“ Cậu sao vậy?” Thấy sắc mặt của cô thay đổi chút, Lăng Hạo Hiên quan tâm hỏi.
Văn Hinh lại lắc đầu, lạnh nhạt nói: “ Không có gì!
Nhìn cô, Lăng Hạo Hiên hiểu rõ, đôi mắt anh vốn tràn đầy dịu dàng bỗng chốc trở nên buồn bã, “ Mấy ngày nay, ngày nào Du Thần Ích cũng sang đây thăm cậu.”
“ Mình không muốn gặp anh ta!” Văn Hinh đột nhiên cắt ngang lời Lăng Hạo Hiên, cô xoay đầu, yên lặng nhìn anh, “ Lần sau anh ta mà tới nữa, cậu nói với anh ta, mình không muốn gặp anh ta, bảo anh ta lần sau đừng tới nữa!” Anh ta định làm gì, bệnh cũ tái phát à? Đầu tiên vu oan cho cô, hiểu lầm cô, sau đó khi cô thương tích đầy mình lại quay lại cầu xin sự tha thứ?
Cô đã mệt mỏi, không bao giờ nghĩ sẽ tiếp tục cùng với anh ta nữa, hôm nay, cô chỉ muốn nghỉ ngơi tốt, những thứ khác, cô không muốn suy nghĩ thêm nữa.
Nghe cô nói, Lăng Hạo Hiên quan sát kĩ khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Tâm, có chút đau, đau lòng vì cô, bởi vì anh nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Du Thần Ích tới vào buổi trưa, còn dẫn theo dì Lý, dì Lý chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng đặc biệt cho Văn Hinh, nhưng hai người còn chưa bước vào phòng bệnh, đã bị Lăng Hạo Hiên chặn lại ngoài cửa, “ Anh về đi, từ sau không cần tới nữa!”
"Tại sao?" Du Thần Ích không hiểu nhìn Lăng Hạo Hiên
Lăng Hạo Hiên có chút gấp gáp cắt ngang lời Du Thần Ích, lạnh nhạt nói: “ Vì Văn Hinh nói, cô ấy không muốn gặp anh thêm lần nào nữa, từ nay về sau anh không cần tới tìm cô ấy nữa.”
Thế nhưng lời anh nói tới tai Du Thần Ích lại trở thành tin tức khác, “ Văn Hinh cô ấy đã tỉnh rồi à?” Anh lập tức vui mừng bắt lấy cánh tay Lăng Hạo Hiên.
Lăng Hạo Hiên gật đầu, nói: “ Cho nên anh đi về đi!”
“ Cho tôi nhìn cô ấy một lát, thấy rồi tôi liền đi, được chứ?” Du Thần Ích cầu xin Lăng Hạo Hiên, hi vọng anh có thể để mình gặp mặt Văn Hinh.’
Nhưng Lăng Hạo Hiên lại lắc đầu, lập tức đánh tan tất cả hi vọng của Du Thần Ích, “ cô ấy đã nói, bây giờ cô ấy tuyệt đối sẽ không gặp lại anh lần nào nữa, tâm tình của cô ấy bây giờ có chút không ổn định, nếu như anh lại làm gì khiến cô ấy kích động, sẽ không tốt cho đứa nhỏ. Lần trước anh cũng nghe bác sĩ Lâm nói rồi đấy, cô ấy có thể sinh non, nên tuyệt đối không thể để tâm trạng của cô ấy tồi tệ được. nếu như anh thật sự muốn tốt cho cô ấy, thì về đi, không cần quay lại tìm cô ấy nữa.”
Nghe lời Lăng Hạo Hiên, sắc mặt Du Thần Ích lập tức trầm xuống, anh từ từ buông lỏng cánh tay Lăng Hạo Hiên, cúi đầu. một lúc lâu sau, anh ngẩng đầu lên, lưu luyến nhìn cánh cửa phòng bệnh đang khép chặt, đau lòng, quyến luyến, rốt cuộc cũng đành xoay người rời đi.
