Nhận ra tình cảm của Lăng Hạo Hiên đối với Văn Hinh, yêu cô, nhưng lại cố tình chọn lặng lẽ đứng phía sau cô, lặng lẽ quan tâm cô, yêu cô, vì cô mà bỏ tất cả, lại không cần bất kì sự hồi đáp nào.
Thành thật mà nói, trong lòng Du Thần Ích vẫn có chút hâm mộ Lăng Hạo Hiên!
"Thật là thoải mái!" Văn Hinh lại cảm thán một tiếng, ánh mặt trời ấm áp, hơn nữa lại có cái đệm thịt êm phía dưới, quả thật chính là trời cao cho cô hưởng thụ.
Du Thần Ích không biết suy nghĩ trong lòng Văn Hinh, chỉ cười khẽ một tiếng, ôm cô chặt hơn. Hai người cứ lẳng lặng nằm phơi nắng như vậy, nhắm mắt lại, cũng không ai lên tiếng gì.
Một màn ấm áp như vậy, nhưng trong mắt người nọ, thì hẳn là chói mắt.
Lạc Tình nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang ôm nhau kia, khuôn mặt xinh đẹp lóe lên sự ghen tị và oán hận.
“ Thần Ích, tại sao hôm đó anh lại gọi em tới khách sạn Hilton?” Du Thần Ích tưởng Văn Hinh đã ngủ lâu rồi, bỗng cô đột nhiên hỏi.
“Lúc nào?” Du Thần Ích không hiểu hỏi, sau đó nghĩ gì đó, nói: “ Ngày hôm đó không phải là sinh nhật của em sao?”
Nghe vậy, Văn Hinh bỗng chốc mở mắt, trong mắt cô toàn là sự kinh ngạc, “ Sinh nhật em?” Cho tới bây giờ, người duy nhất nhớ tới sinh nhật của cô chỉ có Lăng Hạo hiên, mà chính cô, cũng chưa bao giờ để ý.
Ngày trước, cô ngay cả ngày 3 bữa cơm cũng đã là cả vấn đề lớn, nào có ý định tổ chức những thứ như sinh nhật. Nhưng hàng năm, cứ vào ngày này, Lăng hạo Hiên đều chuẩn bị một chiếc bánh ngọt thật to, sau đó sẽ dẫn cô đi ăn no nê, coi như là tổ chức tiệc sinh nhật cho cô.
Nhiều năm qua đi, tựa hồ cũng chỉ có Lăng Hạo Hiên nhớ tới sinh nhật của cô, còn nói tới cha cô, trong mắt ông ấy, cho tới bây giờ đều chỉ có em trai cô, đừng nói là sinh nhật cô, chỉ sợ ngay cả cô bao nhiêu tuổi, ông ấy cũng không nhớ.
Có điều khiến cô cảm thấy kì lạ, Du Thần Ích lại biết đó là ngày sinh nhật của cô, “ Làm sao anh biết đó là sinh nhật của em
?” Nghĩ vậy, cô liền hỏi Du Thần Ích.
“ Thẻ căn cưới của em không phải ghi rõ sao?” Du Thần Ích đưa tay vuốt cánh mũi của cô, nở nụ cười mang theo vẻ cưng chiều, “ sao, chính em không biết à?”
Văn Hinh bĩu môi, "Em chưa bao giờ nhớ tới những thứ nhàm chán đó!”
Nghe vậy, Du Thần Ích kinh ngạc, rất nhanh, một sự đau lòng nhanh chóng xẹt qua lòng anh. Anh bắt lấy tay cô, ở bên tai cô nói nhẹ nhàng: “ Em yên tâm, từ nay về sau có anh rồi, anh sẽ không để em cô đơn, sẽ không để em phải đối mặt mọi chuyện một mình.”
