“ Mẹ, mau gọi xe cứu thương!” Du Thần Ích không kịp giải thích với mẹ mình, vội vàng nói vs Diêu Phương để bà gọi xe cứu thương.
Diêu Phương nghe vậy, lập tức đi tới bên cạnh bấm số điện thoại của bệnh viện, mà lúc này, Lăng Hạo Hiên bắt đầu làm kiểm tra sơ khai cho Văn Hinh, để xem tình huống của cô như thế nào.
Lúc anh làm kiểm tra, Du Thần Ích vẫn canh giữ bên cạnh Văn Hinh, trên mặt không còn chút sức sống nào. Anh nắm chặt tay Văn Hinh, nóng nảy lo lắng nhìn chằm chằm Lăng Hạo Hiên, “ Văn Hinh thế nào rồi?” Chờ Lăng Hạo Hiên kiểm tra xong, Du Thần Ích mới khẩn trương hỏi.
“ Tình huống của cô ấy rất không lạc quan, có dấu hiệu sinh non!” Lăng Hạo Hiên nhìn Văn Hinh đã lâm dần vào hôn mê, sắc mặt nặng nề, trên mặt toàn là sự lo lắng.
Nghe anh nói như vậy, thân thể Du Thần Ích khẽ đơ ra, sắc mặt trắng bệch, trong mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng. Hắn ngơ ngác nhìn Văn Hinh đang khép chặt chân mày, nhớ tới cô vì mình nên mới thành ra như vậy, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy vô cùng hối hận.
Lúc trước hắn còn thề son sắt với cô, tuyệt đối sẽ không để cô phải chịu bất kì sự tổn thương nào, nhưng thấm thoắt, cô lại bị thương, mà vết thương lần này, lại là do người mà cô yêu nhất gây nên ( tiên sư thằng này nó vẫn nghĩ là do Tề Nhân Kiệt bà con ạ!)
Hắn thật đáng chết!
“ Bác sĩ Lăng, cầu xin anh nhất định phải cứu Văn Hinh!” Biết tình trạng của cô không tốt, Diêu Phương cũng vô cùng lo lắng.
Đang lúc mọi người đang lo lắng chờ đợi, xe cứu thương cuối cùng cũng tới, rất nhanh vụt đi.
Văn HInh lại được đưa vào bệnh viện một lần nữa, bác sĩ tiếp nhận cô cũng chính là bác sĩ Lâm lần trước đã khám cho cô, thấy cô lại được đưa vào, ông hung hắng mắng Du Thần Ích và Lăng Hạo Hiên một trận, sau đó đóng cửa phòng phẫu thuật.
Ngoài phòng phẫu thuật, Du Thần Ích và Lăng Hạo Hiên lo lắng chờ đợi.
Lúc này, hai người họ bởi vì lúc nãy dính mưa, nên quần áo cả hai đã sớm ướt đẫm, hơn nữa trên áo còn dính bùn bẩn, đó là dấu vết đánh nhau khi trước, mắt mũi sưng tím, nhìn cực kì nhếch nhác.
Nhưng bây giờ, bọn họ căn bản không để ý được nhiều như vậy, hôm nay bọn họ để Văn Hinh bị đưa vào phòng phẫu thuật một lần nữa, giờ chỉ lo lắng tới an nguy của cô, những thứ khác, bọn họ không thèm để ý nữa rồi.
Chờ đợi là sự chịu đựng khó khăn nhất lúc này, càng nóng lòng thì càng cảm thấy thời gian dường như trôi thật chậm, một ngày giống như một năm. Một tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng được mở ra, bác sĩ Lâm đi ra, Du Thần Ích và Lăng hạo Hiên thấy vậy, lập tức vây lại, “ Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
“ Hiện giờ mới biết à?” Bác sĩ Lâm trừng mắt, bắt đầu giáo huấn: “ Lần trước tôi đã nói với các cậu, phải chú ý an toàn cho con bé, không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, các cậu coi lời tôi như gió bên tai phải không? Nếu các cậu không thèm để ý đứa bé trong bụng bệnh nhân, thì lúc đầu nên đem bỏ đứa bé kia đi, tránh cho người lớn phải chịu tội, đứa bé cũng bị tội theo!”
