“ Không phải là con của Nhân Kiệt sao?” Lỗ Cầm không tin, trong đầu bà tràn ngập hi vọng nhưng trong nháy mắt lại rơi vào trống rỗng, “ Vậy cháu đã kết hôn rồi à?” Bà thất vọng nhìn bàn đầy thức ăn, đột nhiên không có khẩu vị. Tại sao con trai người ta cũng kết hôn rồi, chỉ có con bà vẫn còn độc thân ?
"Không có!" Văn Hinh cười nhạt nói, đột nhiên có chút hâm mộ Tề Nhân Kiệt rồi, có một bà mẹ đáng yêu lại quan tâm anh như vậy.
“ Chưa kết hôn?” Lỗ Cầm lập tức sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cái bụng nhô cao của Văn Hinh, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, “ Đứa bé….”
“ Đây là đứa bé của cháu!” Văn Hinh tham đạm cười, cơ hồ mang theo chút cao ngạo lạ lùng, khiến Tề Nhân Kiệt ngồi đối diện cô lập tức ngây người nhìn cô.
“ Nhưng mà….” Lỗ Cầm tựa hồ còn không kịp phản ứng, bà nghĩ mãi vẫn không thông, tại sao chưa kết hôn mà lại có bầu!( Sen: chịu)
“ Văn tiểu thư, ngại quá, đã khiến cháu chê cười rồi.” Tề Phong nhìn vợ yêu một cái, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhẹ nhàng than thở.
“ không sao.” Văn Hinh cười yếu ớt, lúc này cô đã ăn xong, thích thú buông bát đũa xuống, đứng dậy lễ phép nói: “ Bác trai bác gái, cháu ăn no rồi, mọi người từ từ ăn ạ.”
Đang lúc cô đang định rời đi, hai mắt Lỗ Cầm đột nhiên sáng lên, nhìn Văn Hinh nói: “ Văn Hinh à, vậy cháu có bạn trai chưa? Nếu như chưa có, vậy cháu xem Nhân Kiệt nhà chúng ta dáng người tốt, nhân phẩm tốt, gia thế cũng tốt, hơn nữa còn có sự nghiệp, quan trọng nhất là nó còn….”
"Mẹ ——" Tề Nhân Kiệt vẫn im lặng đành lên tiếng.
Văn Hinh lập tức nở nụ cười, "Cháu sẽ suy nghĩ ạ.” Thấy bộ dạng như sắp phát điên của Tề Nhân Kiệt, cô cũng cười to.
Xem ra, khắc tinh chân chính của Tề Nhân Kiệt, đúng là mẹ của anh rồi!
Ăn xong cơm tối, lại hàn huyên với Lỗ Cầm một hồi, thấy cũng đã muộn rồi, Lỗ Cầm vội vàng thúc giục con trai đưa Văn Hinh lên lầu nghỉ ngơi, còn không ngừng nháy mắt, dường như muốn nhắn nhủ điều gì đó.
Tề Nhân Kiệt thấy thế, làm bộ như không thấy, cẩn thận đỡ Văn Hinh đi lên lầu.
Vừa rồi trở về phòng, chỉ thấy rốt cuộc Văn Hinh không nhịn được mà cười ra thành tiếng, bộ như đã nhịn lâu lắm rồi,” Thật là thú vị”
Tề Nhân Kiệt nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, gương mặt tuấn tú bỗng chốc tối sầm, “ Em cười cái gì?"
"Không có, không có gì." Văn Hinh vội vàng che giấu nụ cười, nhưng khóe miệng cô khẽ nhếch lên, cô mỉm cười , thất bại rồi.
“ Có gì buồn cười sao?” Tề Nhân Kiệt nhìn chằm chằm cô, cắn răng nói.
“ Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý.” Thật sự cô không phải cố ý, chỉ là vừa rồi bất chợt cô không nhịn được mà cười lên, hơn nữa bị anh phát hiện ngay, khiến tâm tình cô tốt hơn nhiều.
Tề Nhân Kiệt nhìn cô vẫn đang cố nén cười, đột nhiên hỏi: “ Mới vừa rồi em nói, em sẽ xem xét là thật sao?”
“ Anh cảm thấy là thật sao?” Văn Hinh liếc anh một cái, sau đó đi tới giường, “ Buồn ngủ quá, tôi ngủ trước đây!”
