với thím Trương: “ Thím Trương, thím xem anh ta đe dọa cháu!”
“ Tôi nào có!” Tề Nhân Kiệt tức tới hộc máu, người phụ nữ này….
Quả nhiên, thím Trương lập tức quay đầu nhìn Tề Nhân Kiệt định lên tiếng, nhưng Tề Nhân Kiệt cũng đồng thời lên tiếng, “ Đột nhiên nhớ ra là tôi còn có chuyện, phải đi trước, buổi tối lại tới!” Nói xong, anh đã chạy nhanh ra khỏi cửa, thấm thoắt đã không thấy bóng người đâu.
“ Hừ, coi như tiểu tử ngươi chạy nhanh!” Thím Trương oán hận nói, quay đầu nhín Văn Hinh, vội vàng hỏi: “Văn tiểu thư, cô và thiếu gia nhà tôi rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Đứa bé trong bụng cô có phải là của cậu ấy không?” Nếu quả thật đây là con của thiếu gia, vậy thì phu nhân nhất định sẽ mừng tới hôn mê bất tỉnh đấy.
“ Không phải, tôi và thiếu gia nhà thím chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Văn Hinh cười nhạt, trong lòng nghĩ thầm, rốt cuộc cô cũng bắt được nhược điểm của Tề Nhân Kiệt rồi.
“ Thì ra không phải là bạn gái của thiếu gia à?” Nghe vậy, thím Trương lập tức tỏ vẻ thất vọng, “ Nhưng mà, thiếu gia nhà chúng tôi xuất sắc như vậy, tại sao tới giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào thật lòng với cậu ấy ?” Mặc dù tính khí cậu ấy có chút không tốt, có chút tự đại, tự phụ, hơi kiêu ngạo, trong mắt không có người….”
"Thím Trương !" Đang lúc thím Trương ngồi đếm ngón tay quở trách Tề Nhân Kiệt, đột nhiên Tề Nhân Kiệt lại xuất hiện trong phòng bệnh, thiếu chút nữa khiến thím Trương hồn bay phách tán.
“ Ấy, thiếu gia!” Ông trời , tại sao đột nhiên cậu ấy lại trở lại, mới vừa rồi mình nói, hẳn là đã bị nghe thấy hết rồi!
Tề Nhân Kiệt bên ngoài ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại lạnh, nói: “ Thì ra là trong mắt thím, tôi là người khiến người khác khó chịu như vậy à?” Anh đột nhiên nhớ tới có một số việc cần giao phó thím Trương nên mới quay lại, không ngờ lại nghe được những lời này.
"Thiếu gia. . . . . ." Trong lòng thím Trương có chút run sợ, bà cười theo, chỉ sợ thiếu gia nổi giận liền cho bà về Mỹ, như vậy bà sẽ không được nhìn mặt cháu gái nhỏ rồi.
( ý nói đứa bé trong bụng Văn Hinh)
Thấy thím Trương cuối cùng cũng biết sợ, nụ cười trên mặt Tề Nhân Kiệt ngày càng tăng lên, “ Tôi chỉ muốn nói cho thím biết, người phụ nữ này rất tham ăn, về sau thím chuẩn bị cơm, thì chuẩn bị nhiều chút nhé.” Nói xong, bóng dáng anh một lần nữa biến mất sau cánh cửa.
“ Ông trời, làm tôi sợ muốn chết!” Thím Trương cảm thấy nhẹ cả người, bà lập tức ngồi tê liệt ở trên ghế, vỗ ngực, xem chừng vừa rồi bị dọa không hề nhẹ.
Sự thật chứng minh, không thể nói xấu sau lưng người khác!
Thím Trương nghe Tề Nhân Kiệt giao phó như vậy, lần nào tới cũng mang tới hai hộp cơm, cùng nhiều thức ăn, mỗi lần nhìn đều khiến Văn Hinh im lặng.
Mấy ngày sau đó, dì Trương theo lời giao phó của Tề Nhân Kiệt, lần nào tơi cũng mang theo hai hộp cơm, mà lần nào Văn Hinh nhìn thấy cũng đều muốn im lặng.