Nhìn Du Thần Íchrời đi, cho tới khi bóng dáng anh biến mất ở hành lang, Lăng Hạo Hiên mới than nhẹ một tiếng, sau đó đẩy cửa phòng bệnh đi vào, “ Anh ta đi rồi!” Anh nói với Văn Hinh đang nằm trên giường bệnh.
Văn Hinh nghe thấy vậy, trên khuôn mặt vốn trắng bệch của cô mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cố tỏ ra thoải mái, nhưng mơ hồ người ta lại thấy một chút thất vọng ở đó. Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhìn thật lâu.
Lăng Hạo Hiên thấy vậy, không nhịn được thở dài một tiếng, khuôn mặt đẹp trai cũng phải tỏ vẻ bất lực,…. Lại có chút … khổ sở!
ở lại bệnh viện một tuần, rốt cuộc Văn Hinh cũng có thể xuất viện, lần này, không còn người nào tranh giành cùng Lăng Hạo Hiên nữa, Văn Hinh cứ như vậy bị anh đưa về nhà mình.
Vì Lăng Hạo Hiên còn phải đi làm, nên anh đã mời một bảo mẫu đặc biệt hang ngàytới chăm sóc Văn HInh, cô cũng không hề cự tuyệt sự sắp xếp của anh.
Dần dần, Lăng Hạo Hiên phát hiện, nụ cười xuất hiện càng ngày càng ít đi, cô cũng nói ít hơn. Như bảo mẫu nói, cô thường ngồi một chỗ cả ngày, dáng vẻ lo lắng điều gì, khiến anh lo lắng không thôi.
Anh biết, mọi sự biến hóa của cô, là bởi một người, nhưng mà người người này lại không phải là mình, cho nên anh không thể làm gì hơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngày càng sa sút.
Mà sau lần tới bệnh viện nọ, Du Thần Ích cũng không xuất hiện lần nào nữa, Tề Nhân Kiệt cũng vậy, giống như họ đã vĩnh viễn biến mất trong thế giới của Văn Hinh vậy.
Điều này khiến Lăng Hạo Hiên vừa mới yên tâm được chút lại cảm thấy lo lắng không thôi, anh lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Nhưng mà vấn đề anh lo lắng còn chưa xuất hiện, vấn đề khác đã tới khiến anhtựa nhưrơi vào vực sâu không đáy.
Trưa nay, anh cảm thấy tâm thần không yên, có cảm giác sắp có chuyện gì xảy ra vậy, khiến anh đứng ngồi không yên. Vì vậy nhân dịp nghỉ trưa, anh chuẩn bị về nhà xem qua một chút, thấy Văn Hinh không xảy ra chuyện gì, nên anh cũng an tâm.
Nhưng khi anh về đến nhà, lại phát hiện không thấy Văn Hinh, mà bảo mẫu anh mời tới chăm sóc cô đang nằm trên mặt đất, dưới người toàn là máu. Giây phút ấy, tâm anh co rút, sợ hãi vô ngần lập tức bao trùm lên anh, suýt chút nữa khiến anh ngất đi.
Anh vội báo cảnh sát, sau đó, bắt đầu tìm Văn Hinh, nhưng tìm kiếm khắp mọi đường phố,phòng ốc lân cận cũng không thấy bóng dáng của cô, anh càng thêm khủng hoảng, chân anh không ngừng run rẩy.
Văn Hinh, rốt cuộc cậu đi đâu?
Cuối cùng, đột nhiên anh nghĩ tới Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt, vì vậy vội vàng bấm số điện thoại của họ.
Sau khi biết không tìm thấy Văn Hinh, Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt đều luống cuống, lập tức bỏ công việc đang làm dở chạy tới. Đang trên đường tới nhà Lăng Hạo Hiên, hai người đồng thời nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đồng thời quay xe, lái đi….
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“ Cậu sao vậy?” Thấy sắc mặt của cô thay đổi chút, Lăng Hạo Hiên quan tâm hỏi.
Văn Hinh lại lắc đầu, lạnh nhạt nói: “ Không có gì!