Tề Nhân Kiệt nhìn cô chuẩn bị đi ngủ, trong mắt xẹt qua một chút chán nản, sau đó lẳng lặng đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, Tề Nhân Kiệt và cha tới công ty làm việc, trong nhà chỉ còn Lỗ Cầm và thím Trương, đột nhiên Lăng Hạo Hiên lại tìm đến.
Lỗ Cầm không biết Lăng Hạo Hiên, khi bà nghe nói là có người tới tìm Văn Hinh, bà lập tức cảnh giác, “ Cậu là ai? Có quan hệ như thế nào với Văn Hinh? Tìm cô ấy có chuyện gì?”
Lăng Hạo Hiên bị hỏi khó liên tiếp, đang âm thầm nghĩ xem phải trả lời thế nào thì thấy thím Trương từ phòng bếp đi ra, thấy Lăng Hạo Hiên, bà lập tức tươi cười tới gần, “ Phu nhân, cậu ấy là bác sĩ Lăng, là bạn của Văn Hinh.”
Nghe thấy thím Trương nói như vậy, Lỗ Cầm mặt liền biến sắc, lập tức nở nụ cười, vội vàng mời Lăng Hạo Hiên vào phòng, “ Thì ra là bác sĩ Lăng, mời vào mời vào!” Thái độ trước sau của bà dường như là hai người khác nhau khiến Lăng Hạo Hiên cảm thấy sửng sốt.
Nghe thấy tiếng nói Văn Hinh đi xuống lầu, nở nụ cười, “ Sao đột nhiên cậu lại tới đây?” Chờ Lăng Hạo Hiên ngồi xuống sô pha xong, cô mới cười hỏi.
“ Lo lắng cho cậu, nên mới tới xem một chút!” Lăng Hạo Hiên nhìn Văn Hinh, thấy cô không có bất cứ điều gì không thoải mái, trái tim vẫn đang lơ lửng của anh cuối cùng cũng trùng xuống.
Lúc này, Lỗ Cầm đi tới bên cạnh chỗ Văn Hinh, bà ngồi xuống, kéo một cánh tay Văn Hinh rồi nói với Lăng Hạo Hiên: “ bác sĩ Lăng cứ yên tâm, Văn Hinh ở nhà chúng ta, ta đảm bảo sẽ nuôi cô bé trắng trẻo mập mạp, đến lúc đó sinh ra tiểu tử trắng trẻo mập mạp.”
Lăng Hạo Hiên nhìn Lỗ Cầm một cái, sau đó có chút nghi hoặc rời tầm mắt nhìn về phía Văn Hinh, bộ như đang muốn hỏi cô, người này rốt cuộc là ai. Văn Hinh thấy vậy, lập tức nở nụ cười, giới thiệu với anh:” Đât là mẹ của Tề Nhân Kiệt, vừa mới trở về từ nước Mỹ.”
Lăng Hạo Hiên nghe vậy nhìn Lỗ Cầm khẽ gật đầu một cái, coi như là chào hỏi với bà, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất không có tư vị. Nhìn thái độ của mẹ Nhân Kiệt này, tựa hồ rất ưa thích Văn Hinh, thật ra thì đối với Văn Hinh mà nói, đây là chuyện tốt,. Nhưng mà không biết tại sao, trong lòng anh đột nhiên lại cảm thấy có chút mất mác.
Chính tại thời điểm anh đang muốn nói điều gì, lại thấy thím Trương từ bên ngoài đi vào, nói với Lỗ Cầm, “ Phu nhân, bên ngoài lại có thêm một người, bảo là muốn tìm Văn Hinh.”
Nghe vậy, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, đặc biệt là Văn Hinh, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt cô trở nên lạnh lẽo, “ Thím nói là không có người đi .”
Nói xong, cô đứng dậy đi lên lầu.
Thấy vẻ mặt chợt biến của cô, Lăng Hạo Hiên cũng đoán được điều gì, ánh mắt trầm xuống, lộ ra một tia tàn khốc.
Chỉ có Lỗ Cầm là không rõ gì cả, nhìn Văn Hinh một cái, sau đó hỏi thím Trương, “ Là tuýp đàn ông như thế nào?”