Cô cũng không phải là heo, làm sao có thể ăn được nhiều như vậy.
Nhưng mà, bởi vì có thím Trương dụ dỗ, cười cười nói nói, nên toàn bộ hai hộp cơm đều trôi được cả vào bụng cô. Thật ra, tuy nói là tận hai hộp cơm, nhưng thật ra thì một hộp là đựng canh, một hộp khác đựng thức ăn, cho nên mới nhiều như vậy.
Thím Trương hết lòng làm vì cô, sắc mặt Văn Hinh đang từ trắng bệch không có chút huyết sắc đã trở nên hồng hào hơn, thoạt nhìn cũng đẫy đà hơn mấy ngày trước nhiều, thần sắc cũng tốt hơn hẳn, tinh thần phấn chấn hơn. Thím Trương thường nói, lần đầu tiên trông thấy cô, bộ dáng của cô tới quỷ cũng phải sợ, điều này khiến cô không nhịn cười được.
Quỷ cũng phải sợ ư?
Có phải ý nói cô còn đáng sợ hơn quỷ không?
Thấy sự chuyển biến của cô, Tề Nhân Kiệt và Lăng Hạo Hiên cũng cảm thấy được an ủi phần nào, trong lòng mặc dù vẫn còn chút lo lắng, nhưng hàng ngày có thể thấy được nụ cười vui vẻ của cô, bọn họ cũng không còn yêu cầu nào khác.
Thật ra thì, đây cũng là nguyên nhân mà Tề Nhân Kiệt để thím Trương tới chăm sóc Văn Hinh.
Đại khái trong nửa tháng này, Văn Hinh không thể chịu nổi mình ngày nào cũng nằm im một chỗ, không hề nhúc nhích, đành nói: “ thím Trương này, cháu có thể đi ra ngoài một lát không, cháu cảm thấy mình đã khá hơn nhiều rồi ạ.” Trong giọng nói của cô tràn đầy sự khẩn cầu.
"Không được!" Thím Trương lập tức cự tuyệt, nghiêm mặt nói: “ Bây giờ cô là bệnh nhân, mà bệnh nhân phải nghe lời bác sĩ, bác sĩ bảo cô nằm một chỗ thì cô chớ lộn xộn, nếu như làm thương tổn bảo bảo thì phải làm sao? Hậu quả nghiêm trọng cô đã nghĩ tới chưa? Đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện, cô có muốn khóc cũng không kịp….”
“ Thím Trương, cháu hiểu rõ rồi, cháu rõ rồi.” Thấy thím Trương nói một hồi dài, Văn Hinh đành giơ tay đầu hàng, “ Vậy cháu nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn nằm bất động là được chứ ạ?” Tên Tề Nhân Kiệt, đợi cô khỏe lại, nhất định sẽ tính sổ với hắn vậy.
Trong lòng cô có chút tức giận, ánh mắt vô tình chạm phải người đang đứng ở cưa, lập tức sửng sốt.
“ Bà tới đây làm gì?” Nhìn người tới, sắc mặt cô lập tức thay đổi, giọng nói có hết sức ác liệt.
Người đến là Diêu Phương, chỉ thấy bà từ từ bước vào, đi tới trước giường bệnh của Văn Hinh, nhìn Văn Hinh đang nằm một chỗ, nhìn ánh mắt của bà có sự áy náy rõ rệt, bà nói: “ Để tôi xem cháu một chút.” Giọng nói của bà cũng không còn nguội lạnh như trước.
Nhưng mà Văn Hinh cũng không bận tậm, chỉ lạnh lùng châm chọc, cô nói: “ Là tới xem rốt cuộc tôi chết hay chưa phải không? Hay là tới xem xem đứa bé trong bụng tôi có còn hay không? Rất xin lỗi, tôi không chết, cũng không giữ được đứa bé.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nghe vậy, sắc mặt Tề Nhân Kiệt bỗng nhiên thay đổi, anh ngưng mắt nhìn ý cười trong đôi mắt Văn HInh, cắn răng nghiến lợi nói: “ Tôi có vấn đề hay không, em thử một chút chẳng phải sẽ biết sao, hả?” Người phụ nữ này, lại dám nói phương diện kia của anh có vấn đề, một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô phải hối hận!
