Trong ấn tượng của cô, Diêu Phương là một người vô cùng chú trọng bản thân, cho dù ở nhà, ngày nào bà ấy cũng ăn mặc quý phái, trang điểm tỉ mỉ. Nhưng mà hôm nay, mặc dù trên người bà vẫn khoác bộ quần áo xinh đẹp, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện ra trên khóe mắt bà có mấy nếp nhăn, trên đầu còn xuất hiện tóc bạc. Đặc biệt nhìn hàng chân mày nhăn lại khiến người ta có cảm giác bà đang có một nỗi ưu sầu gì vậy.
Thấy bà như vậy, trong lòng Văn Hinh đột nhiên cảm thấy không có tư vị. Cho dù đã sống chung dưới một mái nhà mấy tháng trời, mặc dù chưa có nhiều tình cảm, nhưng sự quan tâm của Diêu Phương đối với cô, cô vẫn có thể cảm nhận được.
Cô biết, bởi vì cô bỏ đi, bà ấy nhất định hàng đêm không ngủ ngon giấc. Cô cũng biết, hôm nay bà ấy đến đây, bà đã lấy hết dũng khí rồi. Cô biết, bà ấy nhất định sẽ bắt Du Thần ích tới thăm cô.
“ Tại sao anh ta lại không đáp ứng?” Khi nói câu này, mặt cô dường như không biến sắc, cố gắng không để Diêu Phương nhìn ra chút manh mối nào.
“ Không biết.” Đây cũng là điều mà Diêu Phương không hiểu, càng ngày bà càng không hiểu tâm tư của con trai bà rồi.
“ Vậy hôm nay bà tới tìm tôi có việc gì?” Văn Hinh nhìn bà, trên khuôn mặt cii không hề lộ ra một chút cảm xúc thừa thãi nào ngoài vẻ bình thản.
“ Chỉ muốn thăm cô một chút.” Rốt cuộc Diêu Phương cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của Văn Hinh, sau đó cười nhẹ nói, “ Thật ra thì mấy ngày trước tôi đã định tới thăm cô rồi, xem cô như thế nào, có tốt hơn hay không. Nhưng tôi biết rõ, bây giờ nhất định cô không muốn gặp tôi, sợ tôi tới sẽ ảnh hưởng tới tâm tình cô, làm ảnh hưởng tới bảo bảo, cho nên vẫn chưa dám tới thăm cô.”
“ Vậy sao hôm nay bà lại tới đây?” Văn Hinh lạnh nhạt nói, sắc mặt cũng theo đó lạnh đi mấy phần.
Thì ra là, nói cho cùng vẫn là vì đứa nhỏ trong bụng cô.
Diêu Phương căn bản không hề để ý tới giọng nói lạnh như băng của Văn HInh, nên vẫn ra giọng nhàn nhạt.
"Bởi vì tôi lo lắng cho cô.” Nhưng nói xong, bà dừng một chút, đột nhiên do dự, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “ Còn có… tôi tới thay mặt Thần Ích nhận lỗi với cô.”
“ Xin lỗi?” Hơn nữa còn thay mặt tên đầu sỏ gây chuyện đó xin lỗi cô. Văn Hinh nghe xong không nhìn được cảm thấy buồn cười, “ Bà nhìn bộ dạng của tôi bây giờ đi, bà có biết ngày ngày tôi nằm sống dở chết dở ở đây, không thể cử động được, đã bao nhiêu ngày rồi không? Hôm nay bà tới đây chỉ một câu xin lỗi là có thể xóa sạch những đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng sao?” Nếu như bây giờ cô có thể cử động mạnh, e rằng cô đã cười phá lên rồi.
Đột nhiên, cô thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “ Hơn nữa, cho dù muốn nói xin lỗi, cũng không tới phiên bà nói xin lỗi, tại sao chính anh ta không tới nói xin lỗi?” Cô căn bản chỉ nghĩ tới người gây sự, nên để xả nỗi bực tức trong lòng mới không nhịn được nói ra lời như vậy.
Trước câu hỏi của cô, Diêu Phương không thể trả lời nổi, chỉ có thể trầm mặc.