Du Thần Ích bị giáo huấn nãy giờ vẫn trầm mặc, trên mặt hắn toàn bộ đều là sự hối tiếc, Lăng Hạo Hiên nhìn hắn, sau đó hỏi ngược lại: “ Bác sĩ Lâm, Văn Hinh suy cho cùng như thế nào rồi ạ?”
Bác sĩ Lâm hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, lúc này mới nói: “May mắn là đưa tới kịp thời, nên bảo vệ được đứa nhỏ…”
Nghe vậy, Du Thần Ích và Lăng Hạo Hiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“ Nhưng mà?”
Chữ nhưng mà khiến bác sĩ Lâm xoay người, hỏi: “ Nhưng mà cái gì?”
“ Nhưng mà bây giờ bệnh nhân đã có bầu tám tháng rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh non, nhất định phải coi chừng chăm sóc cô ấy, ngàn vạn lần đừng có tùy ý bên ngoài, nghe chưa?” Bác sĩ Lâm mặc dù ngoài miệng thì hung hăng mắng nhưng mà trong lòng lại cảm thấy đành chịu, nếu như bọn họ có thể nghe lời ông nói, thì cô gái đáng thương đó cũng không hết lần này tới lần khác bị đưa vào bệnh viện.
Đúng là nghiệp chướng!
“ Đã biết, nhất định chúng cháu sẽ chú ý!” Du Thần Ích và Lăng Hạo Hiên liên tục không ngừng gật đầu, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không để Văn Hinh chịu bất kì tổn thương nào nữa.
Văn Hinh lại một lần nữa bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, lần này, Lăng Hạo Hiên cố ý cho Tiểu Lăng tới chăm sóc Văn Hinh. Bởi vì anh hiểu rõ Tiểu Lăng vẫn rất quý mến Văn HInh, cho nên nhất định sẽ tận tâm chăm sóc cô, như vậy anh cũng yên lòng.
Mấy ngày kế tiếp, Du Thần Ích giao tất cả mọi chuyện trong công ty cho Lam Dật Thần quản lí, còn mình cả ngày lẫn đêm canh giữ bên cạnh Văn Hinh, không ngủ chỉ chuyên tâm chăm sóc cô.
Hắn nhìn gương mặt vẫn còn trắng bệch của cô, lần này, hắn không hi vọng xa vời cô có thể tha thứ cho mình, hắn chỉ hi vọng cô có thể bình an vô sự, có thể bình an sinh đứa bé, những thứ khác, hắn không dám suy nghĩ nhiều.
Sau khi Lam Dật Thần biết Văn Hinh phải vào bệnh viện, hơn nữa còn là do tự tay Du Thần Ích gây nên, anh giận tới mức chỉ muốn mắng thằng bạn tốt thông suốt lên, lần này, Du Thần Ích không nói câu gì, chỉ im lặng nghe, trong lòng càng thêm hối hận tự trách.
Lam Dật Thần nhìn Du Thần Ích, chỉ lạnh nhạt nói: “ cậu đã mất đi lần thứ nhất, mình không hi vọng có lần thứ hai!”
Nghe vậy, thân thể Du Thần Ích chợt chấn động, trong mắt đột nhiên lộ ra sự kiên quyết, dường như đã ra quyết định gì đó.
Thấy thế, Lam Dật Thần cũng không nói thêm nữa, biết hắn đã đưa ra lựa chọn của mình, không cần quan tâm hắn nữa.
Tập đoàn Gấm Vinh, phòng làm việc chính bị đẩy ra đột ngột, thư kí Tần không tự nhiên đi vào, “ Tổng giám đốc…”
Tề Nhân Kiệt nhàn nhạt liếc Du Thần Ích một cái, thuận miệng hỏi: “ Chuyện gì?”
Thư kí Tần nhìn Tề Nhân Kiệt, do dự thật lâu, cuối cùng mới ấp a ấp úng nói: “ Như này, tổng giám đốc, lần trước anh bảo tôi điều tra tư liệu về thư kí của Du Thần Ích, thật ra thì tôi…. Tôi lầm!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“ Mẹ, mau gọi xe cứu thương!” Du Thần Ích không kịp giải thích với mẹ mình, vội vàng nói vs Diêu Phương để bà gọi xe cứu thương.
