Du Thần Ích cơ hồ điên cuồng lái xe quay trở về nhà, hơn nữa trực tiếp chạy vọt vào thư phòng của mình, đá văng cửa, quả nhiên trông thấy Văn Hinh vẫn đang ở bên trong, hơn nữa còn đang ngủ thiếp đi trên ghế salon.
Đột nhiên xuất hiện âm thanh lớn khiến Văn Hinh lập tức tỉnh lại, cô mở mắt, nhìn thấy Du Thần Ích đang âm trầm nhìn chằm chằm mình, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác không ổn.
“ Sao vậy?” Nhưng cô vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà lại khiến anh nhìn mình như vậy, giống như là anh đang muốn nuốt chửng chính mình vậy, tựa như…. Anh lại trở về là Du Thần Ích như trước đây.
Lúc này, sự lo lắng lại trỗi dậy trong cô. Xem ra, giác quan thứ sáu của cô vẫn vô cùng linh nghiệm, cô cười khổ.
“ Có phải cô làm không?” Du Thần Ích nhìn chằm chằm cô, không hề buông tha dù chỉ một biến hóa nho nhỏ trên gương mặt cô.
Văn Hinh cảm thấy khó hiêu, “ Em làm gì ?” Cứ cho là cô làm ra chuyện gì không hay, ít nhất anh cũng nên cho cô biết rốt cuộc là chuyện gì mới được chứ.
“ Có phải cô đã tiết lộ mức giá cạnh tranh của dự án lần này nói cho Tề Nhân Kiệt?” Không cần hỏi, Du Thần Ích đã khẳng định là cô làm, Tề Nhân Kiệt đã nói thẳng ra là thư kí thông minh xinh đẹp của anh làm lộ ra, lí do anh khẳng định là vì cô đã làm việc ở công ty một thời gian, quan trọng hơn, phần tài liệu đó, cô đã xem qua!
Nghe lời Du Thần Ích nói, đầu tiên Văn Hinh cảm thấy khá sững sờ, sau đó cô lập tức phản ứng lại, nhìn dáng vẻ của anh, nhất định là cuộc đấu giá dự án ngày hôm nay đã thất bại, hẳn là thua bởi Tề Nhân Kiệt, nhất định như thế nên anh mới nghĩ rằng cô đã tiết lộ thông tin dự án với Tề Nhân Kiệt.
Có điều, mặc dù cô đã xem qua bản kế hoạch, nhưng cô căn bản không hề nghĩ anh lại bắt gặp cô đúng lúc cô đang xem tài liệu. căn bản cô không hề biết, cho dù có biết tại sao cô phải nói cho Tề Nhân Kiệt?
Thì ra, trong lòng anh, anh không hề tin tưởng cô!
Nghĩ tới đây, khóe miệng cô không khỏi nở một nụ cười đầy đắng chat, cô nhìn anh, lạnh nhạt nói: “ Nếu như mà em nói không phải em, anh tin chứ?”
“ Không phải cô thì còn ai vào đây?” Quả nhiên đúng dư dự đoán của cô, Du Thần Ích không hề tin tưởng cô, “ Phần tài liệu này, trừ cô ra, chỉ có tôi và mấy giám đốc xem qua, hơn nữa….” Anh tạm ngưng trong giây lát, hiển nhiên còn có đoạn sau, Du Thần Ích đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Văn Hinh
"Hơn nữa cái gì?" Văn Hinh giương mắt nhìn anh, hỏi anh.
Du Thần Ích nhìn cô, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “ Chính miệng Tề Nhân Kiệt nói cho tôi biết, anh ta nói chính cô báo tin cho anh ta.
Mặc dù tề Nhân Kiệt không nói rõ tên cô, nhưng mà chỉ cần vậy anh cũng đoán ra, hiện giờ người duy nhất anh hòa nghi, chỉ có cô, lần trước cô chủ động về nhà cùng anh, có phải chăng chính là đã hẹn ước với Tề Nhân Kiệt để lấy trộm tài liệu mật của mình.
Nghe vậy, sắc mặt Văn Hinh thoáng chốc thay đổi, cô không dám tin tưởng những gì mình vừa nghe thấy.
Tề Nhân Kiệt lại cư nhiên nói vs Du Thần Ích như vậy, cô nói với anh lúc nào ?