Chỉ có lỗ cầm không rõ chỗ đã, nhìn văn hinh một cái, sau đó hỏi Trương mụ, "Là một tuýp đàn ông như thế nào?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“ Không phải là con của Nhân Kiệt sao?” Lỗ Cầm không tin, trong đầu bà tràn ngập hi vọng nhưng trong nháy mắt lại rơi vào trống rỗng, “ Vậy cháu đã kết hôn rồi à?” Bà thất vọng nhìn bàn đầy thức ăn, đột nhiên không có khẩu vị. Tại sao con trai người ta cũng kết hôn rồi, chỉ có con bà vẫn còn độc thân ?
"Không có!" Văn Hinh cười nhạt nói, đột nhiên có chút hâm mộ Tề Nhân Kiệt rồi, có một bà mẹ đáng yêu lại quan tâm anh như vậy.
“ Chưa kết hôn?” Lỗ Cầm lập tức sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cái bụng nhô cao của Văn Hinh, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, “ Đứa bé….”
“ Đây là đứa bé của cháu!” Văn Hinh tham đạm cười, cơ hồ mang theo chút cao ngạo lạ lùng, khiến Tề Nhân Kiệt ngồi đối diện cô lập tức ngây người nhìn cô.
“ Nhưng mà….” Lỗ Cầm tựa hồ còn không kịp phản ứng, bà nghĩ mãi vẫn không thông, tại sao chưa kết hôn mà lại có bầu!( Sen: chịu)
“ Văn tiểu thư, ngại quá, đã khiến cháu chê cười rồi.” Tề Phong nhìn vợ yêu một cái, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhẹ nhàng than thở.
“ không sao.” Văn Hinh cười yếu ớt, lúc này cô đã ăn xong, thích thú buông bát đũa xuống, đứng dậy lễ phép nói: “ Bác trai bác gái, cháu ăn no rồi, mọi người từ từ ăn ạ.”
Đang lúc cô đang định rời đi, hai mắt Lỗ Cầm đột nhiên sáng lên, nhìn Văn Hinh nói: “ Văn Hinh à, vậy cháu có bạn trai chưa? Nếu như chưa có, vậy cháu xem Nhân Kiệt nhà chúng ta dáng người tốt, nhân phẩm tốt, gia thế cũng tốt, hơn nữa còn có sự nghiệp, quan trọng nhất là nó còn….”
"Mẹ ——" Tề Nhân Kiệt vẫn im lặng đành lên tiếng.
Văn Hinh lập tức nở nụ cười, "Cháu sẽ suy nghĩ ạ.” Thấy bộ dạng như sắp phát điên của Tề Nhân Kiệt, cô cũng cười to.
Xem ra, khắc tinh chân chính của Tề Nhân Kiệt, đúng là mẹ của anh rồi!
Ăn xong cơm tối, lại hàn huyên với Lỗ Cầm một hồi, thấy cũng đã muộn rồi, Lỗ Cầm vội vàng thúc giục con trai đưa Văn Hinh lên lầu nghỉ ngơi, còn không ngừng nháy mắt, dường như muốn nhắn nhủ điều gì đó.
Tề Nhân Kiệt thấy thế, làm bộ như không thấy, cẩn thận đỡ Văn Hinh đi lên lầu.
Vừa rồi trở về phòng, chỉ thấy rốt cuộc Văn Hinh không nhịn được mà cười ra thành tiếng, bộ như đã nhịn lâu lắm rồi,” Thật là thú vị”
Tề Nhân Kiệt nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, gương mặt tuấn tú bỗng chốc tối sầm, “ Em cười cái gì?"
"Không có, không có gì." Văn Hinh vội vàng che giấu nụ cười, nhưng khóe miệng cô khẽ nhếch lên, cô mỉm cười , thất bại rồi.
“ Có gì buồn cười sao?” Tề Nhân Kiệt nhìn chằm chằm cô, cắn răng nói.
“ Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý.” Thật sự cô không phải cố ý, chỉ là vừa rồi bất chợt cô không nhịn được mà cười lên, hơn nữa bị anh phát hiện ngay, khiến tâm tình cô tốt hơn nhiều.
Tề Nhân Kiệt nhìn cô vẫn đang cố nén cười, đột nhiên hỏi: “ Mới vừa rồi em nói, em sẽ xem xét là thật sao?”
“ Anh cảm thấy là thật sao?” Văn Hinh liếc anh một cái, sau đó đi tới giường, “ Buồn ngủ quá, tôi ngủ trước đây!”
Tề Nhân Kiệt nhìn cô chuẩn bị đi ngủ, trong mắt xẹt qua một chút chán nản, sau đó lẳng lặng đi ra ngoài.