Lời nói giống như lời thề ngọt ngào nhất, khiến Văn Hinh chấn động, sự khó tin viết đầy trên gương mặt của cô
Văn Hinh nhìn bàn tay anh vẫn nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của cô, cô cảm thấy vừa ấm áp, lại có chút uất ức. Tựa như một dòng nước ấm theo kẽ đôi bàn tay của anh và cô chảy vào trong long mình, khiến lòng cô thoáng chốc trở nên đong đầy.
Giây phút này, cô chợt nhận ra thế nào gọi là hạnh phúc!
Mọi đau khổ cô phải trải qua từ trước tới giờ, tựa như là để chuẩn bị cho sự hạnh phúc lúc này vậy. Bởi vì chỉ có thương qua, đau qua, có khóc, có cười, để lúc này, chỉ một câu nói tưởng chừng vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cô cảm thấy dường như cả thế giới đang thay đổi vậy, từ đen tối biến thành những màu sắc rực rỡ.
“ Hi vọng anh sẽ nhớ những lời anh nói hôm nay!” Cô cúi đầu, nở nụ cười nhàn nhạt, rõ rang là khuôn mặt tươi cười vui vẻ, mơ hồ lại có chút khổ sở.
Cô làm vậy vì muốn khẳng định lại câu nói của Du Thần Ích. Sau lần đó, chỉ cần có thời gian, Du Thần Ích sẽ ở bên cạnh cô, sẽ có lúc sẽ cùng cô đi phơi nắng, cũng sẽ có lúc cùng cô ra vườn hoa đi dạo một chút, lai có lúc sẽ ôm cô cùng nhau ngồi trên ghế salon xem phim.
Vì muốn chăm sóc Văn Hinh, cho nên Du Thần Ích cũng sẽ mang bớt công việc ở công ty về nhà làm, mà lần nào trong khi anh ngồi làm việc, Văn Hinh sẽ cầm một cuốn sách, cô có thể ngồi bên cửa sổ phơi nắng, lặng lẽ xem sách, cô muốn ở cùng một không gian với anh. Nhưng cuối cùng, cô lại ngủ thiếp đi, mà lần nào tỉnh lại, cũng phát hiện mình đang nằm gọn trong một lồng ngực ấm áp, cái ôm đó của anh khiến cô ngủ say sưa.
Cô không hề nhúc nhích, lặng lẽ cảm thụ cái ôm ấm áp của anh, cái ôm ấy tựa như có ma lực, khiến cô cảm thấy an lòng, tràn đầy hạnh phúc.
Cô thậm chí còn không dám tin tưởng, mình và Du Thần Ích cũng sẽ có một ngày như thế, từ lúc vừa mới bắt đầu tới giờ, cô chưa bao giờ dám nghĩ tới ba chữ yêu đương với anh. Mặc dù đến bây giờ anh cũng không hề nói với cô ba chữ kia, thế nhưng những gì anh đối với cô, đã vượt xa khiến cô cảm động. đối với cô mà nói, vậy là đủ rồi.
Cô có thể cảm nhận được, mình được anh nâng niu, che chở, tỉ mỉ cẩn thận, giống như chỉ sợ cô có thể té ngã bất kì lúc nào vậy, khiến cô cảm động nhưng rồi lại sợ, sợ rằng hạnh phúc đến quá mau, quá ngắn, chỉ sợ một khắc sau, anh sẽ lại trở lại làm Du Thần Ích trước kia vậy.
Cuối cùng, sự lo lắng của cô, rốt cuộc cũng trở thành sự thực.
Trời đang mưa, Văn Hinh đang rảnh rỗi liền đi vào thư phòng của Du Thần Ích tìm sách để đọc, lại nhìn thấy trên bàn làm việc của anh có một phần văn bản. cô không khỏi tò mò cầm lên xem, nhìn mấy lần, cô cũng nhận ra đây là một phần văn bản liên quan tới hợp đồng của công ty, đang lúc cô định nhìn chi tiết thì cửa thư phòng đột nhiên bị mở ra, Du Thần Ích đi vào.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhận ra tình cảm của Lăng Hạo Hiên đối với Văn Hinh, yêu cô, nhưng lại cố tình chọn lặng lẽ đứng phía sau cô, lặng lẽ quan tâm cô, yêu cô, vì cô mà bỏ tất cả, lại không cần bất kì sự hồi đáp nào.