Bà cũng không rõ con trai của mình lắm, từ nhỏ tới lớn, cho dù có phạm phải sai lầm gì, cũng chưa thấy lần nào nó cúi đầu nhận sai?
Nhìn thấy Diêu Phương trầm mặc không nói gì, Văn Hinh sớm đã hiểu rõ, nếu như Du Thần Ích chịu đến nói xin lỗi, thì anh ta đã sớm tới rồi. Thế mà, cô vừa cười vừa nói, “ Anh ta muốn như thế nào bây giờ, không chịu nhận chi phiếu hai ngàn vạn, nhưng cũng không muốn tới xin lỗi tôi, anh ta là đang muốn tổn sức đấu với tôi sao? Tôi muốn nhìn xem, đến cuối cùng, ai mới là người phải hối hận trước đây.”
"Văn Hinh!" Diêu Phương nhìn thấy sự quyết liệt trên khuôn mặt của Văn Hinh, trong lòng bà càng thêm lo lắng.
"Không phải là hai ngàn vạn sao?” Văn Hinh cười nói, nụ cười kia rực rỡ như đóa anh túc đang nở rộ, khiến cô vô cùng xinh đẹp, lại mang một lực hấp dẫn mạnh mẽ. “ Mặc dù tôi không có tiền, nhưng tôi có thể lấy cái mạng này ra đền, nếu như một mạng chưa đủ, vậy thì còn mạng của đứa nhỏ trong bụng tôi nữa, như vậy hẳn là đủ đi.”
Nói đoạn, cô nhìn Diêu Phương, trên gương mặt xinh đẹp vẫn ẩn hiện ý châm chọc, “ Bà nói xem, khi anh ta biết đứa bé này là của anh ta, đáng tiếc thì đã muộn rồi, anh ta sẽ biểu hiện như thế nào nhỉ?”
“ Văn Hinh, cô không nên nói như vậy.” Diêu Phương liền bước lên phía trước nắm lấy tay cô, vội vàng nói: “ Nếu như Thần Ích không muốn đứa bé này, tôi muốn, tôi,….
"Không!" Thế nhưng Văn Hinh lại thoáng cái hất bỏ tay bà ra, bởi vì nhất thời dùng sức quá mạnh, tác động tới toàn bộ dây thần kinh, khiến hai hàng lông mày cô nhăn lại, “ Tôi sẽ không giao đứa bé này cho nhà họ Du các người, bất cứ người nào cũng không được, ngay từ lúc tôi rời khỏi cửa nhà họ Du, đứa bé này đã không còn bất kì quan hệ gì với nhà họ Du các người nữa.”
Diêu Phương bị Văn Hinh hất ra, đứng không vững, thiếu chút nữa té ngã xuống đất. Bà nhìn ánh mắt tràn đầy hận ý của Văn Hinh, trong lòng không ngừng lo lắng,” Văn Hinh, rốt cuộc cô muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho Thần Ích?”
“ Muốn tôi tha thứ cho anh ta?” Văn Hinh cười lanh, “ trừ phi anh ta tự mình quỳ xuống xin lỗi tôi, bằng không, đừng mơ tôi sẽ tha thứ cho anh ta.”
Nghe vậy, Diêu Phương giật mình, ngơ ngác nhìn Văn Hinh, nhìn đôi mắt sâu cùng nụ cười lạnh của cô, bà không nói nên lời. Bà nhìn Văn Hinh hồi lâu, cô vẫn thủy chung nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng không thèm liếc nhìn bà lấy một cái, cuối cùng bất đắc dĩ bà đành rời đi.
Chờ Diêu Phương đi rồi, Văn Hinh quay đầu lại, lại ngoài ý muốn thấy Lăng Hạo Hiên đã đứng ở cửa từ bao giờ, anh vĩnh viễn nở nụ cười dịu dàng tươi cười với cô, mũi cô đột nhiên cay cay, nước mắt cứ như vậy rơi xuống không thể kiềm chế được.
Thấy cô đột nhiên khóc to, nụ cười trên mặt Lăng Hạo Hiên phút chốc biến mất, rất nhanh anh đã bước tới giường bệnh của cô, cầm lấy tay cô, lo lắng hỏi: “ Làm sao vậy??”