Nhìn cô, Lăng Hạo Hiên hiểu rõ, đôi mắt anh vốn tràn đầy dịu dàng bỗng chốc trở nên buồn bã, “ Mấy ngày nay, ngày nào Du Thần Ích cũng sang đây thăm cậu.”
“ Mình không muốn gặp anh ta!” Văn Hinh đột nhiên cắt ngang lời Lăng Hạo Hiên, cô xoay đầu, yên lặng nhìn anh, “ Lần sau anh ta mà tới nữa, cậu nói với anh ta, mình không muốn gặp anh ta, bảo anh ta lần sau đừng tới nữa!” Anh ta định làm gì, bệnh cũ tái phát à? Đầu tiên vu oan cho cô, hiểu lầm cô, sau đó khi cô thương tích đầy mình lại quay lại cầu xin sự tha thứ?
Cô đã mệt mỏi, không bao giờ nghĩ sẽ tiếp tục cùng với anh ta nữa, hôm nay, cô chỉ muốn nghỉ ngơi tốt, những thứ khác, cô không muốn suy nghĩ thêm nữa.
Nghe cô nói, Lăng Hạo Hiên quan sát kĩ khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Tâm, có chút đau, đau lòng vì cô, bởi vì anh nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Du Thần Ích tới vào buổi trưa, còn dẫn theo dì Lý, dì Lý chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng đặc biệt cho Văn Hinh, nhưng hai người còn chưa bước vào phòng bệnh, đã bị Lăng Hạo Hiên chặn lại ngoài cửa, “ Anh về đi, từ sau không cần tới nữa!”
"Tại sao?" Du Thần Ích không hiểu nhìn Lăng Hạo Hiên
Lăng Hạo Hiên có chút gấp gáp cắt ngang lời Du Thần Ích, lạnh nhạt nói: “ Vì Văn Hinh nói, cô ấy không muốn gặp anh thêm lần nào nữa, từ nay về sau anh không cần tới tìm cô ấy nữa.”
Thế nhưng lời anh nói tới tai Du Thần Ích lại trở thành tin tức khác, “ Văn Hinh cô ấy đã tỉnh rồi à?” Anh lập tức vui mừng bắt lấy cánh tay Lăng Hạo Hiên.
Lăng Hạo Hiên gật đầu, nói: “ Cho nên anh đi về đi!”
“ Cho tôi nhìn cô ấy một lát, thấy rồi tôi liền đi, được chứ?” Du Thần Ích cầu xin Lăng Hạo Hiên, hi vọng anh có thể để mình gặp mặt Văn Hinh.’
Nhưng Lăng Hạo Hiên lại lắc đầu, lập tức đánh tan tất cả hi vọng của Du Thần Ích, “ cô ấy đã nói, bây giờ cô ấy tuyệt đối sẽ không gặp lại anh lần nào nữa, tâm tình của cô ấy bây giờ có chút không ổn định, nếu như anh lại làm gì khiến cô ấy kích động, sẽ không tốt cho đứa nhỏ. Lần trước anh cũng nghe bác sĩ Lâm nói rồi đấy, cô ấy có thể sinh non, nên tuyệt đối không thể để tâm trạng của cô ấy tồi tệ được. nếu như anh thật sự muốn tốt cho cô ấy, thì về đi, không cần quay lại tìm cô ấy nữa.”
Nghe lời Lăng Hạo Hiên, sắc mặt Du Thần Ích lập tức trầm xuống, anh từ từ buông lỏng cánh tay Lăng Hạo Hiên, cúi đầu. một lúc lâu sau, anh ngẩng đầu lên, lưu luyến nhìn cánh cửa phòng bệnh đang khép chặt, đau lòng, quyến luyến, rốt cuộc cũng đành xoay người rời đi.
Nhìn Du Thần Íchrời đi, cho tới khi bóng dáng anh biến mất ở hành lang, Lăng Hạo Hiên mới than nhẹ một tiếng, sau đó đẩy cửa phòng bệnh đi vào, “ Anh ta đi rồi!” Anh nói với Văn Hinh đang nằm trên giường bệnh.