Thành thật mà nói, trong lòng Du Thần Ích vẫn có chút hâm mộ Lăng Hạo Hiên!
"Thật là thoải mái!" Văn Hinh lại cảm thán một tiếng, ánh mặt trời ấm áp, hơn nữa lại có cái đệm thịt êm phía dưới, quả thật chính là trời cao cho cô hưởng thụ.
Du Thần Ích không biết suy nghĩ trong lòng Văn Hinh, chỉ cười khẽ một tiếng, ôm cô chặt hơn. Hai người cứ lẳng lặng nằm phơi nắng như vậy, nhắm mắt lại, cũng không ai lên tiếng gì.
Một màn ấm áp như vậy, nhưng trong mắt người nọ, thì hẳn là chói mắt.
Lạc Tình nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang ôm nhau kia, khuôn mặt xinh đẹp lóe lên sự ghen tị và oán hận.
“ Thần Ích, tại sao hôm đó anh lại gọi em tới khách sạn Hilton?” Du Thần Ích tưởng Văn Hinh đã ngủ lâu rồi, bỗng cô đột nhiên hỏi.
“Lúc nào?” Du Thần Ích không hiểu hỏi, sau đó nghĩ gì đó, nói: “ Ngày hôm đó không phải là sinh nhật của em sao?”
Nghe vậy, Văn Hinh bỗng chốc mở mắt, trong mắt cô toàn là sự kinh ngạc, “ Sinh nhật em?” Cho tới bây giờ, người duy nhất nhớ tới sinh nhật của cô chỉ có Lăng Hạo hiên, mà chính cô, cũng chưa bao giờ để ý.
Ngày trước, cô ngay cả ngày 3 bữa cơm cũng đã là cả vấn đề lớn, nào có ý định tổ chức những thứ như sinh nhật. Nhưng hàng năm, cứ vào ngày này, Lăng hạo Hiên đều chuẩn bị một chiếc bánh ngọt thật to, sau đó sẽ dẫn cô đi ăn no nê, coi như là tổ chức tiệc sinh nhật cho cô.
Nhiều năm qua đi, tựa hồ cũng chỉ có Lăng Hạo Hiên nhớ tới sinh nhật của cô, còn nói tới cha cô, trong mắt ông ấy, cho tới bây giờ đều chỉ có em trai cô, đừng nói là sinh nhật cô, chỉ sợ ngay cả cô bao nhiêu tuổi, ông ấy cũng không nhớ.
Có điều khiến cô cảm thấy kì lạ, Du Thần Ích lại biết đó là ngày sinh nhật của cô, “ Làm sao anh biết đó là sinh nhật của em
?” Nghĩ vậy, cô liền hỏi Du Thần Ích.
“ Thẻ căn cưới của em không phải ghi rõ sao?” Du Thần Ích đưa tay vuốt cánh mũi của cô, nở nụ cười mang theo vẻ cưng chiều, “ sao, chính em không biết à?”
Văn Hinh bĩu môi, "Em chưa bao giờ nhớ tới những thứ nhàm chán đó!”
Nghe vậy, Du Thần Ích kinh ngạc, rất nhanh, một sự đau lòng nhanh chóng xẹt qua lòng anh. Anh bắt lấy tay cô, ở bên tai cô nói nhẹ nhàng: “ Em yên tâm, từ nay về sau có anh rồi, anh sẽ không để em cô đơn, sẽ không để em phải đối mặt mọi chuyện một mình.”
Lời nói giống như lời thề ngọt ngào nhất, khiến Văn Hinh chấn động, sự khó tin viết đầy trên gương mặt của cô