"Vì Văn Hinh!" Tề Nhân Kiệt lại lớn tiếng nói, hơn nữa còn vô cùng hăng hái:” Lần này, tôi tuyệt đối không để cô ấy quay về bên cạnh anh!” Lần trước bởi vì anh không có ở nhà, nên Văn Hinh mới bị đón đi mất, nhưng lần này tuyệt đối không.
“ Cứ cho là Văn Hinh sẽ không quay trở lại bên cạnh tôi, nhưng nếu như cô ấy biết tất cả mọi chuyện này đều là do một tay anh gây nên, vậy anh cho là cô ấy sẽ ở cùng một chỗ với anh à?” Du Thần Ích không nhịn được đả kích Tề Nhân Kiệt, trong lòng anh đang nghĩ, nếu để Văn Hinh biết sự thật rằng tất cả đều là do Tề Nhân Kiệt âm thầm sắp đặt, cô ấy có thể tha thứ hay không.
Nhưng mà anh biết, hi vọng đó rất mong manh, bởi vì dù có thế nào, mọi chuyện đều xây dựng từ niềm tin, tin hay không là ở bản thân mình, có trách thì trách mình đã không tin tưởng để rồi trúng kế người khác.
( câu này k hiểu lắm nên bạn dịch đại loại như thế)
Mà anh, lại cứ như vậy tin kẻ khác, người duy nhất anh không tin, chính là cô!
Anh nghĩ tới ngày nọ, lúc anh đuổi cô đi, khuôn mặt cô tỏ rõ vẻ thất vọng, thương tâm, nhất định cô đã thất vọng cực độ với mình, cho nên mới không nói lời nào, chỉ lẳng lặng rời đi.
Nghĩ tới đây, anh thật sự cảm thấy vô cùng hối tiếc.
Tề Nhân Kiệt biết Du Thần Ích nói đúng, nếu để Văn Hinh biết mọi hiểu lầm giữa Văn Hinh và Du Thần Ích đều do anh gây nên, theo tính cách của Văn Hinh, tuyệt đối cô sẽ không tha thứ cho mình, chứ nói gì chuyện ở cùng một chỗ với nhau.
Nhưng mà, giả sử Văn Hinh không ở cùng với mình, anh tuyệt đối sẽ không để Du Thần Ích cướp mất cô đi, “ Anh cho rằng, anh nói tất cả mọi chuyện với Văn Hinh, cô ấy sẽ tha thứ cho anh à” Anh cười nhạo nhìn Du Thần Ích, châm chọc: “ Anh đừng quên, kẻ tạo thành tổn thương chân chính cho cô ấy, cũng là anh, Du Thần Ích! Nếu như không phải anh không tin cô ấy, thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi!
“ Anh….” Du Thần Ích tức giận, đang muốn nói gì đó, Lăng Hạo Hiên đột nhiên từ phòng bệnh đi ra, nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “ Hai người muốn cãi nhau thì đi chỗ khác, đừng có ở đây làm phiền Văn Hinh nghỉ ngơi!
Lăng Hạo Hiên nói xong, nhìn Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt, ánh mắt chợt lóe, nặng nề nói: “ Tôi hi vọng từ nay về sau hai người biến mất trong cuộc đời Văn Hinh, đừng có dây dưa thêm với cô ấy nữa. cho dù các người yêu cô ấy, nếu như tình yêu này chỉ không ngừng gây tổn thương cô ấy, vậy thì các người mau buông tay đi, coi như là chừa cho cô ấy một con đường sống!” Anh nói xong, thâm sâu nhìn bọn họ một cái, sau đó xoay người đi vào phòng bệnh, hơn nữa anh còn đóng cửa lại, khiến hai người kia bị bỏ lại bên ngoài.
Bởi vì lời Lăng Hạo Hiên vừa nói, cả Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt không khỏi suy tư, suy nghĩ một lúc, kể từ khi họ gặp Văn Hinh tới giờ, cô không ngừng phải chịu các loại thương tổn, vào bệnh viện cứ như về nhà mẹ đẻ vậy.
( mẹ mất rồi )
Đặc biệt là Du Thần Ích, sự hối hận trong lòng anh như cơn sóng thần vậy, thiếu chút nữa nuốt chửng cả bản thân anh.
