Nghe vậy, Văn Hinh cười, “ Nếu như lúc ấy người chết là anh, vậy anh cho rằng cô ấy sẽ sống vui vẻ hạnh phúc sao? Cũng giống như anh, cô ấy sẽ như anh bây giờ, ngày ngày sống trong đau khổ tự trách, chẳng lẽ đây chính là cái mà anh hy vọng sao?”
Nghe cô nói vậy, Du Thần Ích kinh sợ, đây là vấn đề anh chưa bao giờ nghĩ tới.
“ Thật ra thì đó đã là kết quả tốt nhất rồi, mặc dù bây giờ cô ấy đã không còn nữa, nhưng giờ phút này cô ấy ở trên thiên đường, nhất định sẽ hạnh phúc, bởi vì cô ấy đã cứu người cô ấy yêu nhất, hơn nữa cuộc đời tốt đẹp nhất của cô ấy cũng đã lưu lại trong lòng người đó, như vậy là đủ rồi!” Văn Hinh lẳng lặng nói, nói xong khóe miệng cô lóe lên nụ cười nho nhỏ.
Lúc này, trong lòng cô, đối với Phương Tình đã không còn ghen tỵ, chỉ còn lại sự hâm mộ và chúc phúc cho cô ấy.
Du Thần Ích bị những lời nói của Văn Hinh khiến anh cảm thấy sợ hãi, tâm tư phập phồng ngàn mối, nhưng lại thủy chung không nói lời nào.
Có lẽ, đây chính là kết cục tốt nhất rồi. . . . . .
Ngày ngày qua đi, tất cả mọi người đều phát hiện, trên gương mặt Du Thần Ích đã dần xuất hiện nụ cười, Diêu Phương biết rằng, anh đã thoát khỏi ám ảnh của ba năm về trước, bà không khỏi cảm kích Văn Hinh.
Cũng vì có Văn Hinh, mới có thể giúp Du Thần Ích xua đi bóng ma trong lòng anh, bởi vì cô là một cô gái đặc biệt.
Thu dần đến, tiết trời cũng dần chuyển sang se lạnh, thời gian sau buổi trưa là thời điểm Văn HInh thích nhất, mỗi ngày sau khi ăn cơm trưa xong, cô sẽ đi tới vườn hoa, nằm trên tấm ghế dài phơi nắng mặt trời, cảm giác nằm ngủ như vậy rất thích.
Một chủ nhật này, Du Thần Ích nghỉ ở nhà, anh biết Văn Hinh thích phơi nắng, mới ôm Văn Hinh đi vào trong vườn hoa, hai người cùng nằm trên một cái ghế, anh để cô nằm ngủ trên người mình, cứ như vậy cùng nhau phơi nắng.
Ánh mặt trời ấm áp khiến Văn Hinh vừa mới ăn no đã bắt đầu buồn ngủ, cô vùi mình trước ngực Du Thần Ích khóe miệng khẽ phát ra tiếng thở đều, đầy thỏa mãn.
Du Thần Ích thấy bộ dáng thoải mái cùng vẻ mặt ngây thơ của cô, anh lập tức nở nụ cười, đưa tay ra cưng chiều ngắt nhẹ lỗ mũi của cô, Văn Hinh bị động giật mình, bất mãn nói : “ Tại sao ai cũng thích ngắt mũi tôi? Mũi của tôi làm gì chọc giận tới các anh sao?” Cô vô thức nói, không thèm để ý tới sắc mặt chốc lát đã thay đổi của người nào đó.
“ Còn có ai thích ngắt mũi em?” Anh nhẹ giọng hỏi cô, cố gắng đè nén lửa ghen trong lòng.
"Lăng Hạo Hiên!" Văn Hinh vô thức trả lời, muốn lật người dậy, nhưng vì bụng quá lớn, nên đành phải thôi.
Nghe được tên của Lăng Hạo Hiên, lửa giận trong lòng Du Thần Ích bỗng chốc thoái lui, khóe miệng anh nổi lên nụ cười thản nhiên.
Thì ra là Lăng Hạo Hiên!
