Lăng Hạo Hiên có chút gấp gáp cắt ngang lời Văn Hinh nói, anh định rằng sẽ nói ra tình cảm đã chất chứa trong lòng mình hơn chục năm nay nói với cô.
“Văn Hinh, cậu có biết không, thật ra thì ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, mình đã thích cậu. khi ấy cậu vừa nhỏ , gầy lại kiên cường như vậy, lúc ấy mình đã tự nhủ với lòng mình, từ nay về sau mình muốn bảo vệ cô bé nhỏ này….”
Nghe Lăng Hạo Hiên bày tỏ, Văn Hinh chỉ cảm thấy tâm mình thêm đau, lại thêm mấy phần áy náy, “ Hạo Hiên, thật xin lỗi…” Cô luôn cho rằng Lăng Hạo Hiên thích mình, có điều cậu ấy không nói, nên cô làm bộ như không biết mà thôi, có như vậy, bọn họ mới làm bạn được lâu như vậy.
Hôm nay, rốt cuộc anh cũng biểu đạt tâm ý của mình, mối quan hệ bạn bè bị xé rách, cô không biết , từ nay về sau, cô sẽ phải đối mặt với Lăng Hạo Hiên như thế nào nữa.
Nghe thấy cô nói xin lỗi, trên mặt Lăng Hạo Hiên cũng lộ ra vẻ thống khổ, anh nhìn cô vẫn nằm trước ngực mình, có chút khó khăn hỏi: “ Văn Hinh, trong lòng cậu, rốt cuộc đã từng…. có bao giờ thích mình một chút không?”
Lần này, Văn Hinh không lắc đầu, không nói gì, nhưng Lăng Hạo Hiên cũng đã biết được đáp án, anh cười đắng chát, “ Mình biết ngay, không sao cả, mình chỉ muốn ở bên cạnh cậu, lặng lẽ cùng cậu cũng đủ rồi.”
Bọn họ không biết, hình ảnh bọn họ ôm nhau từ nãy tới giờ đều lọt hết vào tầm mắt của Du Thần Ích. Thấy Văn Hinh bị người đàn ông khác ôm vào trong ngực, lửa giận trong lòng anh ta chưa kịp lắng xuống, đã bốc lên hừng hực.
Hai người họ cứ ôm nhau thật lâu vẫn chưa thấy tách ra, rốt cuộc Du Thần ích không chịu nổi nữa, liền xông ra ngoài.
Nghe Lăng Hạo Hiên nói, trong lòng Văn Hinh càng thêm đau lòng, rốt cuộc mở miệng nói: “ Hạo Hiên, thật xin lỗi, mình không đáng giá để cậu làm vậy….” Lời cô nói chưa xong, đã bị Lăng Hạo Hiên cắt đứt.
"Có đáng giá hay không là do mình định đoạt, mình nói đáng giá là đáng giá!” Anh nói xong, lại thấy nước mưa rơi càng nặng hạt, “Mưa to quá, chúng ta mau về đi, cậu còn đứng đây, sẽ nguy hiểm cho đứa bé đấy!”
Văn HInh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, mặc cho Lăng Hạo Hiên đỡ cô đứng lên. Chưa đi được hai bước, liền bị một lực mạnh đột nhiên tách cô và Lăng Hạo Hiên ra, sau đó cô nhìn thấy Du Thần Ích hung hăng đánh cho Lăng Hạo Hiên một quyền, anh ta dùng lực rất lớn, trực tiếp khiến Lăng Hạo Hiên đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất.
“ Hạo Hiên…” Văn Hinh cả kinh kêu lên, lập tức tiến lên ngó nhìn vết thương của Lăng Hạo Hiên, thấy khóe môi anh nhuốm máu , cô bỗng ngẩng đầu nhìn Du Thần Ích: “ Anh làm gì đấy? đây là chuyện giữa tôi và anh, sao anh lại đánh cậu ấy?”
Thấy Văn Hinh che chở Lăng Hạo Hiên, bao tức giận và ghen tị mà Du Thần Ích vẫn đè nén chợt bộc phát, “ Tôi muốn đánh cho anh ta một trận nhớ đời đấy!” Để xem Lăng Hạo Hiên còn dám ôm cô như vậy không .
