Văn Hinh nghe thấy vậy, trên khuôn mặt vốn trắng bệch của cô mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cố tỏ ra thoải mái, nhưng mơ hồ người ta lại thấy một chút thất vọng ở đó. Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhìn thật lâu.
Lăng Hạo Hiên thấy vậy, không nhịn được thở dài một tiếng, khuôn mặt đẹp trai cũng phải tỏ vẻ bất lực,…. Lại có chút … khổ sở!
ở lại bệnh viện một tuần, rốt cuộc Văn Hinh cũng có thể xuất viện, lần này, không còn người nào tranh giành cùng Lăng Hạo Hiên nữa, Văn Hinh cứ như vậy bị anh đưa về nhà mình.
Vì Lăng Hạo Hiên còn phải đi làm, nên anh đã mời một bảo mẫu đặc biệt hang ngàytới chăm sóc Văn HInh, cô cũng không hề cự tuyệt sự sắp xếp của anh.
Dần dần, Lăng Hạo Hiên phát hiện, nụ cười xuất hiện càng ngày càng ít đi, cô cũng nói ít hơn. Như bảo mẫu nói, cô thường ngồi một chỗ cả ngày, dáng vẻ lo lắng điều gì, khiến anh lo lắng không thôi.
Anh biết, mọi sự biến hóa của cô, là bởi một người, nhưng mà người người này lại không phải là mình, cho nên anh không thể làm gì hơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngày càng sa sút.
Mà sau lần tới bệnh viện nọ, Du Thần Ích cũng không xuất hiện lần nào nữa, Tề Nhân Kiệt cũng vậy, giống như họ đã vĩnh viễn biến mất trong thế giới của Văn Hinh vậy.
Điều này khiến Lăng Hạo Hiên vừa mới yên tâm được chút lại cảm thấy lo lắng không thôi, anh lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Nhưng mà vấn đề anh lo lắng còn chưa xuất hiện, vấn đề khác đã tới khiến anhtựa nhưrơi vào vực sâu không đáy.
Trưa nay, anh cảm thấy tâm thần không yên, có cảm giác sắp có chuyện gì xảy ra vậy, khiến anh đứng ngồi không yên. Vì vậy nhân dịp nghỉ trưa, anh chuẩn bị về nhà xem qua một chút, thấy Văn Hinh không xảy ra chuyện gì, nên anh cũng an tâm.
Nhưng khi anh về đến nhà, lại phát hiện không thấy Văn Hinh, mà bảo mẫu anh mời tới chăm sóc cô đang nằm trên mặt đất, dưới người toàn là máu. Giây phút ấy, tâm anh co rút, sợ hãi vô ngần lập tức bao trùm lên anh, suýt chút nữa khiến anh ngất đi.
Anh vội báo cảnh sát, sau đó, bắt đầu tìm Văn Hinh, nhưng tìm kiếm khắp mọi đường phố,phòng ốc lân cận cũng không thấy bóng dáng của cô, anh càng thêm khủng hoảng, chân anh không ngừng run rẩy.
Văn Hinh, rốt cuộc cậu đi đâu?
Cuối cùng, đột nhiên anh nghĩ tới Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt, vì vậy vội vàng bấm số điện thoại của họ.
Sau khi biết không tìm thấy Văn Hinh, Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt đều luống cuống, lập tức bỏ công việc đang làm dở chạy tới. Đang trên đường tới nhà Lăng Hạo Hiên, hai người đồng thời nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đồng thời quay xe, lái đi….
Đau đầu quá!
Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Văn Hinh tỉnh lại, ót cô bị đau rát, cô đưa tay sờ một cái xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì, định cử động, cô lại hoảng sợ phát hiện ra, căn bản mình không thể nhúc nhích được. Cô cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra, chân tay mình bị trói cột vào một chiếc ghế, không nhúc nhích được chút nào.
Sau đó cô nghiêng người nhìn xung quanh một chút, phát hiện mình bị đưa vào trong một căn phòng rộng rãi, nhìn dáng dấp, hình như đây là một bãi phế xưởng sửa xe.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô nhớ rõ ràng là mình ở nhà mà….
Đột nhiên, cô lập tức sửng sốt, dường như nhớ ra cái gì. Cô nhớ, lúc cô đang nằm trên ghế salon, chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nghe thấy bảo mẫu hét thảm một tiếng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bảo mẫu đã nằm bất tỉnh trên mặt đất, đầu chảy rất nhiều máu. Cô vừa định mở miệng, sau đó cảm thấy ót của mình chua xót, sau đó thì cô không hề biết gì nữa.’
Cô chỉ nhớ mang máng, trước lúc mình bất tỉnh, dường như thấy một người, mà người kia hình như là…
“ Cô đã tỉnh?” Giọng nữ đột nhiên vang lên sau lưng, âm trầm, khiến người nghe rợn cả tóc gáy, nhưng Văn Hinh lại lập tức nghe ra, thanh âm này là của Lạc Tình.
Quả nhiên, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một bóng người mảnh khảnh chầm chậm đi tới trước mặt cô, cô ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là Lạc Tình.
“ Cô đang làm cái gì vậy?” Cô hỏi cô ta, phút giây nhìn thấy Lạc Tình, cô vốn có chút bối rối trong lòng, giống như không dám khẳng định Lạc Tình sẽ không làm tổn thương cô vậy.
"Ha ha ha. . . . . ." Lạc Tình đột nhiên cười phá lên, thần sắc kia đã sớm không còn bộ dạng ngọt ngào động lòng người bình thường. cười xong, cô ta lại nở nụ cười đầy ngọt ngào, “ Mày nói xem tao ở đây làm gì? Đương nhiên là tao muốn tiễn mày lên Tây Thiên .”
Nghe vậy, sắc mặt Văn Hinh biến đổi , “ Lạc Tình, cô đừng có làm loạn, cô làm vậy là phạm pháp, cô biết chứ?”
Nhưng ai ngờ, Lạc Tình nghe xong chẳng những thấy có lỗi, ngược lại còn cười lớn hơn nữa, “ Phạm pháp?” Tao giờ không còn gì, còn sợ phạm pháp sao?” Nói xong, lại cười to.
Văn Hinh không khỏi nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
Cô ta không còn cái gì là thế nào?
Lúc này, Lạc Tình ngưng cười, cúi đầu phẫn hận nhìn chằm chằm Văn Hinh, cắn răng nghiến lợi nói: “ Đều là do mày làm hại, nếu như không phải do mày, anh họ sẽ không chán ghét tao. Trước kia anh ấy rất thương yêu cưng chiều tao, nhưng kể từ khi mày xuất hiện, anh ấy đã thay đổi rồi, anh ấy không hề yêu tao nữa…”
( Incest bà con ạ)
“ Anh ta cũng không hề yêu cô, anh ta chỉ coi cô là em họ mà thôi.” Văn Hinh không nhịn được cắt đứt lời cô ta, muốn khiến cô ta nhận rõ sự thực, nhưng mà đối phương lại không chịu tỉnh ngộ như cô muốn.