"Thật xin lỗi!" Đột nhiên Diêu Phương nhận lỗi với cô, bà biết lần này Du Thần Ích đã làm thương tổn thật sâu tới Văn Hinh, bà cũng biết Văn Hinh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho đứa con trai này của bà nữa.
Nhưng mà, hôm nay bà tới, một là muốn thay mặt con trai của bà nói lời xin lỗi cô, hai là cũng vì đứa nhỏ trong bụng cô, muốn thuyết phục cô trở về, dù sao đây cũng chính là cốt nhục của nhà họ Du.
Du Thần Ích không tin đứa bé ấy là của nó, nhưng mà bà tin tưởng, bà tin tưởng tuyệt đối Văn Hinh không phải là người như vậy, cô sẽ không làm chuyện như vậy.
“ Bà không làm gì sai, tại sao lại xin lỗi tôi?” Thấy Diêu Phương tới cô đã đoán được mục đích của bà.
Nhưng mà lần này, cô tuyệt đối sẽ không quay trở lại nhà họ Du, trừ phi…
"Nha đầu, người kia là ai?" Thím Trương đứng bên cạnh nghi ngờ hỏi Văn Hinh, bà cảm thấy người tới nhất định là có thân phận cao quý.
“ Không phải thím biết bà ấy chứ?” Văn Hinh làm bộ hết sức kinh ngạc, “ Bà ấy là mẹ của tổng giám đốc tập đoàn Overlord!” Cô cố ý khoa trương nói, mặc cho người nghe cũng nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói của cô.
Quả nhiên, sắc mặt của Diêu Phương lập tức trở nên khó chịu, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng vẫn không nói lại câu nào.
Văn Hinh thấy hai tay bà nắm chặt cùng ánh mắt do dự có vẻ giãy dụa, cô biết mình nói vậy là có chút quá mức. Nhưng mà, cô như ngày hôm nay, tất cả cũng không bằng một phần vạn khi ở nhà họ Du .
Cô đoán, Diêu Phương hẳn là cực hận cô, còn có người đàn ông kia. Một người luôn kiêu ngạo, cao cao tại thượng, bị đối đãi như vậy hẳn là rất khó chịu.
“ Thì ra là mẹ tên tiểu tử đó, khó trách đều rắm thúi như nhau.” Thím Trương biết Diêu Phương là mẹ của Du Thần Ích thì bĩu môi, bày ra bộ mặt khinh thường.
Nghe vậy, Văn Hinh lập tức sửng sốt, chợt nhớ tới nhà họ Tề và nhà họ Du có thù truyền kiếp mấy đời, nhìn lại thần sắc của thím Trương, đột nhiên cô cười to.
Thấy Thím Trương chuẩn bị thao thao bất tuyệt, cô vội vã nói: “ Được rồi, thím Trương thím đừng nói nữa , hiện giờ cháu có chuyện cần nói với bà ấy, thím về nhà nghỉ ngơi chút đi ạ. Đúng rồi, buổi tối nay cháu muốn ăn cá hấp thím làm, thím làm cho cháu được không?” Cô biết, chỉ cần làm nũng với thím Trương, thím tuyệt đối sẽ chịu.
“ Chỉ biết có ăn thôi.” Thím Trương đưa tay nhẹ nhàng gõ trán Văn Hinh, bất đắc dĩ yêu thương nói, “ Vậy cô nhất định phải chú ý, ngàn vạn lần đừng để lộn xộn, tôi về làm bữa tối cho cô.” Bà nói xong liền đứng lên, xoay người rời đi, lúc chuẩn bị đi, thấy Diêu Phương đứng đó, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, “ Tôi cảnh cáo bà, nếu như Văn Hinh nhà tôi có chuyện gì không hay, thiếu gia nhà chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà họ Du các người.” Nói xong, bà mạnh mẽ lườm Diêu Phương một cái, sau đó mới rời đi.