Nhìn ra được tình cảm của Lăng Hạo Hiên với Văn Hinh, anh ta là yêu cô, tuy nhiên lại lựa chọn lặng lẽ đứng phía sau cô, quan tâm cô, yêu cô , vì cô mà hi sinh tất cả, lại không cần bất kì sự báo đáp nào.
Nhận ra tình cảm của Lăng Hạo Hiên đối với Văn Hinh, yêu cô, nhưng lại cố tình chọn lặng lẽ đứng phía sau cô, lặng lẽ quan tâm cô, yêu cô, vì cô mà bỏ tất cả, lại không cần bất kì sự hồi đáp nào.
Thành thật mà nói, trong lòng Du Thần Ích vẫn có chút hâm mộ Lăng Hạo Hiên!
"Thật là thoải mái!" Văn Hinh lại cảm thán một tiếng, ánh mặt trời ấm áp, hơn nữa lại có cái đệm thịt êm phía dưới, quả thật chính là trời cao cho cô hưởng thụ.
Du Thần Ích không biết suy nghĩ trong lòng Văn Hinh, chỉ cười khẽ một tiếng, ôm cô chặt hơn. Hai người cứ lẳng lặng nằm phơi nắng như vậy, nhắm mắt lại, cũng không ai lên tiếng gì.
Một màn ấm áp như vậy, nhưng trong mắt người nọ, thì hẳn là chói mắt.
Lạc Tình nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang ôm nhau kia, khuôn mặt xinh đẹp lóe lên sự ghen tị và oán hận.
“ Thần Ích, tại sao hôm đó anh lại gọi em tới khách sạn Hilton?” Du Thần Ích tưởng Văn Hinh đã ngủ lâu rồi, bỗng cô đột nhiên hỏi.
“Lúc nào?” Du Thần Ích không hiểu hỏi, sau đó nghĩ gì đó, nói: “ Ngày hôm đó không phải là sinh nhật của em sao?”
Nghe vậy, Văn Hinh bỗng chốc mở mắt, trong mắt cô toàn là sự kinh ngạc, “ Sinh nhật em?” Cho tới bây giờ, người duy nhất nhớ tới sinh nhật của cô chỉ có Lăng Hạo hiên, mà chính cô, cũng chưa bao giờ để ý.
Ngày trước, cô ngay cả ngày bữa cơm cũng đã là cả vấn đề lớn, nào có ý định tổ chức những thứ như sinh nhật. Nhưng hàng năm, cứ vào ngày này, Lăng hạo Hiên đều chuẩn bị một chiếc bánh ngọt thật to, sau đó sẽ dẫn cô đi ăn no nê, coi như là tổ chức tiệc sinh nhật cho cô.
Nhiều năm qua đi, tựa hồ cũng chỉ có Lăng Hạo Hiên nhớ tới sinh nhật của cô, còn nói tới cha cô, trong mắt ông ấy, cho tới bây giờ đều chỉ có em trai cô, đừng nói là sinh nhật cô, chỉ sợ ngay cả cô bao nhiêu tuổi, ông ấy cũng không nhớ.
Có điều khiến cô cảm thấy kì lạ, Du Thần Ích lại biết đó là ngày sinh nhật của cô, “ Làm sao anh biết đó là sinh nhật của em
?” Nghĩ vậy, cô liền hỏi Du Thần Ích.
“ Thẻ căn cưới của em không phải ghi rõ sao?” Du Thần Ích đưa tay vuốt cánh mũi của cô, nở nụ cười mang theo vẻ cưng chiều, “ sao, chính em không biết à?”
Văn Hinh bĩu môi, "Em chưa bao giờ nhớ tới những thứ nhàm chán đó!”
Nghe vậy, Du Thần Ích kinh ngạc, rất nhanh, một sự đau lòng nhanh chóng xẹt qua lòng anh. Anh bắt lấy tay cô, ở bên tai cô nói nhẹ nhàng: “ Em yên tâm, từ nay về sau có anh rồi, anh sẽ không để em cô đơn, sẽ không để em phải đối mặt mọi chuyện một mình.”
Lời nói giống như lời thề ngọt ngào nhất, khiến Văn Hinh chấn động, sự khó tin viết đầy trên gương mặt của cô