Nếu như tình yêu này chỉ không ngừng gây tổn thương cho cô….
Về đến nhà, Du Thần Ích thấy Lạc Tình đang ngồi trên ghế salon xem ti vi, cô ta đang nở nụ cười ngây thơ, vô hại như trẻ con vậy. Nhưng mà, người nở nụ cười tưởng chừng vô hại ấy, lại bán đứng anh. Còn nữa, cô đã vô số lần định hãm hại Văn Hinh, lần trước xô ngã khiến Văn Hinh thiếu chút nữa sảy thai.
Nghĩ tới đây, thù mới hận cũ, lửa giận trong Du Thần Ích bỗng hừng hực cháy lên.
“ Anh họ, anh về rồi ạ!” Bộ dạng Lạc Tình như bình thường, Lạc Tình vừa nhìn thấy Du Thần Ích, lập tức bày bộ mặt vui vẻ chào đón, nụ cười xinh đẹp như búp bê, cô ta hưng phấn mong đợi khiến người khác nhìn vào không khỏi nảy sinh thương tiếc.
“ Tại sao em lại làm như vậy?” Đợi cô ta đi tới bên cạnh mình, đột nhiên Du Thần Ích bắt lấy một cánh tay Lạc Tình, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, lạnh giọng chất vấn.
Lạc TÌnh kinh ngạc, vẻ bối rối thể hiện rõ trong mắt cô ta, rất nhanh, cô ta vẫn làm bộ ngu ngốc , vô tội, “ Anh họ, anh đang nói gì vậy, em nghe không hiểu!” Chẳng lẽ… anh ấy biết?
“ Không hiểu à/”
Lực đạo trên cánh tay Lạc Tình lập tức tăng thêm Du Thần Ích bóp mạnh tay khiến Lạc Tình kêu lên thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nhăn nhó, “ Anh họ, đau!” Cô nhìn Du Thần Ích, trong mắt lạc Tình bắt đầu xuất hiện nước mắt. thoạt nhìn đã thấy đáng thương, khiến cho tất cả đàn ông đều có ý muốn bảo vệ, che chở, tuy nhiên lúc này nước mắt của cô không hề nhận được chút đồng tình nào từ người đàn ông đang đứng trước mặt này.
Du Thần Ích thấy cô vẫn giả bộ ngu, anh định nói rõ tất cả, anh nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Tình, nói từng câu từng chữ: “ Mấy tháng trước, cô đã kí hợp đồng với Tề Nhân Kiệt, giúp anh ta lấy tài liệu cơ mật của công ty, đợi anh ta đánh đổ tôi, anh ta sẽ trả cô tỷ , đúng không?”
Nghe vậy, sắc mặt Lạc Tình bỗng chốc tái đi, cô vội vàng lắc đầu nói: “ Anh họ, em không có, thật đấy, anh nhất định phải tin tưởng em!” Chuyện này chỉ có cô và Tề Nhân Kiệt biết, sao anh họ lại biết ?
"Tin tưởng cô?” Du Thần Ích híp mắt, “ chính Tề Nhân Kiệt đã nói, cô bảo tôi tin tưởng cô thế nào?” Anh thế nào cũng không thể tin được, có ngày mình lại bị chính người thân bán đứng!
Lần này, Lạc Tình đã ngây ngốc, không ngờ rằng, mình lại bị Tề Nhân Kiệt lừa. Cô ta nhìn khuôn mặt đang vô cùng giận dữ của Du Thần Ích, rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, vì vậy, mở miệng cẩu khẩn: “ anh họ, thật xin lỗi, em sai rồi, từ nay về sau em không dám nữa, xin anh tha thứ cho em được không ạ?’
Lúc này, Diêu Phương đã nghe cuộc đối thoại của hai người họ từ lâu, bà thất kinh ( kinh ngạc+ thất vọng), không ngờ rằng đứa cháu gái bà vốn hết mực yêu thương lại bán đứng công ty mình. “ Tình nhi, con….” Bà khó tin nhìn Lạc Tình, trên mặt tỏ rõ sự đau lòng và thất vọng….