Thật ra thì trong lòng thím Trương hiểu rõ, Văn Hinh muốn mình rời đi là để nói chuyện với người đàn bà này, bà cũng không phải người ngu đến nỗi không hiểu chuyện. Bà rời khỏi Văn Hinh sau đó đi thẳng tới phòng khám bệnh của Lăng Hạo Hiên.
"Bà ngồi đi!" Chờ thím Trương rời đi, Văn Hinh nhìn Diêu Phương, ý bảo bà ngồi xuống cái ghế bên cạnh mình.
Diêu Phương nhìn cô một cái, rồi mới từ từ ngồi xuống, mặc dù thần sắc có chút không tự nhiên, nhưng mỗi một động tác nhấc tay nhấc chân đều lộ ra vẻ cao quý ưu nhã thường thấy.
Đợi bà ngồi xuống, Văn Hinh mới nhàn nhạt hỏi: “ Tôi nghe Tề Nhân Kiệt nói, bà không chịu nhận số tiền mà anh ấy trả?” Từ lúc Tề Nhân Kiệt nói sẽ giúp cô trả khoản nợ với nhà họ Du, anh đã ngay lập tức gửi chi phiếu triệu tới nhà họ. Nhưng mà ngay ngày hôm sau, tấm chi phiếu lại bị gửi trả lại.
Nhưng Tề Nhân Kiệt cũng không cam lòng, gửi tổng cộng ba lần, kết quả vẫn bị gửi trả lại. Gửi tới gửi lui bảy, tám lượt không được. Cuối cùng, Tề Nhân Kiệt nói chuyện này cho cô biết. cô cũng biết, nhà họ Du không muốn phủi sạch quan hệ với cô là có nguyên nhân.
Trước đây, cô vẫn nghi ngờ, họ không chịu buông tha cô, đến tột cùng là vì đứa nhỏ trong bụng cô, hay là vì cô. Hôm nay, Diêu Phương đột nhiên tới đây, vừa vặn cô có thể hỏi rõ ràng rồi.
“ Là Thần Ích.” Diêu Phương đột nhiên thở dài, chân mày nhíu lại tỏ vẻ bất đắc dĩ, “ Là Thần Ích thủy chung không chịu nhận.” Chuyện xảy ra đêm hôm đó, đúng là con trai bà đã hành xử quá đáng, Văn Hinh muốn phủi sạch quan hệ với họ cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà bà cũng có điều khó hiểu chính là, con trai bà hận Văn Hinh như vậy, tại sao lại vẫn cố chấp không chịu buông tay/
"Hả?" Văn Hinh sửng sốt.
Lại là Du Thần Ích!
Đến tột cùng anh ta muốn thế nào đây?
Trong đầu đột nhiên hiện lên dáng vẻ điên cuồng của anh ta đêm nọ, cho dù tới tận bây giờ, nghĩ lại vẫn khiến cô sợ hãi, không biết mình đã thoát khỏi anh ta như thế nào.
Nhớ lại đêm đó, trong đầu cô không ngừng đau, chỉ nhớ tới sự điên cuồng của Du Thần Ích cũng khiến cô phải rùng mình.
Đúng rồi, là Diêu Phương!
Cô nhớ lại dáng vẻ lo lắng của Diêu Phương, đúng rồi, là bà ấy kêu gọi người ngăn cản Du Thần Ích, cô mới chạy trốn khỏi Du Thần Ích được.
Nếu như không có Diêu Phương, đêm hôm đó không biết cô còn có thể thành ra dạng gì nữa.
Hơn nữa, cũng là bà ấy giúp cô tìm cha mẹ ruột, để cô biết rằng thì ra cha mẹ cô cũng đã từng yêu thương cô đến thế.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô, sự oán hận với Diêu Phương cũng dần nhạt đi. Một lần nữa nhìn về phía Diêu Phương, cô bỗng nhiên giật mình. Chỉ mới ít ngày trôi qua, mà bà ấy dường như đã già đi trông thấy.
Trong ấn tượng của cô, Diêu Phương là một người vô cùng chú trọng bản thân, cho dù ở nhà, ngày nào bà ấy cũng ăn mặc quý phái, trang điểm tỉ mỉ.