Ai ngờ, Văn Hinh lập tức tỏ vẻ sợ hãi, cô chỉ tay vào Tề Nhân Kiệt rồi nói với thím Trương: “ Thím Trương, thím xem anh ta đe dọa cháu!”
“ Tôi nào có!” Tề Nhân Kiệt tức tới hộc máu, người phụ nữ này….
Quả nhiên, thím Trương lập tức quay đầu nhìn Tề Nhân Kiệt định lên tiếng, nhưng Tề Nhân Kiệt cũng đồng thời lên tiếng, “ Đột nhiên nhớ ra là tôi còn có chuyện, phải đi trước, buổi tối lại tới!” Nói xong, anh đã chạy nhanh ra khỏi cửa, thấm thoắt đã không thấy bóng người đâu.
“ Hừ, coi như tiểu tử ngươi chạy nhanh!” Thím Trương oán hận nói, quay đầu nhín Văn Hinh, vội vàng hỏi: “Văn tiểu thư, cô và thiếu gia nhà tôi rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Đứa bé trong bụng cô có phải là của cậu ấy không?” Nếu quả thật đây là con của thiếu gia, vậy thì phu nhân nhất định sẽ mừng tới hôn mê bất tỉnh đấy.
“ Không phải, tôi và thiếu gia nhà thím chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Văn Hinh cười nhạt, trong lòng nghĩ thầm, rốt cuộc cô cũng bắt được nhược điểm của Tề Nhân Kiệt rồi.
“ Thì ra không phải là bạn gái của thiếu gia à?” Nghe vậy, thím Trương lập tức tỏ vẻ thất vọng, “ Nhưng mà, thiếu gia nhà chúng tôi xuất sắc như vậy, tại sao tới giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào thật lòng với cậu ấy ?” Mặc dù tính khí cậu ấy có chút không tốt, có chút tự đại, tự phụ, hơi kiêu ngạo, trong mắt không có người….”
"Thím Trương !" Đang lúc thím Trương ngồi đếm ngón tay quở trách Tề Nhân Kiệt, đột nhiên Tề Nhân Kiệt lại xuất hiện trong phòng bệnh, thiếu chút nữa khiến thím Trương hồn bay phách tán.
“ Ấy, thiếu gia!” Ông trời , tại sao đột nhiên cậu ấy lại trở lại, mới vừa rồi mình nói, hẳn là đã bị nghe thấy hết rồi!
Tề Nhân Kiệt bên ngoài ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại lạnh, nói: “ Thì ra là trong mắt thím, tôi là người khiến người khác khó chịu như vậy à?” Anh đột nhiên nhớ tới có một số việc cần giao phó thím Trương nên mới quay lại, không ngờ lại nghe được những lời này.
"Thiếu gia. . . . . ." Trong lòng thím Trương có chút run sợ, bà cười theo, chỉ sợ thiếu gia nổi giận liền cho bà về Mỹ, như vậy bà sẽ không được nhìn mặt cháu gái nhỏ rồi.
( ý nói đứa bé trong bụng Văn Hinh)
Thấy thím Trương cuối cùng cũng biết sợ, nụ cười trên mặt Tề Nhân Kiệt ngày càng tăng lên, “ Tôi chỉ muốn nói cho thím biết, người phụ nữ này rất tham ăn, về sau thím chuẩn bị cơm, thì chuẩn bị nhiều chút nhé.” Nói xong, bóng dáng anh một lần nữa biến mất sau cánh cửa.
“ Ông trời, làm tôi sợ muốn chết!” Thím Trương cảm thấy nhẹ cả người, bà lập tức ngồi tê liệt ở trên ghế, vỗ ngực, xem chừng vừa rồi bị dọa không hề nhẹ.
Sự thật chứng minh, không thể nói xấu sau lưng người khác!
Thím Trương nghe Tề Nhân Kiệt giao phó như vậy, lần nào tới cũng mang tới hai hộp cơm, cùng nhiều thức ăn, mỗi lần nhìn đều khiến Văn Hinh im lặng.