Lam Dật Thần cười cười, sau đó đưa ngón tay hướng phía Văn Hinh, quả nhiên thấy cô đang đứng cách mình không xa, ngay lập tức cặp mắt đỏ tia máu vẫn đang cuồng loạn kiếm tìm cô lập tức tỏ rõ vẻ vui mừng, “ Văn Hinh!” Du Thần Ích vứt bỏ chai rượu trong tay, giùng giằng đứng lên, từ từ đi tới chỗ Văn Hinh.
Do uống quá nhiều rượu, nên bước chân anh ta lieu xiêu, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã nhào ôm mặt đất vậy. Mặc dù trông anh ta có chút xốc xếch, thế nhưng đôi mắt anh ta, từ bước đầu tiên tới bước cuối cùng vẫn luôn nhìn chằm chằm Văn Hinh, không dời đi dù chỉ một khắc.
Cuối cùng, Du Thần Ích cũng đã đi tới trước mặt Văn Hinh, sau đó tay anh run run, nhẹ nhàng chạm vào gò má của cô, trong mắt anh tràn đầy vui sướng pha chút khó tin, “ Văn Hinh, là em thật sao? Em chịu tha thứ cho anh sao?” Không phải anh đang nằm mơ đi!
( Xưng “ Anh” từ chương này nhé!)
Văn Hinh vốn định lắc đầu, nhưng thấy Lam Dật Thần đứng ở phía sau Du Thần Ích khẽ gật đầu với cô một cái, vả lại trông anh ấy có vẻ nặng nề, cô lập tức hiểu ý tứ của anh.
Cô biết, ý tứ của Lam Dật Thần là muốn cô ổn định cho Du Thần Ích trước, sau đó đưa Du Thần Ích về nhà trước rồi sau đó thương lượng sau. Mà cô cũng không muốn Du Thần Ích ngày nào cũng sống mơ mơ màng màng như vậy, cô khẽ gật đầu, nhưng cũng không hề mở miệng.
Du Thần Ích thấy cô gật đầu, sự vui mừng trên mặt ngày càng tăng lên, anh giang hai tay muốn ôm chặt Văn Hinh vào lòng. Lam Dật Thần thấy thế, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, lập tức nhảy lên kéo anh ra.
Bây giờ Văn Hinh không thể thoát được rồi, huống chi hiện giờ anh còn là một người say, tay chân luống cuống, ngộ nhỡ đụng phải bụng Văn Hinh, đợi tới lúc anh tỉnh rượu, có hối hận cũng không kịp mất.
“ Cậu làm gì thế?” Có thể Du Thần Ích cũng không hiểu ý của anh, lập tức thẹn quá hóa giận, mở to mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lam Dật Thần, bộ dáng kia như muốn nói là anh sẽ không buông tay ra, anh sẽ không khách khí vs bất cứ kẻ nào.
Lam Dật Thần chỉ vào bụng Văn Hinh, “ Chị dâu mới xuất viện, thân thể còn rất yếu, không thể để xảy ra chuyện gì được.”
Du Thần Ích liền nhìn về bụng Văn Hinh, nhìn thấy cái bụng cao ngất của cô, đột nhiên anh nghĩ tới cái gì đó, trên mặt anh liền lộ ngay vẻ thống khổ, tự trách.
Anh tránh Lam Dật Thần, từ từ đi tới trước mặt Văn Hinh, đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô, rồi đem mặt mình nhẹ nhàng dính vào trên bụng cô, hối tiếc, tự trách bản thân mình nói: “ Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không muốn như vậy, thật xin lỗi….”
Anh không ngừng nói thật xin lỗi, Văn Hinh sớm bị cử chỉ này của anh làm cô ngây dại.
Anh thế nhưng quỳ xuống trước mặt cô!
Cô đột nhiên nhớ tới lời nói với Diêu Phương ngày nọ, cô nói muốn cô tha thứ cho anh, trừ phi anh tự mình tới quỳ xuống xin lỗi cô.
Chẳng lẽ ….
Không chỉ có cô ngây dại, Lam Dật Thần cũng bị cử chỉ của bạn tốt khiến anh thấy kinh hãi, một kẻ luôn cao cao tại thượng như Du Thần Ích lại quỳ xuống trước mặt một người con gái!
