"Thật xin lỗi!" Du Thần Ích quỳ gối xuống trước giường bệnh Văn Hinh, hắn nắm lấy tay cô thật chặt, nhất định không chịu buông ra, hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn Văn Hinh, vô cùng nghiêm túc lại dùng giọng thống khổ nói với cô: “ Thật xin lỗi, hôm đó là tôi hiểu lầm em, là tôi quá mức xúc động, tôi xin lỗi em!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Du Thần Ích, Văn Hinh ngây người, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, khóe môi chợt nhếch lên nụ cười đầy chế giễu, cô cười lạnh nói: “ Vẫn là câu nói kia, anh cho rằng chỉ một câu xin lỗi là có thể bỏ qua những ngày đau khổ của tôi sao? Tôi cho anh biết, tuyệt đối không!” Nhà họ Du các người cho rằng có thể đem tôi ra mà đùa giỡn sao, trước thì hung hăng cho người ta một cái tát, sau đó lại ra vẻ Thượng Đế nói xin lỗi, các người cho rằng chỉ như vậy là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nào có dễ dàng như vậy?
Các người, sẽ vì hành động của mình mà phải trả giá đắt
!
Vẻ mặt Du Thần Ích trông đầy đau khổ, hắn quan sát Văn Hinh một lượt, lướt thấy cái bụng lớn của cô thì trong lòng càng thêm tự trách. Cuối cùng, một lần nữa nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói: “ Phải làm sao em mới bằng lòng tha thứ cho tôi?” Chỉ cần cô chịu tha thứ cho hắn, phải làm gì hắn cũng nguyện ý.
Văn Hinh thấy thái độ của hắn như vậy, nhưng vẫn bất động, chỉ lạnh lùng cười khẩy nói: “ Sao vậy, anh hối hận?” Thật buồn cười, người mà ban đầu nói nhất định phải làm cho cô thấy hối hận mà bây giờ lại là người hối hận trước.
Việc này phải nói là gì đây nhỉ?
Tự gây nghiệt không thể sống!
"Thật xin lỗi!"
Lúc này, Du Thần Ích chỉ có thể nói xin lỗi, sự hối hận và tự trách hiện rõ trên mặt hắn. Nhìn bộ dạng của Văn Hinh, hắn biết lần này nhất định cô sẽ không tha thứ cho hắn.
“ Vì sao anh không chịu nhận tấm chi phiếu 20 triệu mà Nhân Kiệt gửi tới?” Văn Hinh đột nhiên hỏi hắn, lần này, trong lòng cô vẫn thủy chung chờ đợi một đáp án khác, biết rõ là đáp án này tuyệt đối không có nhưng cô vẫn chờ.
Du Thần Ích lại cúi thấp đầu xuống, Văn Hinh chờ một hồi lâu cũng không thấy hắn trả lời, không khỏi thay hắn đáp, không khỏi thay mặt hắn hồi đáp: " Anh muốn cùng tôi chơi trò vô ích, xem chúng ta rốt cuộc người nào sẽ phải hối hận trước đúng không?”
"Không phải vậy!" Du Thần Ích lập tức bác bỏ, hắn trả lời như bản năng vậy, ngay lập tức.
Văn Hinh sững sờ, lại hỏi: “ Vậy thì vì cái gì?”
Du Thần Ích lại trầm mặc, vẫn cúi đầu không nói. Khi hắn nhận được tấm chi phiếu 20 triệu kia thì lập tức hắn đã biết được ý tứ của Văn Hinh, cô muốn phủi sạch quan hệ với hắn. Hắn hận cô, oán cô, nhưng từ sâu trong đáy lòng, lại vẫn hi vọng cô không rời xa hắn. Hắn mơ hồ phát hiện điều này, nếu lần này cô rời đi thật, thì vĩnh viễn sẽ không trở lại bên cạnh hắn nữa, nghĩ tới đây khiến hắn cảm thấy sợ hãi, khủng hoảng. Cho nên, hắn mới gửi trả lại tấm chi phiếu đó, đơn giản, hắn chỉ muốn cô ở lại.
Thấy cô thủy chung không nói lời nào, ánh mắt Văn Hinh chợt lóe, cô hỏi: “ Vậy anh tới đây làm gì?”