Tề Nhân Kiệt lại cư nhiên nói vs Du Thần Ích như vậy, cô nói với anh lúc nào ?
Rõ ràng nói như vậy là có ý muốn hãm hại cô, chẳng lẽ là vì cô rời bỏ anh ta, mà anh ta hận cô như vậy sao?
( Văn Hinh hiểu lầm Kiệt ca rồi)
Thấy Văn Hinh không nói lời nào, Du Thần Ích cho là cô đã thừa nhận, tức giận trong lòng càng tăng cao, “ Nói vậy, cô tình nguyện trở về cùng tôi, mục đích để phục kích, chớp thời cơ cung cấp tin tức tuyệt mật cho Tề Nhân Kiệt , tôi nói không sai chứ?” Mà Du Thần Ích vẫn còn ngu ngốc tin tưởng cô tới mức muốn móc cả trái tim ra cho cô, không ngờ lại trở thành trò cười ngu ngốc nhất.
“ Có phải cho dù tôi có nói gì , anh cũng sẽ không tin tưởng tôi nữa đúng không?” Đối với một Du Thần Ích đang tức giận, Văn Hinh vẫn dùng thái độ nhàn nhạt không hề vội vàng, cũng không hề nổi giận, nhưng cũng chỉ một mình cô biết, lúc này, trong lòng của cô đang nhỏ máu.
“ Cô cảm thấy, tôi còn có thể tin tưởng cô sao?” Câu này, Du Thần Ích phải cắn răng nghiến lợi mới nói ra được, nếu như không phải lúc này anh ta đã vô cùng tiết chế bản thân, thì đã sớm xông lên cho Văn Hinh mất bạt tai rồi.
( tsb thằng vũ phu)
“ Nếu như tin là tôi bán đi, vậy anh định làm gì tôi?” Văn Hinh hỏi Du Thần Ích, trong mắt hiện lên tia châm chọc, “ kế tiếp anh muốn hành hung tôi à? Tiếp tục như những lần trước à?”
"Cút!" Du Thần Ích chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, “ Lập tức cút cho tôi, đừng để tôi gặp lại cô!” Hắn sợ cô sẽ không biến mất trước mắt hắn, hắn sợ mình nhất thời không khống chế được mình mà làm tổn thương cô.
( Can’t help!)
Văn Hinh không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng nhìn Du Thần Ích, nhưng anh ta không thèm nhìn cô dù chỉ một lần. Thấy vậy, đáy lòng cô chua xót, sau đó cô nở nụ cười, “ Được, tôi đi!” Nói xong, cô không hề nghĩa ngợi quay ra bên ngoài, cho tới khi cô đi khỏi, Du Thần Ích vẫn không hề nhúc nhích, chết chân tại chỗ, không hề có ý định ngăn cản cô.
Văn Hinh vừa ra ngoài cửa, nghe thấy tiếng Diêu Phương và mấy người giúp việc đang ở bên ngoài, thấy cô đi ra, Diêu Phương lập tức xông tới, lo lắng hỏi: “ Văn Hinh, sao thế, có phải đã xẩy ra chuyện gì không?”
Văn Hinh không trả lời, trực tiếp đi xuống dưới lầu, Diêu Phương cũng đi theo cô xuống, “ Văn Hinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Văn Hinh nhìn vẻ mặt lo lắng của Diêu Phương, cười nói:” Cháu phải đi, ngài không cần ngăn cản cháu, bên ngoài đang mưa, ngài không cần đi ra ngoài cùng cháu.”
Nói xong, cô cười nhạt, sau đó xoay người hòa mình vào trong cơn mưa xối xả.
Diêu Phương sửng sốt, nhìn Văn Hinh biến mất trong màn mưa, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì,tại sao cô lại muốn rời đi.
Trời lúc này đã vào thu, nước mưa lạnh như băng xối lên người cô, từ cổ chảy xuống thân thể cô, lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương, mà lúc này, văn Hinh đã không còn cảm giác được cái lạnh ấy, chỉ có trái tim đau nhắc nhở cô, thì ra cô vẫn còn sống.
Thì ra từ đầu tới giờ, Du Thần Ích vẫn không tin cô, luôn không hề tin tưởng cô!