Xem ra, Du Thần Ích quả thật đã yêu thảm người con gái này rồi!
Nói không chừng, so với Phương Tình, thì anh còn yêu Văn Hinh hơn nữa, có điều chính bản thân anh không nhận ra mà thôi!
"Thật xin lỗi!" Du Thần Ích vẫn không ngừng nói xin lỗi, “ Văn Hinh, thật xin lỗi, thật xin lỗi….”
Tình hình vẫn thế, lời xin lỗi chân thành đó, nói không cảm động thì quả thực là lừa gạt người.
Giờ phút này, Văn Hinh rất không có tiền đồ, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, cô cúi đầu, lại nhìn thấy trên gương mặt Du Thần Ích , nước mắt đã sớm ướt át một mảnh, trong lòng cô bỗng chốc cứng lại.
Anh… lại khóc!
Là bởi vì mình sao?
Sau đó, đột nhiên cô cười, cô đưa tay kéo anh, dịu dàng nói: “ Đứng lên đi, chúng ta về nhà!”
Nghe vậy, Du Thần Ích lập tức đứng lên, tay anh cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, vui vẻ cười nói: “ Chúng ta về nhà!”
Trên mặt của anh vẫn còn vương đầy nước mắt, nhưng mà anh vẫn nở nụ cười vui vẻ đến vậy, nụ cười ấy tràn đầy hạnh phúc, mãn nguyện, khiến Văn Hinh ngây ngẩn cả người.
Cô ngơ ngác nhìn anh, lúc này, anh đâu còn bộ dạng của kẻ say bét nhè, giờ đây đã thanh tỉnh hệt như một người bình thường .
Anh dắt tay cô cực kì cẩn thận, thật giống như chỉ một chút không chú ý sẽ làm cô bị thương, khiến cô cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa cảm động, cô không chút do dự để anh dẫn cô đi.
Lam Dật Thần vẫn đi theo phía sau, thấy vậy, rốt cuộc cũng có thể cười một cái nhẹ nhõm.
Đi tới tầng một, người đàn ông trông quầy nhìn thấy Du Thần Ích cuối cùng cũng chịu rời đi, như bắt được thần tài, người đàn ông này đưa bọn họ ra tới tận cửa, mới yên tâm đi nghỉ ngơi.
Trên đường trở về nhà họ Du, Du Thần Ích vẫn ôm chặt cánh tay Văn Hinh, nhưng cuối cùng anh không đứng nổi nữa, tựa vào vai cô ngủ thiếp đi.
Ở trở về Du gia trên đường, du sáng sớm ích vẫn ôm thật chặt văn hinh cánh tay, cuối cùng vẫn là chống đỡ không nổi, tựa vào trên vai của nàng ngủ thiếp đi.
Hôm nay, một lần nữa Văn Hinh trở lại nhà họ Du, chuyện này đối với cả Tề Nhân Kiệt và Lăng Hạo Hiên đều khiến họ tổn thương rất lớn. Ở bệnh viện mấy ngày liền, là bọn họ chăm sóc cô không rời, mà cô cũng đã đồng ý sau khi xuất viện về nhà Tề Nhân Kiệt ở, nhưng mà giờ đột nhiên cô lại đổi ý, cô cũng có thể tưởng tượng được, khi Tề Nhân Kiệt biết chuyện, sẽ thất vọng nhường nào.
Cô rút điện thoại di động trong túi ra nhắn tin cho Tề Nhân Kiệt, chỉ duy nhất ba chữ “ Thật xin lỗi”, sau đó nhấn nút gửi.
Lam Dật Thần một mực âm thầm chú ý cô, thấy sắc mặt cô hết sức nặng nề, đột nhiên hỏi:” Chị và Tề Nhân Kiệt quan hệ rất tốt à?”
Văn Hinh cười nhạt: “ anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi rất biết ơn anh ấy!” Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, bộ dáng không muốn nói nữa.
Lam Dật Thần thấy vậy, cũng không nói nữa, chỉ chuyên tâm lái xe.
Có điều hai người cũng không một ai chú ý tới, theo sau xe bọn họ, phía xa xa, một chiếc xe thể thao màu bạc, vẫn luôn đi theo họ tới tận nhà họ Du.