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Vì Văn Hinh!" Tề Nhân Kiệt lại lớn tiếng nói, hơn nữa còn vô cùng hăng hái:” Lần này, tôi tuyệt đối không để cô ấy quay về bên cạnh anh!” Lần trước bởi vì anh không có ở nhà, nên Văn Hinh mới bị đón đi mất, nhưng lần này tuyệt đối không.
“ Cứ cho là Văn Hinh sẽ không quay trở lại bên cạnh tôi, nhưng nếu như cô ấy biết tất cả mọi chuyện này đều là do một tay anh gây nên, vậy anh cho là cô ấy sẽ ở cùng một chỗ với anh à?” Du Thần Ích không nhịn được đả kích Tề Nhân Kiệt, trong lòng anh đang nghĩ, nếu để Văn Hinh biết sự thật rằng tất cả đều là do Tề Nhân Kiệt âm thầm sắp đặt, cô ấy có thể tha thứ hay không.
Nhưng mà anh biết, hi vọng đó rất mong manh, bởi vì dù có thế nào, mọi chuyện đều xây dựng từ niềm tin, tin hay không là ở bản thân mình, có trách thì trách mình đã không tin tưởng để rồi trúng kế người khác.
( câu này k hiểu lắm nên bạn dịch đại loại như thế)
Mà anh, lại cứ như vậy tin kẻ khác, người duy nhất anh không tin, chính là cô!
Anh nghĩ tới ngày nọ, lúc anh đuổi cô đi, khuôn mặt cô tỏ rõ vẻ thất vọng, thương tâm, nhất định cô đã thất vọng cực độ với mình, cho nên mới không nói lời nào, chỉ lẳng lặng rời đi.
Nghĩ tới đây, anh thật sự cảm thấy vô cùng hối tiếc.
Tề Nhân Kiệt biết Du Thần Ích nói đúng, nếu để Văn Hinh biết mọi hiểu lầm giữa Văn Hinh và Du Thần Ích đều do anh gây nên, theo tính cách của Văn Hinh, tuyệt đối cô sẽ không tha thứ cho mình, chứ nói gì chuyện ở cùng một chỗ với nhau.
Nhưng mà, giả sử Văn Hinh không ở cùng với mình, anh tuyệt đối sẽ không để Du Thần Ích cướp mất cô đi, “ Anh cho rằng, anh nói tất cả mọi chuyện với Văn Hinh, cô ấy sẽ tha thứ cho anh à” Anh cười nhạo nhìn Du Thần Ích, châm chọc: “ Anh đừng quên, kẻ tạo thành tổn thương chân chính cho cô ấy, cũng là anh, Du Thần Ích! Nếu như không phải anh không tin cô ấy, thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi!
“ Anh….” Du Thần Ích tức giận, đang muốn nói gì đó, Lăng Hạo Hiên đột nhiên từ phòng bệnh đi ra, nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “ Hai người muốn cãi nhau thì đi chỗ khác, đừng có ở đây làm phiền Văn Hinh nghỉ ngơi!
Lăng Hạo Hiên nói xong, nhìn Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt, ánh mắt chợt lóe, nặng nề nói: “ Tôi hi vọng từ nay về sau hai người biến mất trong cuộc đời Văn Hinh, đừng có dây dưa thêm với cô ấy nữa. cho dù các người yêu cô ấy, nếu như tình yêu này chỉ không ngừng gây tổn thương cô ấy, vậy thì các người mau buông tay đi, coi như là chừa cho cô ấy một con đường sống!” Anh nói xong, thâm sâu nhìn bọn họ một cái, sau đó xoay người đi vào phòng bệnh, hơn nữa anh còn đóng cửa lại, khiến hai người kia bị bỏ lại bên ngoài.
Bởi vì lời Lăng Hạo Hiên vừa nói, cả Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt không khỏi suy tư, suy nghĩ một lúc, kể từ khi họ gặp Văn Hinh tới giờ, cô không ngừng phải chịu các loại thương tổn, vào bệnh viện cứ như về nhà mẹ đẻ vậy.
( mẹ mất rồi )
Đặc biệt là Du Thần Ích, sự hối hận trong lòng anh như cơn sóng thần vậy, thiếu chút nữa nuốt chửng cả bản thân anh.
Nếu như tình yêu này chỉ không ngừng gây tổn thương cho cô….