Lần này, Du Thần Ích rất nhanh nói lại, “ Tôi nghe Dật Thần nói hiện giờ em đang trong tình trạng nguy kịch, cho nên tôi tới đây thăm em.” Thật ra thì mục đích chủ yếu hắn tới là để xin lỗi cô, nhưng mà mọi chuyện lại trở thành thế này.
Lam Dật Thần?
Văn Hinh sững sờ một lát rồi cũng hiểu rõ, nhất định là Lam Dật Thần lừa gạt hắn. Nếu không, với cá tính của hắn, chắc chắn sẽ không chủ động tới bệnh viện tìm cô, càng không tới nói xin lỗi với cô.
Trong lòng chợt có sự thất vọng nho nhỏ.
“ Vậy anh nhìn thấy rồi đó, anh có thể đi rồi!” Cô lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, cũng chẳng thèm liếc hắn một cái.
Du Thần Ích lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhìn gò má Văn Hinh, chỉ thấy trên mặt cô lộ ra điệu bộ quyết tuyệt, hắn nhìn thật lâu thật lâu, rốt cuộc cũng đứng dậy rời đi mà không nói thêm gì nữa.
Vào lúc hắn đi tới cánh cửa ra vào, bất chợt đụng phải Tề Nhân Kiệt đang đi vào, nhìn thấy Du Thần Ích, sắc mặt Tề Nhân Kiệt lập tức thay đổi, anh không nói hai lời, ngay lập tức một quả đấm liền rơi trên mặt Du Thần Ích.
Du Thần Ích không hề đề phòng, nên lập tức bị ngã xuống mặt đất, hắn bò dậy nhìn Tề Nhân Kiệt, muốn đánh lại, nhưng cuối cùng vẫn phải buông lỏng quả đấm.
Tề Nhân Kiệt định cho hắn thêm một đấm nữa, nhưng Lăng Hạo Hiên đứng cạnh thấy thế, vội vàng tiến lên kéo hắn lại, ánh mắt ý bảo hắn rằng Văn Hinh đã tỉnh rồi, lúc này Tề Nhân Kiệt mới thôi, nhưng vẫn lên giọng cảnh cáo: “Du Thần Ích, nếu như để tôi nhìn thấy anh, tôi tuyệt đối sẽ khiến anh nằm trong bệnh viện một tháng.” Vẻ mặt anh vẫn đang còn rất giận dữ.
Du Thần Ích không để ý tới hắn, chỉ nghiêng đầu nhìn Văn Hinh một cái, thấy cô thủy chung vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như mắt điếc tai ngơ với chuyện vừa rồi, sắc mặt hắn bỗng chốc buồn bã, đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, lúc này mới lảo đảo rời đi.
Chờ Du Thần Ích rời đi, Văn Hinh mới xoay đầu lại nhìn Tề Nhân Kiệt, hỏi: “ Anh không sao chứ?” Trên mặt cô mang theo một tia lo lắng.
Du Thần Ích thấy vậy, lập tức cười vui vẻ, “Tôi có thể có chuyện gì, nếu như không phải tên ngốc này kéo tôi ra, nhất định tôi đã đánh cho tên kia không bò dậy nổi rồi!” Hắn vừa nói vừa đi tới trước giường bệnh Văn Hinh, đột nhiên đổi giọng, dịu dàng hỏi: “ Hôm nay bác sĩ kiểm tra nói thế nào vậy?’
“ Bác sĩ nói tôi nằm lại quan sát thêm mấy ngày rồi có thể xuất viện.”
Văn Hinh vui vẻ nói, trong lòng lại vì sự xuất hiện của Du Thần Ích mà rối loạn tâm trí.
Tề Nhân Kiệt nghe xong cũng vui vẻ vô cùng, lập tức nói: “ Mấy ngày nay tôi đã bảo thím Trương quét dọn phòng rồi, chờ em xuất viện là có thể lập tức vào ở, đến lúc đó tôi sẽ cho thím ấy chăm sóc em, bảo đảm….
“ Hay là tới nhà mình đi.” Lăng Hạo Hiên đột nhiên chen miệng nói, căn bản hắn không yên tâm giao Văn Hinh cho Tề Nhân Kiệt. Theo ý anh, bất kể là Du Thần Ích hay Tề Nhân Kiệt, đều là kẻ gieo họa, Văn Hinh không chọc nổi hai người này mà chỉ bị thiệt thôi.