Diêu Phương nghe vậy, lập tức đi tới bên cạnh bấm số điện thoại của bệnh viện, mà lúc này, Lăng Hạo Hiên bắt đầu làm kiểm tra sơ khai cho Văn Hinh, để xem tình huống của cô như thế nào.
Lúc anh làm kiểm tra, Du Thần Ích vẫn canh giữ bên cạnh Văn Hinh, trên mặt không còn chút sức sống nào. Anh nắm chặt tay Văn Hinh, nóng nảy lo lắng nhìn chằm chằm Lăng Hạo Hiên, “ Văn Hinh thế nào rồi?” Chờ Lăng Hạo Hiên kiểm tra xong, Du Thần Ích mới khẩn trương hỏi.
“ Tình huống của cô ấy rất không lạc quan, có dấu hiệu sinh non!” Lăng Hạo Hiên nhìn Văn Hinh đã lâm dần vào hôn mê, sắc mặt nặng nề, trên mặt toàn là sự lo lắng.
Nghe anh nói như vậy, thân thể Du Thần Ích khẽ đơ ra, sắc mặt trắng bệch, trong mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng. Hắn ngơ ngác nhìn Văn Hinh đang khép chặt chân mày, nhớ tới cô vì mình nên mới thành ra như vậy, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy vô cùng hối hận.
Lúc trước hắn còn thề son sắt với cô, tuyệt đối sẽ không để cô phải chịu bất kì sự tổn thương nào, nhưng thấm thoắt, cô lại bị thương, mà vết thương lần này, lại là do người mà cô yêu nhất gây nên ( tiên sư thằng này nó vẫn nghĩ là do Tề Nhân Kiệt bà con ạ!)
Hắn thật đáng chết!
“ Bác sĩ Lăng, cầu xin anh nhất định phải cứu Văn Hinh!” Biết tình trạng của cô không tốt, Diêu Phương cũng vô cùng lo lắng.
Đang lúc mọi người đang lo lắng chờ đợi, xe cứu thương cuối cùng cũng tới, rất nhanh vụt đi.
Văn HInh lại được đưa vào bệnh viện một lần nữa, bác sĩ tiếp nhận cô cũng chính là bác sĩ Lâm lần trước đã khám cho cô, thấy cô lại được đưa vào, ông hung hắng mắng Du Thần Ích và Lăng Hạo Hiên một trận, sau đó đóng cửa phòng phẫu thuật.
Ngoài phòng phẫu thuật, Du Thần Ích và Lăng Hạo Hiên lo lắng chờ đợi.
Lúc này, hai người họ bởi vì lúc nãy dính mưa, nên quần áo cả hai đã sớm ướt đẫm, hơn nữa trên áo còn dính bùn bẩn, đó là dấu vết đánh nhau khi trước, mắt mũi sưng tím, nhìn cực kì nhếch nhác.
Nhưng bây giờ, bọn họ căn bản không để ý được nhiều như vậy, hôm nay bọn họ để Văn Hinh bị đưa vào phòng phẫu thuật một lần nữa, giờ chỉ lo lắng tới an nguy của cô, những thứ khác, bọn họ không thèm để ý nữa rồi.
Chờ đợi là sự chịu đựng khó khăn nhất lúc này, càng nóng lòng thì càng cảm thấy thời gian dường như trôi thật chậm, một ngày giống như một năm. Một tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng được mở ra, bác sĩ Lâm đi ra, Du Thần Ích và Lăng hạo Hiên thấy vậy, lập tức vây lại, “ Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
“ Hiện giờ mới biết à?” Bác sĩ Lâm trừng mắt, bắt đầu giáo huấn: “ Lần trước tôi đã nói với các cậu, phải chú ý an toàn cho con bé, không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, các cậu coi lời tôi như gió bên tai phải không? Nếu các cậu không thèm để ý đứa bé trong bụng bệnh nhân, thì lúc đầu nên đem bỏ đứa bé kia đi, tránh cho người lớn phải chịu tội, đứa bé cũng bị tội theo!”