Du Thần Ích nói xong, tiến lên kéo Văn Hinh ra, lần nữa giơ nắm đấm hướng mặt Lăng Hạo Hiên.
Chỉ một quyền có thể khiến Lăng Hạo Hiên bật ra ngoài, bởi vì anh không hề phòng bị gì, mà lúc này Du Thần Ích lại muốn đánh thêm lần nữa, vậy thì còn phải xem anh ta có bản lĩnh đó không.
Anh có thể nhìn ra, Du Thần Ích cũng có luyện võ qua, vì vậy hai người cứ một người đánh một người trả, nhất thời không phân biệt được thắng thua.
Văn Hinh vẫn đứng bên cạnh sợ hết hồn hết vía, cô nhìn hai người vẫn đang say sưa đánh nhau, không biết nên kéo người nào ra. Cuối cùng, Lăng Hạo Hiên dần đầu hang, bắt đầu bị đánh liên tiếp, mấy lần bị đánh nằm trên mặt đất, một lúc sau mới có thể bò dậy được, xem ra anh bị thương không hề nhẹ.
Văn thấy thấy vậy, lập tức tiến lên muốn kéo Du Thần Ích ra, “ Anh mau dừng tay lại, có nghe không?”
"Cút ngay!" Ai ngờ, Du Thần Ích không thèm nhìn cô, trực tiếp hất tay cô ra, không ngờ lại đụng trúng bụng của cô khiến cô kêu đau thành tiếng.
Thấy Văn Hinh ôm bụng và eo, sắc mặt Lăng Hạo Hiên lập tức thay đổi, không quản đang bị Du Thần Ích đánh, anh liền vọt tới bên cạnh Văn Hinh, “ Văn Hinh, cậu làm sao vậy?”
“ Bụng đau!” Lúc này, Văn Hinh đau đớn khiến sắc mặt cũng trắng bệch rồi, bụng lại truyền tới từng cơn đau nhức, khiến cô nói không nên lời.
Nghe thấy Văn Hinh nói vậy, bấy giờ, Du Thần Ích mới chợt tỉnh ngộ, thấy sắc mặt trắng bệch của cô, lập tức cảm thấy khủng hoảng, anh ta cũng vội vã chạy tới đỡ Văn Hinh, hỏi: “ Văn Hinh, em làm sao vậy? thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không cố ý, thật….”
Nhớ tới lần trước bác sĩ nói Văn Hinh không thể chịu được bất kì sự tổn thương nào nữa, nếu không cả người lớn và đứa bé cũng sẽ gặp nguy hiểm, khiến lòng của Du Thần Ích càng thêm lo lắng.
Văn HInh không thể có chuyện gì, nhất định không thể có chuyện, đây là ý niệm duy nhất trong đầu Du Thần Ích.
Đột nhiên, anh ta nhìn thấy Lăng Hạo Hiên, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, anh ta mới vội vàng bắt cánh tay Lăng Hạo Hiên, cầu khẩn: “ Tôi van anh, mau cứu cô ấy, cô ấy không thể có chuyện gì được, cầu xin anh!”
Thấy Du Thần Ích lo cho Văn Hinh như vậy, trong mắt anh ta tỏ rõ sự chân tình, Lăng Hạo Hiên khẽ ngẩn người, nhìn dáng dấp Du Thần Ích,anh chợt nhận ra anh ta đối với Văn Hinh không phải là không có tình cảm.
Nghĩ tới đây, lòng anh cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng lại vui cho Văn Hinh, tình cảm cô chi đi, cuối cùng cũng được nhận lại rồi.
“ Mau đưa cô ấy vào trong nhà đi!” Anh vội vàng nói với Du Thần Ích, trong lòng cũng lo lắng vô cùng, Văn Hinh không thể xảy ra bất kì chuyện gì được.
Du Thần Ích nghe vậy, lập tức cùng Lăng Hạo Hiên hợp lực đưa Văn Hinh vào trong nhà. Diêu Phương Đang ngồi trên ghế salon thấy vậy, chau mày nhìn hai người, thấy Văn Hinh, sắc mặt bà đại biến, “ Văn Hinh sao thế?”